Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Lần Đầu Ra Trận.
Chương 20: Lần Đầu Ra Trận.
Thời gian cứ như thế thấm thoát trôi qua thêm ba tháng, trong vòng ba tháng này Thành Nam vẫn tiếp tục tu luyện Tĩnh Tâm Quyết cùng Thiên Vương Đao Pháp Kinh Lôi Trảm, nhưng thực lực của hắn vẫn như vậy, không có từ Chuẩn Võ Giả tăng thành Võ Giả.
Nhưng hắn cảm nhận được sức lực của mình đã tăng lên rất nhiều, có thể nói là so với trước kia mạnh hơn không ít, hắn lúc này cũng có chút tự tin có thể cùng Võ Giả chiến một trận mà không lâm vào thế hạ phong.
Hắn có tâm pháp Tĩnh Tâm Quyết, có Võ Kỹ Kinh Lôi Trảm, so với những cái Chuẩn Võ Giả bình thường thì mạnh hơn không ít, cho nên hắn có phần tự tin này.
Ngày hôm nay cũng như thường lệ, bọn hắn sáng sớm dậy chạy bộ, tập luyện, luyện đao như bình thường, nhưng ngày hôm nay sáng sớm lại có một chút khác biệt, bình thường cũng chỉ là có Giáo Đầu đến xem bọn hắn luyện tập, nhưng hôm nay lại có thêm Trương Hoài Công đến xem bọn hắn luyện tập.
Hắn cũng không rõ ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra, tại sao đích thân Phó Tướng Quân như Trương Hoài Công lại đến xem bọn hắn luyện tập.
Bình thường Trương Hoài Công rất ít khi ra ngoài gặp người khác, ngày hôm đó bọn hắn gia nhập Quân Doanh chính là một cái ngoại lệ, có được tấm vải của Tướng Quân cho nên ngày hôm đó Trương Hoài Công mới đích thân đi đón bọn hắn.
Còn từ ngày hôm đó đến bây giờ, Trương Hoài Công chưa từng xuất hiện một lần nào, ngoài cái ngày tuyển quân cùng lần đầu tiên gia nhập Quân Doanh.
"Hahaha! Lâu rồi không gặp đám người các ngươi? Luyện tập như thế nào rồi? Có tốt hay không?" Trương Hoài Công cười ha hả nhìn tất cả mọi người nói.
Vị kia Giáo Đầu cũng là có một chút khó hiểu, không hiểu tại sao Phó Tướng Trương Hoài Công lại đích thân đến đây làm cái gì, cho nên hắn cũng liền nhìn sang Trương Hoài Công hỏi.
"Phó Tướng đại nhân, ngày hôm nay ngài đến chỗ ta có chuyện gì hay không? Đám binh lính này có một chút kém, bây giờ vẫn chưa có thể ra trận đâu!!!" Giáo Đầu có một chút lo lắng cho đám binh lính của mình, vì hắn rõ ràng thực lực của đám binh lính này yếu ớt đến nhường nào.
"Hừ! Bọn chúng đã tập luyện hơn sáu tháng, cũng nên ra chiến trường rồi! Không thể núp mãi trong q·uân đ·ội được!" Trương Hoài Công ánh mắt phát lạnh nhìn Giáo Đầu nói.
"Nhưng mà đại nhân........"
"Không có nhưng nhị gì nữa, tối ngày hôm nay toàn bộ người do ngươi dẫn dắt phải xuất hiện trước mặt ta! Nếu không chém đầu thị chúng!" Trương Hoài Công tức giận, bỏ đi, hắn không quan tâm đám người này có đủ thực lực ra chiến trường hay không.
Nhưng hắn sẽ mang toàn bộ đám người này ra chiến trường, vì hắn đã không còn lại bao nhiêu binh lính nữa rồi.
Nửa tháng trước hắn tự mình xuất chinh một lần nữa, nhưng lần đó không đó may mắn như cái lần mà hắn đi đốt lương thảo của quân địch, lần này hai vị Võ Giả xuất chiến, chặn hắn lại, kém một chút nữa đầu của hắn đã lìa ra khỏi cổ rồi.
Cũng may Tướng Quân dẫn quân đến kịp, cứu hắn một mạng, cho nên lần này hắn chiêu mộ thêm binh lính, một lần nữa muốn đột kích vào trong quân doanh của đám Triều Đình sâu mọt kia, trả lại mối thù nửa tháng trước phải nhận.
Thành Nam cùng mọi người trong quân doanh có một sợ hãi, lần đầu ra chiến trường không biết sẽ là tràng cảnh như thế nào đây.
Thành Nam tuy rằng đã từng nhuốm máu rất nhiều người, từng chém Hải Tặc Đỏ, từng g·iết không ít thôn làng, nhưng ra chiến trường thì lại khác, một hoàng cảnh chiến đấu hoàn toàn khác.
Chưa chắc Chuẩn Võ Giả như hắn có thể sống sót được trên chiến trường, nhưng hắn cũng có một chờ mong, hắn cũng muốn xem thử xem chiến trường rốt cuộc là tràng cảnh ra sao.
Hắn cũng không rõ bản thân mình từ khi nào thích ra chiến trường chiến đấu như vậy, hắn thân trước kia là người hiện đại, sống 38 năm chưa từng phạm pháp lần nào, chưa từng vượt qua giới hạn nào của pháp luật.
Ấy vậy mà giờ đây, hắn lại đang cùng quân khởi nghĩa chống lại quân Triều Đình, đúng là hoàn cảnh khác nhau, cũng liền làm con người thay đổi, ngay cả hắn người trưởng thành ở thế giới hiện đại cũng không khác người bình thường là bao.
