Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Lần Đầu Lên Núi.

Chương 2: Lần Đầu Lên Núi.


Chương 2: Lần Đầu Lên Núi.

Chớp mắt sáng sớm mặt trời đã mọc l·ên đ·ỉnh đầu, tiếng gà gáy vang lên khắp cả thôn làng, cũng đánh thức Thành Nam tỉnh lại, hắn cảm giác được từng cơn đau nhức truyền đến cơ thể của mình, trận đánh ngày hôm qua cho dù nghỉ ngơi một ngày nhưng vẫn không có khỏe hẳn.

"Thật là xui xẻo!" Thành Nam thở dài một hơi, cố gắng lếch cái thân thể tràn ngập đau nhức đứng dậy.

Cũng may Mẹ cùng Cha của hắn cũng để lại cho hắn một chén cháo nhỏ, đủ để cho hắn ăn lót dạ buổi sáng sớm. Chứ nếu không nhịn đói cùng với v·ết t·hương của hắn hiện tại càng không thể nào bình phục được.

Tiểu Quyên chỉ mới 10 tuổi ngày hôm nay đã phải ra đồng làm việc cho tên Địa Chủ kia, còn hắn thân người làm ca ca lại chẳng giúp được cái gì.

Nếu như hắn đã thành công xuyên vào cơ thể của tên nhóc này, thì hắn liền sống một cuộc sống thay cho tên nhóc này vậy.

Chỉ là đáng tiếc hắn chỉ mới có 14 tuổi, muốn hỏi thăm tin tức nơi này là thời đại nào, là vị vua nào cai quản. Dựa vào kiến thức của hắn ở tương lai, thi đỗ một chức quan nhỏ chăm sóc cho cha mẹ cũng là chuyện khá là đơn giản.

Nhưng đáng tiếc nơi này chỉ là một thôn xóm nhỏ, cho dù là Địa Chủ cũng không có biết nơi này thuộc đất nước nào quản lý, tuy rằng cũng có Huyện Nha, cũng có binh lính tuần tra, nhưng đó cũng là ở bên trong Thị Trấn, chứ cái thông xóm nhỏ này của hắn thật sự không được để ý đến.

"Địa Chủ cũng chỉ là một cái dân đen trong mắt những binh lính kia mà thôi! Không biết bản thân xuyên không đến thời của đại của của Đại Việt Cổ hay là xuyên đến Dị Giới đây!" Thành Nam vừa húp bát cháo xong xuôi, rót một chén nước ấm uống cạn.

Thành Nam đứng dậy, nhìn lên ngọn núi lớn ở phía trước thôn xóm, hắn cũng nên tìm kiếm cái ăn cho bản thân mình rồi, cũng nên đi săn, đi đào măng, đào khoai kiếm sống, không thể suốt ngày uống nước cháo lót dạ như thế này mãi.

Vừa bước ra khỏi nhà, tiếng nô đùa của đám nhỏ vang vọng khắp xóm, cũng có vài người thấy hắn ra ngoài hỏi thăm sức khỏe của hắn, dù sao thì hắn lúc trước cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chăm chỉ, chỉ đáng tiếc phản kháng không muốn bị Hải Tặc Đỏ bắt đi mới trở thành cái dạng sống dở c·hết dở này mà thôi.

"Hừ! Tên khốn Thành Nam còn dám ra ngoài!" Tường Vân khuôn mặt cực kỳ tức giận nhìn Thành Nam, sau đó nhìn sang hai huynh đệ bên cạnh nói.

"Đúng là tên khốn, hại chúng ta không được đi làm Hải Tặc Đỏ, dù sao làm Hải Tặc còn tốt hơn phải sống ở cái nơi suốt ngày chịu đói như thế này!" Tên bên cạnh phụ họa.

Thành Nam cũng nghe được lời nói của những tên kia, nhưng hắn cũng không có để ý quá nhiều chuyện của đám nhóc đó, dù sao cũng chỉ là một đám nhóc không rõ sự nguy hiểm của Hải Tặc cũng là chuyện bình thường.

Tuy rằng khi đi theo đám Hải Tặc Đỏ kia sẽ được cho 2 đồng bạc, nhưng 2 đồng bạc lại phải chia cho Địa Chủ mất một nửa, còn lại một đồng bạc cũng không giúp ít được nhiều gì cho gia đình.

Tuy rằng làm Hải Tặc sẽ không lo lắng chuyện ăn uống sau này, nhưng nguy hiểm đến tính mạng lại cực kỳ lớn. Chưa kể bọn hắn chỉ là một đám nhóc con hỉ mũi chưa sạch, làm sao có thể sống trong một môi trường tàn khốc như Hải Tặc chứ.

Có thể nói ở một đội Hải Tặc như thế là một cái Giang Hồ thu nhỏ, rất là khó sống, nếu như không có thực lực chỉ có một con đường c·hết mà thôi.

Cũng may hắn có thời gian 3 năm, 3 năm rèn luyện cũng đã đủ rồi, hắn là người hiện đại, tuy rằng không có gan dạ bằng người cổ đại.

