Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 21: Chiến! Chiến! Chiến!.
Chương 21: Chiến! Chiến! Chiến!.
"Phó Thanh Liêm, muốn bắt được ta, để xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?"
"Ta cầm chân Phó Thanh Liêm, các ngươi tìm cơ hội thoát khỏi vây khống!" Trương Hoài Công cũng để lại một câu nói, sau đó Trương Hoài Công thúc ngựa lao thẳng về phía Võ Tướng phe địch mà đánh tới.
Thành Nam nghe được câu nói này của Trương Hoài Công, khuôn mặt cũng trầm mặt một chút, không biết lúc này nên làm như thế nào, bọn họ là những người mới ra chiến trường lần đầu, không có người chỉ huy, những cái người bình thường như bọn họ có thể làm được cái gì chứ.
Thành Nam cũng là như vậy, hắn tự mình chiến đấu thì còn được, chứ mà bảo hắn chiến đấu cùng đám người này đẩy lùi quân địch thì đúng là có một chút khó khăn.
Phía bên kia lúc này Phó Thanh Liêm nhìn thấy Trương Hoài Công đang thúc ngựa điên cuồng lao đến mình mà t·ấn c·ông, hắn cũng không có chút nào sợ hãi, cầm theo Chiến Phủ của mình, lao lên cùng Trương Hoài Công chiến đấu một một.
"Các huynh đệ, ta đi g·iết Trương Hoài Công, các huynh đệ cùng nhau g·iết địch, ngày hôm nay toàn thắng trở về, ta mời mọi người uống rượu, ăn thịt!" Phó Thanh Liêm cả người tràn đầy tự tin, hắn tự tin vào thực lực của mình, cũng tự tin vào thực lực của q·uân đ·ội của mình, hắn không tin rằng một ngàn binh lính tinh nhuệ của hắn lại có thể thua mấy cái binh lính nông dân của quân khởi nghĩa này.
Một ngàn binh lính tinh nhuệ này đều được đào tạo cực kỳ kỹ lưỡng cùng khó khăn ở Kinh Thành, khó khăn lắm hắn cùng Tướng Quân mới có thể xin được hai binh lính tinh nhuệ, ngày hôm nay hắn lại xin một ngàn binh lính đi bắt Trương Hoài Công, lần này hắn muốn dẹp bỏ đi một cánh tay đắc lực của Quân Khởi Nghĩa.
"Thanh Liêm chỉ huy đã nói như vậy, các huynh đệ xông lên! G·i·ế·t đám tạp mao đó, sau đó về quân doanh uống rượu!" Không chỉ có Phó Thanh Liêm tự tin mà một ngàn binh lính này của hắn cũng là vô cùng tự tin.
Thành Nam lúc này tay cầm thanh đao có một chút run run, hắn không rõ lúc này so với lúc trước ở thôn có gì khác nhau, tại sao bây giờ lại run rẫy sợ hãi như vậy, còn lúc đó hắn lại cảm thấy hương phấn.
"Ta bị điên sao?" Thành Nam có một chút khó hiểu, không hiểu rõ chính bản thân mình lúc này là như thế nào, có lẽ hắn thật sự bị điên rồi.
Nhưng mà lúc này có điên hay không điên, thì hắn cũng phải g·iết đám người ở trước mặt, cho dù là không muốn, cho dù là sợ hãi, hắn cũng phải dẹp bỏ cái đống suy nghĩ lung tung đó ra khỏi đầu của mình mà g·iết địch.
"Các huynh đệ chúng ta không thể ở yên chịu c·hết được, không thể để mặc cho chúng chém g·iết được, xông lên! Xông lên g·iết địch!!!" Một binh lính có một chút lớn tuổi, có một chút không cam tâm, cầm theo trường đao của mình xông thẳng lên phía trước.
Những người khác cũng là như vậy, ngay lập tức cùng với vị binh lính lớn tuổi kia lao lên, tựa như trong máu của bọn họ đã có chứa sẵn chiến trận ở bên trong.
Thành Nam cũng không có đứng nhìn, chạy theo đám người cầm lên trường đao, lao lên g·iết địch.
"G·i·ế·t! G·i·ế·t! G·i·ế·t!"
Một trận hỗn chiến giữa các binh lính bình thường xảy ra vô cùng kịch liệt, thì lúc này ở bên phía còn lại, trận chiến của hai vị Võ Tướng cấp bậc Võ Giả mới là kinh khủng hơn bao giờ hết.
"Haha! Trương Hoài Công hôm đó có Tướng Quân nhà các ngươi đến cứu, nhưng hôm nay ngươi buộc phải bỏ mạng ở nơi này!" Phó Thanh Liêm vung mạnh Chiến Phủ, đập mạnh tới Trương Hoài Công.
Trương Hoài Công không giỏi chiến trên lưng ngựa, lại có thực kém hơn Phó Thanh Liêm một chút, hoàn toàn chỉ trong một lát đã bị Phó Thanh Liêm ép cho không thở nổi.
Nhưng hắn tuy rằng rơi vào thế yếu, nhưng cũng không có thua kém Phó Thanh Liêm quá nhiều, Phó Thanh Liêm bổ hắn một Phủ hắn cũng liền trả lại cho Phó Thanh Liêm một đao.
