Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Trả Thù.

Chương 11: Trả Thù.


Chương 11: Trả Thù.

Ánh mắt tràn ngập lửa giận của Thành Nam đạp cửa bước vào trong, tay cầm thanh đao nhuốm máu của Hải Tặc Đỏ nhìn chằm chằm Địa Chủ, hắn sắp trả thù thành công cho gia đình của mình.

Hắn không có ra tay đầu tiên với Địa Chủ, mà người đầu tiên hắn ra tay chính là con trai của Địa Chủ, toàn bộ mọi người trong dinh thự của Địa Chủ, toàn bộ đều sẽ c·hết thảm dưới mũi đao của Thành Nam.

Hắn không biết bản thân hắn làm như vậy có đúng hay không, nhưng hiện tại cái lý trí của hắn chẳng còn lại gì ngoài chém g·iết, hắn biết bản thân mình lúc này đã bị căn bệnh kiếp trước ảnh hưởng tới, hay là một cái nhân cách khác đang dần dần hình thành trong hắn.

Hay đơn giản chỉ là linh hồn của nguyên chủ của cơ thể này còn sót lại một chút, căm hận Địa Chủ, chi phối hắn làm chuyện này, hắn không rõ, không rõ tất cả, nhưng hắn sẽ trả thù cho Cha, Mẹ, Tiểu Quyên, những người cùng hắn chung sống suốt hai năm ngắn ngủi này.

"Địa Chủ, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi!" Thành Nam bước tới, thanh đao nhuốm đầy máu tươi của những người vừa bị hắn g·iết, máu tươi đó chính là máu của gia đình Địa Chủ.

"Lời vừa rồi ở nhà ta, ta nói ngươi quên rồi sao? Ta nói dám khiêu khích ta, dám hại người nhà ta, ngươi sẽ nhận phải cái gì! Ngươi quên rồi sao Địa Chủ" Ánh mắt sắt như dao, hung ác như tử thần nhìn Địa Chủ với một ánh nhìn hung tợn đến đáng sợ.

"Tiểu Nam, là ta có mắt như mù, là ta sai rồi! Cầu xin ngươi hãy tha cho ta! Hãy tha cho ta!" Địa Chủ hai mắt lờ đờ hoảng sợ, khuôn mặt chạy đầy mồ hôi lạnh, hắn cũng không ngờ chỉ trong một đêm mà dinh thự nhà hắn đã trở thành một cái mồ chôn người. Hắn cũng không ngờ hai tên Hải Tặc Đỏ vậy mà bị Thành Nam g·iết c·hết cả rồi.

"Tha cho ngươi? Vậy thì ngươi có tha cho gia đình ta hay không? Tại sao ngươi lại g·iết c·hết Lữ Thúc, tại sao ngươi lại thiêu cháy Mẹ ta! Tiểu Quyên muội muội của ta hả?" Thành Nam trợn tròn mắt hét lớn, thanh Đại Đao ngay lập tức bổ mạnh lên bả vai của Địa Chủ.

"A!!!!!!!!!! S·ú·c sinh, sức sinh, ngươi dám, ngươi dám!!!!!!" Địa Chủ đau đớn nằm lăn ra mặt đất, nỗi đau này là lần tiên hắn cảm nhận được, đau, đau đến nổi hắn chưa từng trải qua.

"Ta có cái gì không dám? Hải Tặc Đỏ cũng g·iết rồi! Con trai ngươi cũng g·iết rồi! G·i·ế·t thêm ngươi nữa cũng không có gì đáng ngại!" Thành Nam không có dừng tay, hắn muốn cho Địa Chỉ chịu thêm đau khổ một chút, hắn muốn trả lại nổi đau bị t·hiêu s·ống của Mẹ cùng Tiểu Quyên cho Địa Chủ.

"A!!!!!!!!!!! s·ú·c sinh, ngươi đừng mong sống yên thân! Quan Phủ ở Thị Trấn chắc chắn sẽ sớm đến thôi, ngươi sẽ sớm không còn mạng mà thôi!" Địa Chủ biết rằng giờ này có dãy dụa, cầu xin cũng không làm cho Thành Nam tha cho hắn.

"Chuyện này không cần ngươi quan tâm!" Thành Nam lúc này cũng không muốn nán lại nơi này quá lâu, vì hắn rõ ràng càng ở lâu mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp..

Cho nên một đao cực nhanh chém ngang qua, chém bay đầu của Địa Chủ.

Hắn cũng không có rời đi ngay lập tức, mang theo một ít lương khô cùng nước uống trong nhà Địa Chủ rời đi, lẫn mình vào trong đêm đen chạy trốn.

Hắn biết chỉ có chạy trốn ở trong đêm đen mới có cơ hội sống sót, nếu là ban ngày chắc chắn hắn sẽ không thoát khỏi truy binh của Quan Phủ ở bên trên Thị Trấn kéo về.

Nhưng Thành Nam cũng đâu biết, lúc này Quan Binh ở trên Quan Phủ cũng không có kéo đến, chuyện thảm án ở một cái thôn nhỏ cũng không làm cho bọn hắn ngay lập tức xuất phát, mà đợi đến sáng hôm sau mới cử người đi xuống thăm đò.

Thành Nam một đường tăng tốc leo lên chân núi bỏ chạy, vì hắn biết chỉ có vượt qua ngọn núi này, đi đến một Thị Trấn khác, hắn mới có một con đường sống.

