Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 3: Hai Năm.
Chương 3: Hai Năm.
Hai Năm như một cái chớp mắt trôi qua, trong suốt hai năm này, Thành Nam hằng ngày chuyên tâm chẻ củi, chuyên tâm gánh nước, cũng đã bắt đầu tập luyện thể lực cho cơ thể ốm yếu của mình.
Chỉ là trong vòng hai năm nay gia đình hắn cho dù có thêm hắn kiếm được thêm một chút tiền nữa, nhưng nuôi bốn miệng ăn thực sự có một chút không đủ, cho nên hai năm nay hắn cùng Tiểu Quyên muội muội của hắn bữa đói bữa no. Chứ cũng không được ăn uống quá đầy đủ.
Sáng sớm, vẫn như thường lệ, hắn vừa gánh nước đi ngang qua giữa thôn, lại ngồi nghỉ một chút, lại nghe tiếng huyên náo của những kẻ bằng tuổi lại tiếp tục vang lên.
"Thằng Thành Nam từ mấy năm trước khi b·ị đ·ánh đến giờ cứ như một thằng điên điên khùng khùng, ngày nào cũng ngồi im một chỗ!"
"Đúng vậy, tựa như hắn biến thành con người khác! Không còn là hắn của trước đây nữa!"
"Đúng, đúng, trước đây hắn rất sợ chúng ta, bây giờ thì lại không sợ chút nào nữa!"
"Nhiều lời làm cái gì, đi dạy cho hắn một bài học!"
Thành Nam vẫn ngồi đó, vẫn cố gắng chuốc những thanh gỗ thành những mũi tên sắc nhọn, hai năm nay tuy rằng không có tiếp tục lên núi kiếm ăn, cũng không có thời gian làm chuyện khác, nhưng thời gian rảnh hắn đều ngồi im một chỗ chuốc mũi tên cùng tập bắn cung với Lữ Thúc.
Chỉ là cái hành động này của hắn, làm cho không ít người từ người lớn tuổi cho đến người trẻ tuổi đều nghi hoặc, không hiểu hắn đang làm cái gì, suốt trong vòng hai năm nay người ta thường gọi hắn là "Con Trai nhà Lão Nguyễn bị điên!" Nhưng hắn cũng không quan tâm đến bọn họ.
Dù sao bọn hắn cũng không có cho gia đình của hắn cơm ăn, cũng không giúp hắn thoát khỏi bị Hải Tặc Đỏ một năm sau quay lại bắt hắn cùng những thanh niên 14 đến 17 tuổi rời đi.
Đám người kia chạy tới, nhìn chằm chằm Thành Nam, như là có một loại sát ý nào đó, muốn đánh cho hắn một trận ngay lập tức.
Thành Nam cũng không có làm cái gì, ánh mắt của hắn chỉ trừng ba tên kia một cái, nhưng cũng vì chuyện này mà lại xảy ra xung đột.
"Nè thằng c·h·ó! Dạo gần đây hình như mày không còn sợ bọn tao nữa phải không? Muốn ăn đòn đúng không?" Một tên khuôn mặt hung dữ, tức giận bước đến trước mặt Thành Nam quát lớn.
"Cút ra! Tao không còn thời gian chơi với chúng mày!" Con dao chuốc mũi tên ở trên tay vẫn cầm đó, hắn không quan tâm đám người kia làm cái gì, hắn lúc này chỉ chú ý đến việc chuốc mũi tên mà hắn làm mà thôi.
"Haha! Thằng này hôm nay láo! Các huynh đệ đập nó!" Đám nhóc này muốn hù dọa Thành Nam một chút, chứ cũng không dám ra tay.
"Bọn mày che hết ánh nắng của tao rồi!" Thành Nam vẫn như vậy, ung dung mà chuốc mũi tên, không để ý đến đám người.
"Mẹ nó đã sớm nhìn không ưu mày! Hôm nay đập cho mày một trận!" Tên cầm đầu tức giận, vung nắm đấm đấm thẳng xuống đầu của Thành Nam.
Thành Nam cũng không phải kẻ yếu, hắn cũng không có đứng im mà chịu đánh được, cho nên nắm đấm của hắn cũng liền vung lên phản kháng.
Nhưng đáng tiếc đối phương có tận ba người, lại có thân thể khỏe hơn hắn không ít, cho nên trận này hắn bị ăn no đòn.
"Tên khốn kiếp, còn dám chống trả!"
Nắm đấm của ba tên lên tục đấm lên người của Thành Nam, làm cho cả người của hắn đau nhói không thôi, một trận đòn qua đi, lúc này khuôn miệng nhuốm máu của hắn cũng nhổ ra một ngụm máu, sau đó cũng ngồi dậy tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Phụt!
"Hừ! Mẹ bọn c·h·ó, ỷ thế h·iếp người, nếu như không phải là một đám, tao còn sợ chúng mày sao? Nhưng cũng không sao lần này cũng đấm gãy được bọn nó mấy cái răng!" Hắn ngồi bên đồng mũi tên của mình, lau đi v·ết m·áu trên miệng, vừa rồi tuy rằng b·ị đ·ánh rất nhiều, nhưng cũng đánh cho tên thủ lĩnh của đám đó gãy hai cái răng, xem như là bù lại trận đánh này hắn phải chịu.
Thành Nam cũng không có đứng dậy, hắn tiếp tục ngồi đó làm việc mà bản thân làm còn đang dang dở, vì hắn biết chỉ có chuốc thêm mũi tên, sau này lên núi mới có cơ hội sống sót.
