Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chủ tịch ... và cái kết?
- Đừng có được nước làm tới, ba tao là phó chủ tịch thành phố Sài Gòn. Nếu mày không biết đạo lý làm người thì đừng trách tao nặng tay.
- Chủ tịch! Không có... - Dương chưa kịp mở miệng đã bị Đào trừng mắt cho ngậm mồm.
- Công Dương, anh giỏi lắm! Từ ngày mai anh không cần đi làm nữa. Tập đoàn của tôi không chấp chứa loại người như anh.
- Có chuyện gì vậy An, kể chị nghe với!
Đào cùng An đều giữ im lặng, không nhắc đến chuyện của hai con chuột phá đám kia. Họ hòa nhập vào tám chuyện linh tinh với mọi người. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đi ra! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh bạn thật là pờ rồ, hóa ra muốn tán chủ tịch xinh đẹp để làm chạn vương à! (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở phía đối diện, Dương vốn ban đầu chỉ khinh thường An, nhưng bây giờ trong lòng anh nảy sinh tâm lý ghen ghét và lo lắng.
Hôm qua lúc gặp chủ tịch Consiscon, Đào đã nhắc nhở anh ta về đạo lý đối nhân xử thế và khả năng trượt thầu, nhưng có vẻ kết quả không thể thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Để sau này tính! Mình có việc đi ra đây một chút!
"ngu ngốc" mọi người nghĩ thầm trong lòng. Trên đất nước Lạc Việt này, vô số người tranh nhau muốn theo làm cu li cho Xuân Đào mà không có cơ hội.
An không rõ vì sao mình chủ động lại gần Xuân Đào. Anh không phải kiểu người sẽ làm điều ấy, đặc biệt khi đối phương có địa vị cao, được nhiều người vây quanh nịnh bợ.
An bỗng nhiên cảm thấy đối phương rất buồn cười. Anh chẳng hề có thân phận đặc thù gì cả nhưng bởi thái độ khác thường của chủ tịch Xuân Đào nên Dương nghĩ anh đang diễn theo kịch bản "chủ tịch và cái kết" đang khá nổi trên mạng internet.
Ở kiếp trước, kết quả đấu thầu khi được công bố ra cũng gây xôn xao dư luận vì liên danh do Consiscon dẫn đầu hầu như đã chắc chắn trúng thầu lại trượt tức tưởi.
Tất cả mọi người trên bàn hơi bất ngờ vì lời mời của Đào. Một chủ tịch trăm công ngàn việc như cô mở miệng mời là cơ hội thăng tiến hiếm có khó tìm. Chỉ cần đầu óc còn suy nghĩ bình thường sẽ không từ chối.
- Đây là tin lớn trong ngành xây dựng, bất động sản. Không ai ngờ gói thầu Khủng trị giá hàng trăm ngàn tỉ đồng lại trượt khỏi tay Consiscon.
Tập đoàn rất lớn, luôn có người này người kia, cô biết rằng sẽ có một vài con chuột nhắt chui lủi trong góc làm điều khuất tất. Nhưng cô không ngờ hậu quả lại suýt nữa khiến cả tập đoàn Xuân Đào bị sụp đổ.
"Vẫn không thay đổi kết quả được sao!" - Đào thầm nghĩ.
Lúc này, Đào thật sự muốn cho người lôi Dương ra ngoài vả cho bớt ngu, cứ ăn rồi báo hoài.
- Chủ tịch...
An nói xong rồi đi vệ sinh. Dương liếc nhìn một chút rồi cũng chào mọi người đi theo. Anh ta đứng ngoài phòng vệ sinh chờ An đi ra rồi hỏi:
Vấn đề ở chỗ An không phải người có suy nghĩ bình thường.
Đào vốn muốn nhân cơ hội "tình cờ" gặp để nói chuyện riêng với An nhưng không ngờ cô lại nghe được những chuyện này.
