Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chỉ cần xây lầu thật cao, đâu cần để ý tới ngập úng khắp đường.
Đào mời tất cả mọi người đang có mặt nhưng mục đích thực sự thì chỉ có cô mới biết. Họ đều rối rít đồng ý, hứa sẽ có mặt đúng giờ.
- Hay do em không biết giữ bí mật?
Đây chính là phòng làm việc của Công Tiến, giám đốc dự án Xứ Sở Thiên Đường, một người đàn ông thành công và nhiều tham vọng, anh trai của Công Dương.
- Em biết em sai ở đâu không?
- Nhưng... nhưng.
- Anh bình tĩnh. Tất cả đúng quy trình, đúng quy định. Nếu có thắc mắc gì thì anh cứ khiếu nại.
- Em... không biết!
- Bất kể thu hối lộ, gây chuyện, dính vào thị phi. Người cuối cùng quyết định em đúng hay sai chỉ có chủ tịch Xuân Đào. Lỗi lớn nhất của em là để cho chủ tịch nhận định em sai. Nếu chủ tịch bảo em không sai, em sẽ luôn thắng.
- Không dễ xơi vậy đâu. Em tin được chị thì đừng tham gia vào dự án này. Tập đoàn Xuân Đào của chị cũng đứng ngoài cuộc chơi.
Đào biết rất rõ mọi việc, nhưng cô không thể nói gì được. Dự án này dính dáng đến lợi ích của rất nhiều người, cho dù địa vị của cô rất cao nhưng chưa đủ tư cách để can thiệp. Cô đành chấp nhận mọi thứ xảy ra, dù sao kết quả cuối cùng vẫn là tốt.
Trên bàn có một chiếc laptop loại xịn, phía trước được trang trí bằng chậu xương rồng nhỏ bé xinh xinh, bên cạnh là Bức ảnh gia đình mạ vàng.
- Do chủ tịch Xuân Đào quyết định em sai.
- Tối nay chị có mở một party nho nhỏ tại nhà, nếu ai có rảnh thì tới góp vui với chị.
Dung hỏi Đào vì bố của cô cũng đặt cọc vài lô đất trong dự án, chỉ cần chờ hoàn thành, tài sản sẽ được nhân lên bằng lần.
- Anh nói xem, đây là cái gì?
Ban quản lý dự án Xứ Sở Thiên Đường.
Người thường không thể hiểu được có liên quan gì tới Trung Quốc, giai cấp tinh anh tuy lờ mờ đoán được nhưng không có chứng cứ nên phải cắn răng chịu trận. Nếu không nhờ có Lý Viễn áp đảo toàn bộ Thổ Nhĩ Kỳ thì Lạc Việt khi đó sẽ bị Hoa Kỳ đưa vào sổ đen, c·ấm v·ận kinh tế, phải thần phục Trung Quốc để sống tạm qua ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bởi vì chú còn trẻ và non nên mới nghĩ nó là cái bàn. Còn tụi anh lớn rồi, biết nhiều hơn nên nó là cái ghế.
Một chiêu giấu trời qua biển ở trình thách đấu trong khi Lạc Việt như thể đồng đoàn. Các lãnh đạo Lạc Việt bị xỏ mũi dẫn đi mà không hay biết gì, tới khi vỡ lở thì đã muộn.
Lúc này, Công Tiến đang ngồi tựa lưng một cách thoải mái lên ghế dựa, yên tĩnh đối mặt với sự chất vấn đầy giận dữ của Trần Tiến, chủ tịch Consiscon.
- Giống như anh cũng vậy! Chủ tịch Consiscon nói gì anh không quan tâm. Báo chí có nói thế nào cũng kệ. Điều duy nhất anh cần biết là người có quyền quyết định anh đúng hay sai sẽ đứng ở phía anh, giúp đỡ anh.
- Nếu cuối cùng ngay cả người đó cũng cho rằng anh sai. Vậy anh có làm gì cũng sẽ sai. Xã hội này như thế đó, điều quan trọng nhất để bò lên cao là đạo lý đối nhân xử thế, cách làm người. Đúng đúng sai sai chỉ là trò chơi của kẻ yếu.
