Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 13: C·h·ế·t.
Chương 13: C·hết.
Chi viện không đến từ một phía, mà đến từ bốn phía, hắn đã hoàn toàn bị bao vây, khắp nơi đều có Quan Binh của Quan Phủ, hắn chẳng lẽ sắp phải c·hết tại nơi này sao.
"Ta bị bao vây rồi sao?" Thành Nam khuôn mặt nhăn nhúm khó chịu, lúc này hắn lại nhìn xung quanh, ở trước mặt hắn cũng có người, sau lưng cũng có người, hai bên trái phải cũng có người, thậm chí là ở trên đầu cũng có người.
Thành Nam lúc này đã không còn đường nào chạy nữa rồi, không còn đường sống nữa rồi, cuối cùng kết cục của hắn là kết thúc tại đây sao? Hắn chỉ mới có cuộc sống mới hai năm thôi mà? Thật là kết thúc thật nhanh.
Thành Nam đã rơi vào đường cùng rồi.
Trên bầu trời, sấm sét bắt đầu đổ bộ trên ngọn núi, tiếng sấm ầm ầm vang vọng khắp bầu trời, từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống, làm cho Thành Nam càng là khó chịu hơn bao giờ hết, hắn đã đi đến đường cùng. Cơn mưa này chẳng lẽ là cơn mưa tiễn hắn lên đường sao? Thật là có một chút không cam tâm.
Không.
"Vẫn chưa, ta không thể c·hết ở chỗ này! Ta không cam tâm!" Thành Nam cố gắng đứng dậy, cho dù là mũi tên đã găm lên người hắn không ít, nhưng sau một hồi tuyệt vọng, ý chí của hắn lại giúp hắn đứng dậy tiếp tục chiến đấu.
"A!!!!" Thành Nam bước chân nặng trịch lao lên, cố gắng giãy dụa lần cuối cùng, giãy dụa để tìm kiếm đường sống.
Nhưng không, trước mặt hắn là hơn mấy chục Quan Binh, tay cầm Đại Đao, trên những cành cây là vô vàng Cung Thủ đã kéo thẳng cây cung, bất cứ lúc nào cũng có thể b·ắn c·hết hắn.
XOẸT!
XOẸT! XOẸT!
Liên tục từ bốn hướng, mũi tên liên tục bắn tới, bắn xuyên qua cơ thể đầy mệt mỏi của hắn, hắn lúc này lại một lần nữa ngã quỵ xuống gốc cây to lớn, gã quỵ xuống cơn mưa to lớn giữa ngọn núi.
"Trong một đêm g·iết c·hết nhiều người như vậy! Ngươi thế nào cũng định là tội c·hết, ngươi có hối hận không?" Tống Văn Long bước lại gần Thành Nam, biết hắn lúc này đã không còn sức lực phản kháng, Tống Văn Long muốn lần cuối hỏi thử xem, tên nhóc này có hối hận hay không.
"Hối hận? Đám Hải Tặc cùng tên khốn kiếp Địa Chủ......thiêu c·hết.....Mẹ ta, Tiểu Quyên, ép Cha ta t·ự s·át!"
"Tất cả đều trách tên khốn kiếp con trai Địa Chủ đó! Còn có đám dân làng máu lạnh vô tình thờ ơ nhìn gia đình ta bị thiêu cháy! Con mẹ ngươi.....Ta chưa từng hối hận khi đưa ra quyết định này!" Thành Nam tuy rằng lúc này tuyệt vọng, nhưng hắn chưa từng hối hận, nếu như có thêm một lần nữa để sống, hắn vẫn sẽ làm như vậy, g·iết sạch những kẻ đã ép gia đình nhỏ của hắn đến tình trạng khốn cùng của c·ái c·hết.
"Haizz! Phần điên dại này của ngươi. Nếu đặt tại biên cương chiến trường, nhất định có thể kiến lập công trạng, làm rạng rỡ tổ tiên rồi!" Tống Văn Long thở dài hết cách, hắn cũng rõ những người dân sống ở nơi này bị ép đến mức như thế nào.
"Haha! Biên cương? Chiến trường? Ta làm gì có cái cơ hội đó, không bị bọn chúng ép đến c·hết, thì cũng sẽ b·ị b·ắt làm Hải Tặc Đỏ? Lúc đám Hải Tặc Đỏ kéo tới bắt chúng ta, các ngươi đang ở đâu? Các ngươi đang ở đâu? Các ngươi không phải Quan Binh sao? Tại sao không bảo vệ chúng ta? Các ngươi làm được gì cho những cái dân làng nghèo khổ như chúng ta sao? Các ngươi không làm được cái gì cả!" Thành Nam khuôn mặt tức giận, nhìn thẳng mặt Tống Văn Long quát lớn.
"Haizz! Chúng ta cũng không thể làm được cái gì, chỉ trách là ngươi quá xui xẻo, không sinh ra ở một nơi tốt hơn! Hy vọng nếu có kiếp sau, ngươi có thể hiểu được đạo lý co được giãn được, có thể đợi cơ hội mà trở mình!" Tống Văn Long thở dài một hơi, hắn thật sự không làm được gì, cả Thị Trấn Vân Hồng cũng không làm được cái gì.
Bọn hắn không có Võ Giả, Hải Tặc Đỏ thì lại có Chuẩn Võ Giả mạnh hơn Chỉ Huy của họ làm thuyền trưởng, bọn họ có thể chống lại Hải Tặc Đỏ sao? Không thể nào, chỉ có thể để cho những cái dân làng bần cùng này chịu ức h·iếp.
