Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Chạy Trốn.

Chương 12: Chạy Trốn.


Chương 12: Chạy Trốn.

Băng băng trong đêm đen, vượt đi đến sâu bên trong ngọn núi, lúc này hắn muốn tiếp tục di chuyển, nhưng thể lực đã gần như cạn kiệt, hết cách đành phải leo lên cây, uống một ngụm nước, ăn một miếng lương khô cho đỡ đói, sau đó lại th·iếp đi.

Ngủ được một lát, hắn cũng nhanh chóng mang theo mũi tên cùng dao nhỏ tiếp tục di chuyển, hắn có lợi thế trong đêm đen, cho nên phải tìm được một nơi trú ẩn để nghỉ ngơi.

May mắn nhìn thấy được một cái miếu hoang, hắn cũng ngay lập tức đi vào bên trong, đốt một chút lửa, nướng một con gà nhỏ để ăn lót dạ, sau đó cũng chợp mắt một chút.

.............

Sáng hôm sau tại miếu hoang, đám quan binh kia cũng từ nhà của Địa Chủ đi tìm đến được nơi này, nhìn nơi này có vẻ toang hoang, nhưng bọn chúng cũng liền biết nếu có người nhìn thấy nơi này liền sẽ ở lại một đêm, kẻ gây ra tội ác cho cả dân làng chắc chắn từng trốn ở đây.

"Mau lại đây xem một chút! Lửa còn chưa tắt, hắn chắc chắn chưa đi xa!" Một quan binh nhìn đống lửa vẫn còn hơi ấm trước mặt, nhìn mọi người nói.

"Nhanh, chia nhau ra tìm! Hắn còn chưa đi được xa!" Một người khác ra lệnh cho những người còn lại, chia nhau đi tìm.

Nhưng tìm hết một lượt ở bên trong miếu hoang, bọn họ cũng không tìm được bóng người nào, điều này chứng tỏ Thành Nam đã trốn đi từ lâu rồi.

"Ra ngoài tìm kiếm! Hắn chắc chắn chạy không xa?"

"Không đợi Tông Văn Long Cai Tổng trở lại sao? Chúng ta có thể là đang đối đầu với một kẻ có thực lực Chuẩn Võ Giả đấy!" Một người có chút lo lắng nói.

"Sợ cái gì? Ta nghe nói hắn chỉ là một tên nhóc 16 tuổi mà thôi, làm sao có thể là Chuẩn Võ Giả được chứ, Văn Long Cai Tổng là lo lắng quá xa mà thôi!" Người này có một chút xem thường Thành Nam, cũng có một chút xem thường Tống Văn Long.

Nhưng cũng vì sự xem thường đó của hắn mà hắn đã làm cho đồng đội của hắn nhận lấy kết cục cực kỳ bi thảm.

Thành Nam ở trên cành cây to lớn ở bên ngoài cánh rừng, cánh tay kéo mạnh Trường Cung, ngay lập tức bắn ra một mũi tên, kết liễu một kẻ đang ở gần hắn nhất.

XOẸT!

"A!!!!!!!"

"Hắn ở trong rừng, hắn ở trong rừng mọi người cẩn thận!" Lúc này bảy người còn lại ngay lập tức chuyển trạng thái từ cầm dao thành cầm Trường Cung, phán đoán phương hướng của Thành Nam mà bắn tới.

Nhưng Thành Nam lúc này lại nhảy sang một cành cây khác, bắn ra một mũi tên cực mạnh, xuyên thủng bờ vai của một người nữa.

"Mọi người tập trung, bắn cùng một lúc!" Hai người bị hạ ngục, một người b·ị t·hương, một n·gười c·hết bất đắc kỳ tử, cho nên lúc này cũng chỉ còn lại sáu người là liên tục bắn thẳng những mũi tên về phía Thành Nam.

XOẸT! XOẸT!

Thành Nam ngay lập tức lách người, né tránh những mũi tên kia, nhưng cũng có không ít mũi tên là gần bắn trúng được hắn, hắn lúc này cũng nhân cơ hội nhảy xuống cành cây, bỏ chạy vào đến hướng đông của ngọn núi như là mồi nhử, sau đó lại leo lên cây tập kích kẻ thù.

"Mau đuổi theo, hắn chạy về hướng đông ngọn núi!"

Ngay lập tức những người còn lại cũng nhanh chóng hướng thẳng ra khu rừng mà đuổi theo Thành Nam, nhưng trong lúc đuổi theo Thành Nam, bọn họ xui xẻo bị Thành Nam đã ở trên những cành cây bắn rụng thêm hai người nữa.

"Khốn kiếp hắn trốn ở trên cây, hắn vừa chạy vừa bắn, chúng ta không có cơ hội bắn trúng được hắn!" Một người lo lắng, nhìn thấy hai đồng đội của mình b·ị b·ắn c·hết, một cái xuyên đầu, một cái xuyên cổ họng vô cùng đáng sợ.

"Im miệng!" Đúng lúc này một người xoay tròn cơ thể một cái, nhắm thẳng vào Thành Nam đang nhảy trên những cành cây bỏ chạy, bắn thẳng đến một mũi tên.

VÙ!

XOẸT!

Thành Nam ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm từ xa bắn tới, hắn khựng lại một nhịp, mũi tên sượt qua mặt của hắn, chảy ra một chút máu, nhưng hắn cũng không có b·ị t·hương chí mạng, chỉ nán lại nhìn chằm chằm người kia một chút, rồi sau đó nhảy thẳng về nơi có nhiều cây cối nhất mà đi.