- Chỉ cần xây lầu thật cao, đâu cần để ý tới ngập úng khắp đường.
Công Tiến nghe kể lại câu chuyện từ đầu tới đuôi, quay sang nhìn chăm chú vào Công Dương rồi hỏi:
Công Tiến không đáp lời, chỉ cười lắc đầu.
Nói đến nửa chừng, Trần Tiến ngừng lại. Anh nhìn thấy nụ cười như trêu đùa con nít của Công Tiến liền biết anh ta muốn nói gì.
- Chúng tôi đã Làm đúng quy định! Thưa anh Tiến. Chúng tôi là cơ quan nhà nước, chịu trách nhiệm trước chính phủ và quốc hội. Không cần anh phải chỉ đạo chúng tôi.
Chờ Trần Tiến đi hẳn, Công Dương mới ghé lại chỗ anh trai và hỏi nhỏ:
Tuy vậy, nhờ vào sự tự tin của kẻ chiến thắng và phong thái ung dung, anh hoàn toàn áp đảo Trần Tiến về mọi mặt.
- Dạ! Do hai thằng khốn nạn kia nên em mới bị như vậy.
Thấy công Tiến không trả lời, Công Dương ấp úng đổi đáp án:
Trần Tiến, một người đàn ông điển trai, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc bén đầy tự tin. Thân hình của anh ta cao ráo mạnh mẽ, vừa nhìn biết ngay thường xuyên tập thể hình.
Còn khiếu nại, thời buổi này đến cả lao công quét rác còn biết khiếu nại chỉ giúp giảm bớt nhu cầu về giấy vệ sinh, Trần Tiến tuy thẳng tính nhưng chưa tới mức đần.
- Đây là cái bàn chứ gì - Trần Tiến không hiểu đối phương định nói điều gì.
Một lát sau, những người có công việc đi về trước. Đào thấy thời cơ đã tới liền trao đổi thông tin liên lạc với An, Lý Viễn... rồi mời họ tới biệt thự của mình dự tiệc.
- Anh Tiến, đây là cái ghế thật sao?
- Anh nói nó là ghế thì nó là ghế, anh nói nó là bàn thì nó là bàn. Bởi vì ở đây anh là người quyết định, hiểu chưa?
Công Tiến liếc mắt đứa em trai đần độn của mình, trả lời một cách tùy ý.
Chờ em trai đi ra ngoài, Công Tiến nhìn xa xa ra khoảnh đất trống sắp làm dự án, chợt mỉm cười thì thầm:
Thấy đứa em trai vò đầu suy nghĩ, Công Tiến thở dài giải thích:
Trần Tiến nghẹn đến đỏ mặt, trong lòng bực bội khó mà diễn tả. Rõ ràng mọi thứ rõ mồn một trước mắt, tại sao còn có những kẻ giả mù giả điếc.
Ở phía đối diện, Công Tiến hiện đang vô cùng điềm tĩnh.
- Đúng sai rõ ràng được sao?
Phía sau bàn làm việc, những bằng khen cấp tỉnh, trung ương treo kín tường. Xa xa bên trái, người ta sắp sẵn một bộ ghế ngồi thoải mái, sang trọng để tiếp khách.
- Vì sao anh loại chúng tôi một cách vô lý như thế? Trong khi những lỗi nặng hơn về mặt nguyên tắc thì lại bỏ qua? Điều này không phù hợp quy định.
- Thôi em về nghỉ đi, không cần nói với ba để đỡ bị mắng. Ở chỗ chủ tịch Xuân Đào anh sẽ gặp nói chuyện, em không cần lo.
Cuối cùng, Công Dương vẫn không nói đúng đáp án, Công Tiến lắc đầu than nhẹ:
Một phòng làm việc rộng rãi được bố trí xa hoa và rực rỡ màu sắc, trung tâm của căn phòng đặt bàn làm việc với chất liệu gỗ hiếm được bố trí gọn gàng.
Công Tiến rất thương yêu em trai mình, anh ta tốn công giải thích để mong em trai có thể sống tốt hơn. Chẳng qua khi nhìn lại đôi mắt ngáo ngơ của Dương, anh cũng đành bất lực.