Tuy rằng cảm thấy có lỗi, tuy rằng có một chút thấy đáng tiếc phần này huyết tính của Thành Nam, nhưng g·iết người là phải trả mạng, hắn không còn cách nào khác.
"Tiểu tử, hy vọng kiếp sau ngươi đừng có rơi vào kết cục như thế này nữa!" Tống Văn Long rút ra Đại Đao ở bên hông, khuôn mặt đen lại, nước mưa làm ước đẫm Đại Đao, nhẹ nhàng xoẹt qua một cái, đầu của Thành Nam lìa khỏi cổ.
Đầu của Thành Nam rơi xuống, nhưng tâm trí của hắn thì vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ, hắn có một chút khôn cam tâm, có một chút không chịu nổi cái kết cục của đời thứ hai của mình như thế này.
"Mẹ nó! chưa sống được bao lâu liền xong đời, chưa sống được mấy ngày tốt lại c·hết rồi! Thật có chút không cam tâm!" Sau suy nghĩ này, Thành Nam cũng chẳng còn suy nghĩ thêm được cái gì, hắn triệt để mất đi nhận thức.
Thành Nam c·hết rồi.
Thành Nam triệt để c·hết đi rồi, làm một cái người xuyên không xui xẻo nhất lịch sử, chưa sống được mấy năm liền vong mạng, đúng là có một chút thảm.
................
"Tống đại nhân, g·iết tên nhóc đó dễ dàng như vậy sao? Tại sao không bắt hắn lại t·ra t·ấn một hồi? Hắn làm huynh đệ của chúng ta b·ị t·hương không ít người!" Một Quan Binh cả người đầy máu me, cả bờ vai nhuốm máu tươi nhìn Tống Văn Long hỏi.
"Haizz! Ngươi sinh ra ở Thị Trấn Vân Hồng, có cuộc sống tốt hơn hắn, có thể làm một cái Quan Binh bình thường, còn hắn thì sao?"
"Hắn bị Địa Chủ ép đến thở cũng không thở nổi, hắn bị Hải Tặc Đỏ chuẩn b·ị b·ắt đi, hắn phản kháng, phản kháng trong vô vọng, cuối cùng gia đình hắn cũng không còn, bây giờ hắn cũng đã đi đoàn tụ với gia đình hắn rồi!"
"Hắn đáng được như vậy, hắn đáng được tôn trọng làm một đấng nam nhi!" Tống Văn Long bước chân ngừng lại một chút, nhìn lên bầu trời mưa to, cảm nhận nỗi đau của Thành Nam trải qua, hắn không rõ bản thân nếu lâm vào hoàn cảnh của Thành Nam thì liệu có sống đến được ngày hôm nay hay không.
Mà Tống Văn Long không biết, cuộc đời hắn cùng với Thành Nam sẽ cuốn lấy nhau trong tương lai, nhưng cả hai đều không biết sẽ địch hay là bạn.
Tống Văn Long cảm khái một hồi, sau đó cũng nhanh chóng di chuyển trở về Thị Trấn Vân Hồng, mang theo mấy cái Quan Binh về chữa trị.
Trận chiến với Thành Nam đ·ã c·hết vài người, b·ị t·hương cũng vài người, đúng là một trận chiến khó khăn.
Giá như ban đầu hắn cũng đi theo bọn họ chiến đầu thì tốt biết mấy, chỉ tại hắn quá đa nghi, đi xin thêm viện binh làm cái gì không biết, cuối cùng làm cho mấy huynh đệ hi sinh.
................
Lúc này tại nhà Địa Chủ, đám Hải Tặc Đỏ cũng có vài người kéo đến, bọn họ muốn xem thử hai cái tên c·hết tiệt kia có trốn việc hay không? Tại sao đã mấy ngày không có trở về Doanh Trại bẩm báo.
Nhưng khi bọn chúng đến nơi, thì lại nhìn thấy cảnh tượng thôn làng tan hoang, chả còn lại cái gì, ngay cả hai tên thuộc hạ được phái tới nơi này cũng đã bị g·iết c·hết rồi.
"Thuyền Trưởng nơi này chẳng lẽ là do đám người ở Thị Trấn Vân Hồng gây ra sao?"
"Không thể nào? Nếu bọn chúng muốn g·iết hai cái tên này cũng không cần phải đồ sát cả thôn làm cái gì? Chắc có lẽ nơi này sinh ra một cái tiểu huyết tinh, g·iết sạch người ở đây, tiện tay tiễn luôn hai tên xui xẻo này!" Thuyền Trưởng mỉm cười, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, hắn cũng chả thèm để ý.
Nếu nơi này đã không còn người sinh sống, vậy tài sản nơi này liền thuộc về bọn hắn rồi, đám Thị Trấn Vân Hồng có đến cũng là không làm được cái gì bọn hắn.
"Đi vào bên trong, tìm kiếm đồ vật có giá trị, moi sạch bạc của nơi này ra cho ta!" Thuyền Trưởng ra lệnh cho mấy cái thuyền viên.
Hải Tặc đúng là Hải Tặc, cho dù người có c·hết hết rồi, bọn chúng cũng không có bỏ qua, đúng là một đám hèn mọn không phải người, thật là giống quỷ đội lốt người hơn.