Băng băng trong đêm đen, vượt đi đến sâu bên trong ngọn núi, lúc này hắn muốn tiếp tục di chuyển, nhưng thể lực đã gần như cạn kiệt, hết cách đành phải leo lên cây, uống một ngụm nước, ăn một miếng lương khô cho đỡ đói, sau đó lại th·iếp đi.

............

Sáng hôm sau, tại nhà Địa Chủ, một nhóm Quan Binh xuất hiện, bọn họ cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ chỉ có một người lại có thể tàn sát toàn bộ dân làng như thế này, chưa kể còn có hai tên Hải Tặc Đỏ truy nã gắt gao.

"Kẻ này không phải người tầm thường, chắc chắn có học võ, thậm chí là đã bước vào Chuẩn Võ Giả, mấy người chúng ta chưa chắc làm gì được hắn!"

"Vậy Văn Long Cai Tổng đại nhân chúng ta bây giờ phải làm sao?" Một binh lính bên cạnh nhìn Tống Văn Long hỏi. (Cai Tổng: Cửu Phẩm Quan Võ.)

"Trước tiên, ngươi điều một nhóm người đi tuần tra quanh ngọn núi kia! Ta trở về Thị Trấn bẩm báo với Tri Huyện Đại Nhân, xin thêm chi viện!" Tống Văn Long khuôn mặt trầm lại, không ngờ lần này lại phải đối đầu với một kẻ có hung tính như vậy.

Tống Văn Long trước kia cũng không phải là người ở Thị Trấn Vân Hồng, trước kia từng là một vị Võ Quan Thất Phẩm, từng là Tiểu Đội Trưởng của Chư Quân ở Kinh Thành.

Nhưng sau một lần phạm lỗi bị đày đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, nơi mà không bao giờ Triều Đình để ý đến, cũng đúng thôi ở cái nơi toàn là biển cùng với đồi núi thế này ai mà để ý đến.

Chưa kể quanh năm còn có Hải Tặc xuất hiện c·ướp b·óc, Quan Binh bỏ mạng liên miên, nếu như hắn không phải có người thân thuộc ở trong Triều Đình, thì giờ đây mạng của hắn cũng có lẽ nằm trong tay đám Hải Tặc mấy năm trước t·ấn c·ông rồi.

Nói đến Triều Đình thì ở nơi này khỏi là Vân Linh Vương Triều, là một nước nhỏ giáp ranh với Đại Tống Hoàng Triều, mà Đại Tống Hoàng Triều lại nằm trong sự quản lý của Đế Triều, nói chung cho dù là Vân Linh Vương Triều hay là Đại Tống Vương Triều đều nằm trong tay người khác.

Nơi mà hắn sinh sống được gọi là Đại Linh Giới, một thế giới cực kỳ lớn, các Hoàng Triều nhiều vô số kể, Vương Triều to nhỏ xuất hiện như nấm, không thể nào đếm hết.

Mà cái thế giới này cũng không phải thế giới tầm thường, là một thế giới có Võ Lực, có Giang Hồ, có Võ Lâm riêng của mình, có người từng nói từng nhìn thấy có Tiên Nhân tọa trấn, nhưng không biết có thật hay không.

Võ Giả hắn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều, vì ở Kinh Thành hắn cũng chỉ từng là một cái Tiểu Đội Trưởng Chư Quân mà thôi, binh lính dưới trướng cũng chỉ là người bình thường, binh lính đỡ đ·ạ·n cho những các vị Võ Tướng dũng mãnh.

Không biết lần này hắn gặp phải có phải là một vị Võ Giả hay không? Nếu thực sự là Võ Giả hắn liền không có cách nào đối đầu, vì ở cái thế giới này Võ Giả thật sự rất khó nhìn thấy, nhưng một khi là Võ Giả thì từ Triều Đình hay đi bất cứ đâu đều được chào đón nồng hậu.

Tựa như Thị Trấn Vân Hồng của hắn ngay cả một vị Võ Giả cũng không tìm thấy, ngay cả là Chỉ Huy Trưởng của hắn cũng không phải Võ Giả, chỉ là một vị Chuẩn Võ Giả bình thường mà thôi.

Mà tên cầm đầu của Hải Tặc Đỏ lại là một tên Chuẩn Võ Giả khá mạnh, mạnh hơn vị kia Chỉ Huy Trưởng của bọn hắn khá nhiều, cho nên Quan Phủ ở Thị Trấn Vân Hồng không làm được cái gì, luôn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện mà đám Hải Tặc Đỏ gây nên.

Đám Hải Tặc Đỏ cũng là người hiểu chuyện, cũng không có c·ướp thẳng vào bên trong Thị Trấn, chỉ là lâu lâu c·ướp b·óc một chút tàu chở hàng từ bên ngoài đến Thị Trấn Vân Hồng mà thôi.

Nói đến Thị Trấn Vân Hồng hay cái nơi mà hắn đang sinh sống, cũng không phải là nằm ở trong đất liền, nơi này chính một hòn đảo nhỏ, phía bên cạnh còn có hai cái hòn đảo nhỏ tương tự vây quanh. Mà trong một cái hòn đảo đó là địa bàn của Hải Tặc Đỏ.

Suy nghĩ lung tung một hồi Tống Văn Long cũng đã cưỡi ngựa trở lại Thị Trấn, ngay lập tức xin thêm chi viện cho lần truy bắt kẻ g·iết cả một thôn lần này, hắn cũng mong rằng kẻ kia không phải Võ Giả hay là Chuẩn Võ Giả.

Chương 11: Trả Thù.