Nhưng hắn thông minh, biết luyện tập bài bản cùng chăm chỉ, hắn cũng muốn thử một chút những cái kỹ năng bắn Cung ở hiện đại từng học qua loa có thể giúp bản thân sống sót trong tình huống này hay không.

Cả cuộc đời trước của hắn cũng chả có cái kỹ năng gì ngoài Lịch Sử Học cùng bắn Cung, hắn chưa từng học cái gì ra hồn ngoài đọc sách. Bây giờ ở nơi này đọc sách đã không có tác dụng để cứu mạng, thì việc tập luyện lại bắn Cung cũng là thứ tất yếu nhất của hắn nên làm lúc này.

Chỉ là không biết nên chế tạo Cung Tiễn như thế nào đây, hắn không biết chế tạo Cung Tiễn nha.

"Haizz! Thật nhiều chuyện phiền phức!" Lúc này hắn cũng chỉ biết thở dài một hơi mà thôi.

Cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì, đi vào trong nhà, tìm kiếm dụng cụ để lên núi, dù sao thì lúc này cũng nên lên núi tìm hiểu tin tức của ngọn núi kia, như thế mới chắc ăn.

Cầm theo một cây rìu nhỏ đi ra khỏi nhà, một mạch đi thẳng lên trên núi lớn.

Người lớn trong thôn cũng từng đồn đại rằng, trên núi có Hổ có Gấu, có cả Heo rừng rất là nguy hiểm, cho dù là người trưởng thành cũng không dám một mình đi lên trên núi.

Nhưng hắn bây giờ có thể làm gì khác sao? Không đi lên núi thì biết đi đâu kiếm ăn bây giờ? Đi làm muốn sao? Không thể nào, đi làm nông cày ruộng sao? Càng là không thể nào, chỉ có đi săn mới là con đường rèn luyện duy nhất của hắn mà thôi.

Đi một đoạn đường khá dài, bước lên ngọn núi to lớn nhất ở khu vực này, hắn muốn tìm kiếm thức ăn, tìm kiếm mọi thứ có ở trên núi, nhưng đáng tiếc ngoài mấy bụi măng nhỏ cùng khoai mì ra thì lại không tìm được cái gì.

Đáng tiếc hắn thể lực quá kém, không thể nào lên lên càng cao trên núi, chỉ có thể ở dưới gần chân núi kiếm chút thức ăn thừa của đám thú hoang chừa lại, công việc này cũng có một chút nguy hiểm, nhưng ít ra cũng sẽ có thức ăn.

Lần đầu tiên lên núi không thu hoạch được gì nhiều, nhưng cũng thu hoạch được hai củ khoai mì, cùng với hai bụi măng nhỏ, đem ra chợ bán cũng đổi được không ít gạo cho cả nhà.

Dù sao măng cũng rất khó tìm, đổi được một hai cân gạo cũng không phải chuyện gì khó.

"Tiểu Nam con còn chưa khỏe mà đã đi đâu vậy? Làm cho ta lo lắng từ nãy đến giờ!" Mẹ của hắn lo lắng, nhìn cơ thể gầy nhom của hắn hỏi.

"Ta đi lên núi một chuyến, ngày hôm nay thu hoạch được không tệ!" Hắn cười ha hả, tưởng như rằng được cha hắn khen ngợi, nhưng không ngờ lại bị quát mắng một trận.

"Thứ ngu ngốc, mày không biết dưới chân núi rất nguy hiểm sao? Mày có biết bao nhiêu người bỏ mạng dưới chân núi rồi không hả?" Cha hắn ngay lập tức giận dữ đập bàn thật mạnh, dọa cho Tiểu Quyên cùng Mẹ của hắn một trận.

"Cha ta không sao! Ngày hôm nay đào được hai củ khoai mì, cùng với hai bụi măng nhỏ nha!" Hắn tuy rằng nhìn thấy Cha hắn tức giận, nhưng cũng không có nói cái gì, dù sao cũng là lo lắng cho hắn mà thôi.

"Hừ!" Cha hắn tuy rằng giận, nhưng có hai củ khoai mì lớn như vậy xuất hiện trước mặt cũng làm cho ông nguôi giận, cũng đủ cho cả nhà no cơm nước hai ngày, còn về hai bụi măng kia có thể đổi được bao nhiêu cân gạo thì hắn không rõ, nhưng ít ra lần này thằng con trai ngu ngốc của hắn liều mạng không uổng cổng.

"Hừ! Chuyện này coi như bỏ qua, từ ngày mai ngươi ở nhà gánh nước cùng chặt củi cho ta!" Cha hắn lại phân phó cho hắn công việc, chặt củi tuy rằng không được bao nhiêu tiền, nhưng cũng có thể kiếm được không ít cháo để ăn, còn hơn là nguy hiểm mạng sống của mình lên trên ngọn núi kia.

"Biết rồi Cha! Ngày mai liền không đi nữa!" Hắn mỉm cười một cái đáp lại, dù sao thì hắn hiện tại rất yếu, nên rèn luyện thể lực một chuyến, sau đó mới có thể đi lên núi săn bắn được.

Chương 2: Lần Đầu Lên Núi.