KENG! KENG! KENG!
"Phó Thanh Liêm có ngon xuống ngựa cùng ta chiến một trận!" Trương Hoài Công chật vật, cánh tay phải đã chảy máu, khuôn mặt tràn ngập mồ hôi lạnh, ngày hôm nay muốn tập kích kẻ khác, lại không ngờ chính bản thân mình lại rơi vào bẫy của đám người Phó Thanh Liêm.
"Trương Hoài Công ta cũng không phải người ngu, ta có ưu thế hơn ngươi, thì sao phải bỏ đi ưu thế của mình cùng ngươi chiến một trận chứ! Chỉ có kẻ ngu mới làm điều đó mà thôi!" Phó Thanh Liêm cười lớn, hắn nào phải kẻ ngu, kẻ ngu ở đây chỉ có Trương Hoài Công bị lừa đến nơi này mà thôi.
"Hừ! Rốt cuộc là tại sao? Tại sao ngươi biết được ngày hôm nay ta sẽ t·ấn c·ông ngươi, để ngươi mai phục hả? Chẳng trong Quân Doanh của bọn ta có chuột!" Trương Hoài Công lúc này càng là nghi ngờ hơn bao giờ hết, ngày hôm nay hắn vừa quyết định t·ấn c·ông nơi này, thì tối hôm nay liền bị Phó Thanh Liêm mai phục t·ấn c·ông, đúng là có một chút không bình thường.
"Haha! Ngươi đoán đúng rồi đấy!" Phó Thanh Liêm, cười ha hả tay cầm Chiến Phủ tiếp tục đập mạnh xuống người Trương Hoài Công.
KENG!
Thật ra Phó Thanh Liêm cũng không có cài cắm gián điệp gì vào bên trong doanh trại của Trương Hoài Công cả, chỉ là hắn muốn kích động Trương Hoài Công một chút mà thôi, thật ra hắn đã mai phục ở nơi này gần mười ngày, ngày hôm nay mới bắt được Trương Hoài Công chứ cũng không có dễ dàng cái gì.
Phó Thanh Liêm lần này nếu như g·iết được Trương Hoài Công thì là một chuyện tốt, không g·iết được hắn thì lần này hắn trở về quân khởi nghĩa kia liền trở nên xáo xào một đoạn thời gian.
Trương Hoài Công tức giận, hắn lúc này biết được sự thật, trong quân doanh có chuột, hắn phải nhanh chóng trở về bẩm báo với Tướng Quân mới được, nhưng trước hết phải tìm cơ hội thoát khỏi Phó Thanh Liêm trước cái đã, còn đám binh lính kia thì đành bỏ lại vậy.
Trương Hoài Công nghĩ vậy, vừa đỡ Chiến Phủ vừa thúc ngựa chạy ra xa khỏi nơi đóng quân của Phó Thanh Liêm.
Phó Thanh Liêm cũng hiểu Trương Hoài Công muốn chạy trốn, cho nên ở phía trước hắn cũng đã sắp xếp trước một đội quân mai phục, lại thêm hắn đuổi theo, hắn không tin Trương Hoài Công lần này có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Bên phía còn lại, binh lính của phe Thành Nam liên tục rơi vào thế yếu, bọn hắn g·iết được một người thì liền bị g·iết mười người, q·uân đ·ội tinh nhuệ của Triều Đình đúng là không tầm thường.
Lúc này Thành Nam vẫn đang vung đao chém thủ cấp kẻ địch, hắn chém đám binh lính tinh nhuệ này rất là đơn giản, nhẹ nhàng một đao xoẹt qua, liền chém bay thủ cấp của một đám người, cũng vì điều đó mà làm cho đám binh lính phe địch chú ý đến hắn.
"Vây công hắn lại, hắn là Chuẩn Võ Giả!" Một binh lính phe địch liền phát hiện Thành Nam không được bình thường, sức mạnh lại vô cùng lớn, hắn liền đoán Thành Nam là một vị Chuẩn Võ Giả, hắn vậy mà thật sự đoán đúng rồi.
"Các ngươi đây là muốn vây công ta? Thật sự muốn như vậy sao?" Thành Nam lúc này đã khác lúc nãy, hắn lúc này đã g·iết không ít người, tâm trạng hương phấn của hắn đã lên đến đỉnh điểm.
"Hừ! Chuẩn Võ Giả thì làm sao? Ngươi cũng không phải Võ Giả, có thể một mình chống lại mấy trăm binh lính tinh nhuệ chúng ta sao?" Binh lính phe địch lúc này là không xem Thành Nam ra gì, cứ nghĩ rằng Thành Nam chỉ là một Chuẩn Võ Giả bình thường, bọn hắn tự tin với lượng người nhiều hơn, thì bọn hắn cực kỳ tự tin bào c·hết Chuẩn Võ Giả.
"Hà! Vậy thì lao vào....." Thành Nam bẻ cổ răng rắc, khuôn miệng hắn nở một nụ cười, vô cùng đáng sợ nhìn đám binh lính trước mặt.