Rồi đột nhiên một năm sau, có nhóm người theo đạo hồi "vô tình" làm việc trong công trường, "vô tình" để nhầm chất gây nổ trên cần trục tháp, "vô tình" cần trục tháp ngã trúng vào phái đoàn của Hoa Kỳ đang thăm chính thức Lạc Việt, l·àm c·hết một thứ trưởng, một bộ trưởng và tổng thống mới nhậm chức bị c·hấn t·hương.
Thời điểm này, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng Đào biết tương lai dự án về bản chất sẽ rơi vào tầm kiểm soát của Trung Quốc.
Lý Viễn thấy An từ chối như thế liền nói thầm với An:
- An hiện nay bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp ngành nào nhỉ?
- Đúng thế! Em không cần lừa gạt anh làm gì.
Điều này gây tổn thương ngoại giao cực kỳ nghiêm trọng cho đất nước Lạc Việt, gây chấn động cả thế giới.
Đào không bất ngờ khi An từ chối, cô biết các "siêu nhân" đều tương đối chính trực và mạnh mẽ, không dễ dàng bị quyền lợi, tiền tài mua chuộc. Bởi vậy nên mục đích ban đầu của cô chỉ cần giữ liên lạc để tiếp tục làm quen đã đủ rồi.
- Xin lỗi! Nhân viên của chị đã gây khó chịu cho hai em rồi.
Ở bề nổi, mọi người thấy dự án này không liên quan gì đến Trung Quốc, thậm chí nhà thầu đứng tên Trung Quốc còn trượt thầu. Nhưng thực tế, trên công trường, chỉ huy và chuyên gia đa số sẽ là người Trung Quốc. Dù công ty Lạc Việt, Thổ Nhĩ Kỳ đứng tên nhưng bằng một cách nào đó công trường trở thành sân chơi của người khác.
Ưu thế vượt trội cả về sân nhà, tiến độ, tài chính khiến gói thầu về tay Consiscon đã chắc chắn mười mươi. Nhưng cuối cùng kết quả đầy bất ngờ khi gói thầu được trao cho liên danh của ông Lương Bá Dê yếu kém hơn về mọi mặt.
- Nặng tay? Anh nặng tay thử xem?
Hơn nữa, tàu sân bay của Hoa Kỳ đang đỗ gần đó cũng "vô tình" bị nổ chìm bởi một nhóm khủng bố hồi giáo.
- Thân phận thật sự của mày là gì?
Khi mọi người trở lại ghế ngồi, Lý Viễn lén lút gõ tay của An:
- Trùng hợp nhỉ, chị sinh năm 90, vậy mình là tam hợp. Có hứng thú muốn về làm cho chị không, sẽ như hổ mọc thêm cánh ấy.
Sau đó, khi hai người quay trở lại bàn, Sơn và Dương đã lặng lẽ chuồn mất.
Đào thở dài trong lòng. Cô bây giờ mới biết nguyên nhân vì sao ở kiếp trước Lý Viễn không muốn giúp đỡ tập đoàn Xuân Đào, chắc chắn vì đã từng xảy ra những chuyện không vui thế này.
- Ngay cả Trung quốc cũng trượt, gói thầu này cạnh tranh khốc liệt thật.
- Ở đất Sài Gòn này có ai không biết, chủ tịch Xuân Đào, người giàu nhất Lạc Việt, đệ nhất mỹ nhân trong giới thượng lưu. Chỉ cần cưới được chị ấy là nửa đời sau sống trong giàu sang, phú quý.
Ghét vì An tiếp cận được Xuân Đào, lo lắng vì sợ bị An tố cáo vụ nhận phong bì hồi Viễn thực tập. Đặc biệt khi thấy chủ tịch Xuân Đào lộ rõ vẻ quan tâm, liên tục hỏi han tới An một cách khác thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nghe nói dự án "Xứ Sở Thiên Đường" vừa công bố Consiscon trượt thầu.
Xuân Đào nghĩ rất đơn giản, cô muốn biết rõ thêm về An, nếu có duyên thì mời anh ta về công ty mình làm giám đốc để tạo mối quan hệ. Cô biết như thế này có vẻ hơi nôn nóng và bất thường nhưng cơ hội này quá hiếm hoi.
- Thật sự như vậy?