"Đuổi theo!" Ngay lập tức ba người còn sống sót chạy thẳng vào rừng, đuổi theo Thành Nam.

Bọn họ lúc này đã không còn đường lui, chỉ có thể đuổi theo Thành Nam bắt cho bằng được hắn, bọn họ muốn trả thù cho những huynh đệ b·ị t·hương, những huynh đệ đã nằm xuống dưới mũi tên của Thành Nam.

Nhưng lúc này bọn họ lại mất dấu Thành Nam, không tìm thấy Thành Nam trong ngôi rừng rậm rạp quá nhiều cây cối này được.

"Mất dấu hắn rồi!"

"Là ngươi nói hắn chỉ là một tên nhóc, bây giờ chúng ta c·hết gần hết, chỉ còn lại có ba người, ngươi làm sao giải thích đây hả?"

"Ta cũng không biết tên tiểu tử đó có kỹ thuật bắn tên tốt như vậy! Là ta thất trách, khi trở về ta liền bồi tội với Tống Văn Long Cai Tổng! Được rồi chúng ta bây giờ tập trung tìm hắn đi!"

"Hừ! Hai người các ngươi tiếp tục tìm hắn ở phía trước đi, ta ở đằng sau yểm hộ!"

"Trời sắp mưa rồi! Ta không tin hắn có thể tiếp tục trốn trên những cành cây đó nữa! Ta không tin hắn không sợ sét đánh!"

Bỗng nhiên lúc này, một binh lính nhìn thấy một mũi tên từ xa bắn tới, bắn thẳng ngay cái người đang nói chuyện.

"Cẩn thận! Hắn ở đằng sau ngươi kìa! Mau tránh!" Binh lính này hét lớn, nhưng đã muộn, mũi tên đã xuyên qua cơ thể của đồng đội của hắn.

"Hự!" Tuy rằng không c·hết, nhưng muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu càng là không thể nào.

"Mẹ nó! tên khốn này học bắn cung ở đâu ra! Mà bắn chính xác như vậy!" Người này cũng có một chút hoảng sợ, nhìn thấy kỹ thuật bắn cung của Thành Nam bách phát bách trúng như vậy, hắn cũng không có dám ló đầu ra.

"Đừng sợ! Mau cùng ta bắn cùng một lúc!"

Hai người ngay lập tức bắn ra hai mũi tên hắn thẳng đến cành cây nơi mà Thành Nam đang ngồi nhắm bắn.

Thành Nam cũng ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm, hắn nhẹ nhàng xoay người trên không trung một vòng, kéo cung bắn trả, sau đó rơi xuống mặt đất lộn vài vòng.

Đừng tưởng từ nãy đến giờ Thành Nam luôn chiếm thế thượng phong, từ nãy đến giờ hắn chỉ gắng gượng hết sức của mình mà thôi.

Hắn bây giờ cơ thể đã mệt lã người, chỉ cần trúng một đòn thôi, hắn liền gặp nguy hiểm, sinh mạng của hắn lúc này như là một ngọn đèn trước gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Hai binh lính kia thì lại không biết điều này, lại bị mũi tên của Thành Nam bắn cho b·ị t·hương, một người bị trúng tên ngay bả vai, lúc này không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, một người thì b·ị b·ắn trúng cái chân không thể di chuyển.

"Hắn đúng là khó g·iết! Thật là khó đối phó! Phải mau chóng gọi chi viện!" Ngay lập tức mũi tên của hắn bắn thẳng lên bầu trời, gọi đồng đội của mình.

BỦM! BỦM!

Lúc này Tống Văn Lon cùng binh lính chi viện cũng đã có mặt tại miếu hoang, lúc này bọn họ không nhìn thấy người nào ở đây, thì bỗng nhiên từ phía đông một tia pháo sáng bắn tới.

"Có người bắn pháo sáng ở phía đông! Mau chóng bao vây hướng đông lại!" Tống Văn Long chỉ huy các huynh đệ của mình, sau đó cũng nhanh chóng tập trung đến hướng đông mà đi đến, bao vây Thành.

Thành Nam lúc này đang cực lực chạy trốn, chỉ cần thoát khỏi nơi này hắn liền có cơ hội sống sót.

"C·hết tiệt! Bầu trời sáng như vậy là có người gọi chi viện, ta bị bọn chúng phát hiện rồi!"

"Mẹ nó chỉ còn lại có hai mũi tên, lại không kết liễu được sau một cú bắn, cơ thể này đúng là đáng c·hết!" Thành Nam tiếp tục hướng về phía trước mà tiếp tục chạy trốn.

"Sắp mưa rồi, mưa xuống càng là không có lợi cho ta, phải mau chóng bỏ chạy........!"

VÈO

XOẸT!

"A!!"

Một mũi tên từ sau lứng bắn tới, ngay lập tức làm cho Thành Nam dừng lại, mũi tên cũng đã gắm lên bờ vai của hắn.

XOẸT!

"Vẫn còn có người ở nơi khác! Không xong rồi!"

Nhưng không dừng lại ở đó, ở nơi khác vẫn còn có mũi tên bắn tới, hắn đã không còn cơ hội nào phản kháng, từ hai bên trái phải, từ trên đầu hay là sau lưng trước mặt đều có người.

Chi viện không đến từ một phía, mà đến từ bốn phía, hắn đã hoàn toàn bị bao vây, khắp nơi đều có Quan Binh của Quan Phủ, hắn chẳng lẽ sắp phải c·hết tại nơi này sao.

Chương 12: Chạy Trốn.