Chớp mắt cả một buổi trưa đã qua đi, lúc này hắn cũng đã chuốc xong đống mũi tên hắn cần chuốc.
Vì thân thể này quá yếu, cho nên mỗi buổi chiều, hắn đều nâng lên một cái tạ tự chế làm bằng đá mà tập luyện thể chất. Cho dù là rất mệt, lại không được ăn no thường xuyên, nhưng là một thiếu niên 16 tuổi, lại không có bệnh tật trong người, Thành Nam lúc này cố gắng hơn bao giờ hết.
Hắn kiếp trước suốt ngày chỉ đọc sách, không chịu tập luyện thể d·ụ·c, không chịu ăn uống đàng hoàng, cho nên gần cuối đời cơ thể vừa yếu ớt, bệnh tật thì triền miên, cuối đời lại còn bị u·ng t·hư rất nặng.
Hắn bây giờ đã có thêm một cơ hội, hắn liền sẽ cố gắng hết sức, hắn không muốn bản thân phí hoài tuổi trẻ, hắn muốn trở nên khỏe mạnh hơn, trở nên kiên cường hơn, một năm sau mới có cơ hội thoát khỏi việc bị đám Hải Tặc Đỏ bắt đi.
Nhưng cho dù là có b·ị b·ắt đi, thì hắn lúc đó ít ra cũng có một chút sức lực mà tự vệ, chứ nếu cứ ở yên một chỗ không làm gì, thì chỉ có một con đường c·hết mà thôi.
Từ xa Cha của Thành Nam đi gánh nước từ bên ngoài thôn về, nhìn thấy hắn đang nâng tạ, lại tức giận đùng đùng.
"Thằng nhóc con, nghe nói ngươi đánh nhau? Không lo đi làm việc còn ở đây nâng mấy thứ này làm cái gì!"
"Không lo làm việc, không có thức ăn, chúng ta không đủ nuôi ngươi cùng Tiểu Quyên đâu! Chứ đừng nói là luyện tập để mạnh hơn!" Cha của Thành Nam quát lớn, ông cũng biết thằng con trai của mình muốn mạnh khỏe hơn, muốn thoát khỏi đám Hải Tặc Đỏ sau một năm nữa đến bắt người.
Nhưng ông có thể làm cái gì đây, nhà có bốn người, bốn miệng ăn, nhưng cả bốn người cùng đì làm việc ở bên ngoài, nhưng cơm ăn còn không đủ, lấy cái gì để cho Thành Nam luyện võ đây, số cơm đó ăn vào tập trung làm việc không phải tốt hơn sao.
"Haizz, thật là c·hết tiệt! Thân thể gầy yếu này còn yếu hơn cả kiếp trước, đúng là đáng c·hết!" Thành Nam thầm nghĩ ở trong lòng, cũng không có nói ra ngoài, ngay lập tức nhận sai với Cha của hắn: "Cha! Ta biết sai rồi!"
Thời gian cứ như vậy trôi qua vài ngày, bây giờ hắn không có tiếp tục đi nâng tạ như trước kia nữa, mà thay vào đó là đi chẻ củi cho gia đình nhà của Lữ Thúc kế bên.
Cuối cùng thì hắn cũng tìm được một công việc vừa có thể rèn luyện sức khỏe, vừa có thể kiếm thêm được một chút thức ăn, chỉ là hiệu quả luyện tập có hơi thấp một chút mà thôi.
Lau đi những giọt mồ hôi trên trán, hắn cũng không có liên tục mà chẻ củi nữa, dù sao thì thì ba đống củi lớn đều đã bị hắn chẻ hết rồi, lượng công việc cũng xem như là tương đối lớn.
"Tiểu Nam làm xong việc rồi sao?" Lữ Thức từ bên trong nhà đi ra, đem theo một chén cháo nhỏ cho Thành Nam.
"Lữ Thức, ngày hôm nay liền chẻ hết ba đống củi!" Thành Nam nhận lấy chén cháo còn nóng, tuông một hơi sạch sẽ vào trong miệng, hắn cũng có một chút đói rồi.
"Ăn nóng như vậy không tốt!" Lữ Thúc mỉm cười nhìn Thành Nam lắc đầu nói, hắn cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, luôn làm mọi cách để trở nên mạnh hơn, lại vừa phải phụ giúp cho gia đình kiếm sống.
Thành Nam nhìn thấy Lữ Thúc cười cười, hắn cũng không biết nói cái gì, dù sao thì thời gian qua nếu không có Lữ Thúc chiếu cố hắn, hắn chắc chắn không được ăn no.
Trước đây Lữ Thúc là một cái thợ săn, chuyên gia đi săn ở gần chân núi, có một chút võ thuật cơ bản cùng Tiễn Thuật, cho nên hắn hơn hai năm nay đều đi theo Lữ Thúc học vài ba đường quyền, học vài ba kỹ năng bắn cung, lại có thể kiếm thêm một chút thịt về cho Tiểu Quyên cùng Mẹ của hắn.
Chỉ là vài ngày trước Lữ Thúc bị Hổ ở trên núi tập kích, tay phải gần như đã bị phế đi một nữa, tuy rằng sau này vẫn có thể cầm cung, nhưng uy lực sẽ không còn mạnh như lúc chưa b·ị t·hương.
"Tiểu Nam, hôm nay có muốn tiếp tục học bắn cung hay không?"
"Học! Học tất nhiên phải tiếp tục học!" Thành Nam vô cùng vui vẻ, mang theo đống mũi tên mà thời gian trước hắn chuốc theo bên người, đi theo Lữ Thúc học bắn cung.