Sau đó hắn cùng mọi người trong đội cũng không có tập luyện nữa, mà là nghỉ ngơi chờ đợi đến tối, sau đó cùng với tối nay bọn hắn sẽ cùng với Trương Hoài Công ra trận g·iết địch.
"Đến rồi sao? Các ngươi lần này có tự tin chiến thắng quân địch hay không?" Trương Hoài Công, tay cầm Đại Đao to lớn, sắc mặt bặm trợn nhìn toàn bộ binh lính ở phía dưới nói.
"Có....có!!" Giọng nói của những binh lính mới gia nhập có một chút yếu, có một chút sợ sệt, có một chút lo lắng, dù sao đây cũng là trận chiến đầu tiên của bọn họ, cũng biết đâu được đây có thể là trận chiến cuối cùng của bọn họ luôn.
"Hừ! Sắp ra trận, hô lớn lên cho ta, đúng là đám yếu ớt, nhu nhược!" Trương Hoài Công tức giận đùng đùng, hắn làm sao chịu nổi cái cảnh này, đám người này đúng là làm hắn tức c·hết.
"CÁC NGƯƠI CÓ TỰ TIN CHIẾN THẮNG KẺ ĐỊCH HAY KHÔNG?" Trương Hoài Công tiếp tục quát lớn.
"CÓ!!!!!! CHIẾN THẮNG! CHIẾN THẮNG!"
"TỐT! XUẤT PHÁT!"
Trương Hoài Công thúc ngựa ra bên ngoài cổng Quân Doanh, ở sau lưng hắn chính là hơn một ngàn binh lính, một ngàn cái binh lính bình thường, không có một chút sức mạnh nào vượt trội.
Hành quân trong đêm, đi t·ấn c·ông kẻ địch, Thành Nam cũng không biết Trương Hoài Công làm như vậy là đúng hay sai, nhưng hắn rõ ràng ở nơi này ngoài Trương Hoài Công ra thì chỉ có vị Tướng Quân thần bí kia mới dám náo ra động tĩnh lớn như thế này.
Cả một đoàn quân hành quân hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi quân địch đóng quân, chỉ có 12 tấm lều, ngựa lại vô cùng ít ỏ.
Trương Hoài Công nhìn một chút, phán đoán tình hình ở bên trong nơi đóng quân của địch, hắn lúc này liền đưa ra quyết định liều lĩnh.
"Cung Tiễn nghe lệnh, chuẩn bị cung tiễn, đốt lửa bắn thẳng vào bên trong cho ta!" Trương Hoài Công ra lệnh, sau đó hơn hai trăm Cung Tiễn Thủ bước lên, đốt cháy mũi tên, nhắm thẳng vào bên trong nơi đóng quân của địch mà bắn tới.
VÈO! VÈO! VÈO!
XOẸT! XOẸT!
Nguyên một cơn mưa t·ên l·ửa trúc xuống phía dưới, tiếng hét của quân địch bắt đầu vang lên, lúc này cũng là lúc mà Trương Hoài Công cùng với những cái binh lính còn lại xông lên.
"Toàn quân nghe lệnh! Cùng ta xông vào g·iết địch!!!" Trương Hoài Công thúc ngựa, như là một chiến thần cầm theo Đại Đao to lớn, lao thẳng vào bên trong nơi đóng quân của địch huyết chiến một trận.
Nhưng khi vừa tiến vào bên trong nơi đóng quân, Trương Hoài Công liền phát hiện, nơi này không một bóng người, chỉ có vài con ngựa và một số thương binh của quân địch mà thôi.
Lúc này Trương Hoài Công cũng biết rằng mình đã bị quân địch lừa một vố, mà hắn lại là kẻ ngu ngốc chui đầu vào rọ.
"Trương Hoài Công à Trương Hoài Công, ngươi lần trước có thể may mắn chạy thoát! Vậy lần này ai có thể cứu được ngươi đây!" Từ bên ngoài, một vị Võ Tướng cưỡi ngựa từ tốn đi tới, sau lưng hắn là hơn ngàn binh lính đang đợi lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên g·iết người.
"Phó Thanh Liêm, ngươi đúng là vô liêm sỉ, lại dùng thương binh tạo ra trò này? Ngươi không thấy có lỗi với bọn họ sao?" Trương Hoài Công tức giận, nhìn vị Võ Tướng quân địch quát lớn.
"Hừ! Đám vô dụng đó có c·hết cũng không thành vấn đề, nhưng lại góp công bắt được ngươi chính là công rất lớn!" Phó Thanh Liêm cười lớn, khuôn mặt vô cùng huênh hoang nhìn Trương Hoài Công trào phúng.
Thành Nam lúc này nghe được đối thoại của hai người, lúc này hắn liền bị biết hắn cùng với toàn bộ mọi người ở đây đều bị bao vây rồi, đều bị lừa rồi, Trương Hoài Công a Trương Hoài Công ngươi đúng là hại chúng ta một vố đau nha.
Nhưng mà lúc này Thành Nam cũng không còn cách nào khác ngoài chiến đấu, chỉ có chiến đấu mới có thể sống sót, còn về những người khác hắn cũng không có thời gian mà quan tâm nhiều như vậy, c·hết cũng không có thành vấn đề gì đối với hắn.
Chỉ là không biết bản thân hắn cùng Trương Hoài Công có thể cầm cự được trước đám binh lính của quân địch hay không đây.
( Hết tấu chương hôm nay)