Dương nhíu mày suy nghĩ rồi lắc đầu nói:
- Rồi! Không quan trọng. Anh không biết chú em là ai nhưng đừng nói lung tung với chủ tịch Xuân Đào. Việc giữa anh và Lý Viễn nhỏ cỏn con, cho dù có lộ ra cũng chẳng sao, nhưng người lộ ra thì chưa chắc.
- Không liên quan tới chị. Đó là do bản tính xấu xa của anh ta.
- Vậy tiếc quá, thế lát nữa trao đổi thông tin liên lạc nhé, nếu sau này có cơ hội thì về đây với chị. Xuân Đào luôn mở rộng cánh tay chào đón nhân tài như em.
- Em nghĩ mình không có nghĩa vụ phải giấu giếm cho anh nhỉ?
Chương 7: Chủ tịch ... và cái kết?
Rất nhiều thứ "tình cờ" diễn ra, chẳng hề có chứng cứ nào liên quan đến Trung Quốc, tất cả tội lỗi bị đẩy lên đầu Lạc Việt và Thổ Nhĩ Kỳ.
Xuân đào hơi ngạc nhiên vì hành động của An nhưng không hề để lộ ra ngoài mà vui vẻ bắt tay. Tuy chỉ chạm thoáng qua một chút nhưng cảm giác mềm mại từ các ngón tay truyền đến cũng đủ làm An cảm thấy thích thú.
Sau khi nghe xong, Xuân Đào nổi giận đùng đùng:
Trong khi đó, Thổ Nhĩ Kỳ lại chối bay chối biến nên trách nhiệm quy trở về cho Lạc Việt, gánh chịu mọi hậu quả.
Trên danh nghĩa Dương đang là nhân viên của Đào, những việc Dương làm vô hình chung sẽ ảnh hưởng đến danh dự, nhân phẩm của cô trong mắt An và Lý Viễn.
- Này, bạn không nghĩ lại sao, tập đoàn lớn nhất Lạc Việt đấy?
- Thân phận?
- Cổ phiếu Consiscon giảm mạnh, còn nhóm Tân Hào Đại thì tăng trần liên tục
Chủ tịch cuối cùng vẫn là chủ tịch, chỉ một cái liếc mắt đủ để đối phương sợ tè ra quần. An tuy không phải kiểu người thích mách lẻo nhưng Xuân Đào đã hỏi thì anh vẫn kể lại câu chuyện giữa Lý Viễn và Dương.
Nghe lời bạn mình kể, An cảm thấy điều kiện của mình bây giờ hơi kém so với cô ấy. Có lẽ bản thân anh không nghĩ mình kém, nhưng người khác thì chưa chắc.
- Đúng rồi! Đăng đầy các báo luôn. Trúng thầu là Tân Hào Đại của Lương Bá Dê do Thổ Nhĩ Kỳ bảo lãnh.
- Chủ tịch... cái kết?
- Đừng giả ngây giả ngô! Nếu mày không có thân phận đặc biệt thì làm sao chủ tịch Xuân Đào lại ưu ái đến thế. Chẳng lẽ mày muốn diễn theo kịch bản chủ tịch và cái kết sao?
- Cảm ơn chị! Em đang làm việc ở một công ty tư vấn rồi.
- Em thực sự chỉ là một người bình thường! Còn về phía chị Đào, em cũng không rõ, chắc có duyên nên hợp.
Văn hóa ở Lạc Việt khiến người dân luôn e ngại những "COCC" hạng nặng, có chức có quyền. Nhưng chưa chờ anh ta nói thêm, một giọng nữ tức giận vang lên từ phía sau:
Dương không dám cãi lại Xuân Đào, chỉ đành cúi đầu đi ra ngoài. Trong lòng căm thù An và Lý Viễn. Đối với anh, tất cả lỗi lầm do họ gây ra, còn bản thân anh không làm gì sai trái cả.
Dương mạnh miệng uy h·iếp. Chiêu này anh ta đã dùng rất nhiều lần và đều thành công.
- Dạ! Em tốt nghiệp ngành quản lý xây dựng, em sinh năm 98.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.