Nói thật, bỏ qua những vấn đề mâu thuẫn về lập trường. Đào phải công nhận người Trung Quốc cực kỳ giỏi, sắp xếp bố cục tất cả mọi thứ không một sơ hở.
- Quy trình! Đúng quy trình thì phải như thế này. Đây là dự án lớn, phải làm đúng chứ?
Từng lời nói của Công Tiến vang lên như những đòn chí mạng, anh ta sửa cả xưng hô thành anh và chú giống như bậc cha chú chỉ bảo con em.
Ai cũng vui vẻ vì đạt được mục đích trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chị thấy sao! Nghe nói tập đoàn Xuân Đào cũng góp vốn vào dự án Xứ Sở Thiên Đường.
- Dạ! Em cảm ơn! - Dung tuy không hiểu lý do nhưng vẫn tin được nhân vật truyền kỳ như Xuân Đào.
- Cái gì... đây rõ ràng là...
- Đây không phải cái bàn, đây là cái ghế.
- Dạ! Do em nhận hối lộ?
Một cô gái thầm nói chuyện với Đào. Cô tên là Dung, bạn của Duyên, con gái đại gia bất động sản, một trong số ít những người thuộc "giới tinh hoa" tương lai sẽ thức tỉnh siêu năng lực, có biệt danh là "Người Chim" vì mọc ra đôi cánh và có thể bay lượn trên trời.
Công Tiến nhẹ nhàng đáp trả nhưng những lời nói ra lại cực kì đanh thép, nghiêm nghị, cứng rắn. Nói trắng ra đang đá đểu Trần Tiến không chức không quyền mà đòi chỉ chỏ như lãnh đạo.
Cuối cùng đến hai bên tường phòng, chủ nhân trang trí bằng các bức tranh trừu tượng như để khoe khoang về sự giàu có, thượng lưu của anh ta.
- Do em gây chuyện với hai người kia?
Anh ta không đẹp trai bằng Trần Tiến, thời gian dài xã giao thâu đêm suốt sáng khiến anh có cái bụng một múi bầu bĩnh. Khuôn mặt tương đối sáng sủa nhưng đôi mắt híp lại khi cười trừ đi khá nhiều điểm.
- Dạ! Em hiểu rồi! Bởi vì anh là giám đốc dự án, quyền to nhất nên nói gì cũng đúng phải không anh? - Công dương cảm thấy mình đã nghĩ tới đáp án, vội vàng trả lời.
- Xin nhắc lại lần nữa. Nếu anh có chỗ nào không hài lòng thì cứ khiếu nại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Tiến nhắm mắt lại, hai bàn tay nắm chặt hình quả đấm, sau đó thở dài rồi bước ra ngoài, anh biết mình nói gì cũng vô dụng. Một chữ Tiến, hai hướng rẽ, hai số phận.
- Nhưng đúng là đúng, sai là sai. Mọi thứ rõ rành rành như thế sao các anh lại vờ như không thấy được. Dự án này còn rất nhiều nghi vấn, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Lạc Việt.
Đào khẽ lắc đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thi công là liên danh Thổ - Việt, nhà nước Lạc Việt đầu tư, tư vấn Nhật Bản, mặc dù người Trung Quốc trải rộng khắp công trường nhưng về bề nổi không liên quan gì tới dự án.
- Vì sao anh không trả lời? Đúng hay sai phải rõ ràng chứ.
Về phía An, ban đầu anh chỉ muốn chơi một chút rồi về Tây Nguyên nhưng vì muốn gặp Đào thêm và cảm thấy ở thêm một tối nữa cũng được nên quyết định ở lại.
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao?
Công Tiến chỉ vào cái bàn trước mặt và nói:
- Không phải ý đó, mà thôi bỏ qua đi. Em nói em bị chủ tịch Xuân Đào sa thải? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng một chủ tịch đẹp mã, giàu có như vậy bây giờ trông không ổn chút nào. Biểu cảm trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận, mỏi mệt, sống mũi cao thẳng nhỏ giọt mồ hôi sang hai bên, không biết vì nóng hay cái gì khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.