Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 25: Phương Cư Sĩ.
Chương 25: Phương Cư Sĩ.
Phương Cư Sĩ mỉm cười nhìn Thành Nam băng bó nằm ở dưới giường bệnh, hắn cảm khái không hiểu tại sao tiểu tử này lại làm được điều mà Trương Hoài Công không làm được.
Hắn cũng nhớ rõ cái ngày mà hắn gặp Thành Nam khi mới gia nhập quân doanh, chính cái tên tiểu tử này là không bị Nh·iếp Hồn Đoạt Phách của hắn ảnh hưởng, ánh mắt của Thành Nam tựa như nhìn hoài không thấy đấy.
Khi nhìn thấy rồi thì lại nhìn ra một quan cảnh khác, tựa như lúc trước quan cảnh mà Phương Cư Sĩ nhìn thấy trong đôi mắt của Thành Nam là một con người bình thường, luôn luôn cố gắng tiến lên, tràn đầy hi vọng của một người trẻ tuổi, khao khát sức mạnh, khao khát chứng minh bản thân mình.
Nhưng khi Trương Hoài Công cõng Thành Nam trở về đây, ánh mắt của hắn lờ đờ có một chút mệt mỏi, tựa như là một người đã sống mấy chục năm, trong ánh mắt đó có một chút cuồng loạn, có một chút điên tiết, có một không giống người bình thường, nhưng trong đôi mắt đó hắn lại cảm nhận được một chút thống khổ, đôi mắt đó tựa như muốn nói với hắn rằng, ta chỉ muốn được sống bình yên.
Tựa như tên tiểu tử trước mặt hắn là hai người hoàn toàn khác nhau, một cái bình bình thường thường, một cái cuồng loạn điên cuồng, nhưng lại có một chút yếu đuối ở bên trong, mong muốn yên bình mà sống sót.
"Tiểu tử ngươi rốt cuộc là cái thứ gì? Tại sao Nh·iếp Hồn Đoạt Phách của ta lại nhìn ra hai cái viễn cảnh khác nhau như vậy?" Phương Cư Sĩ ngồi bên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào đống v·ết t·hương của Thành Nam, có một chút lắc đầu.
"Phương Cư Sĩ, hắn sẽ không c·hết chứ?" Trương Hoài Công nhìn thấy Phương Cư Sĩ cứ ngồi lẩm bẩm cái gì đó, vô cùng lắng hỏi.
"Ngươi đừng lo, hắn chỉ b·ị t·hương một chút mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày liền khỏe lại, không c·hết được......!" Phương Cư Sĩ ánh mắt thâm thúy nhìn Trương Hoài Công nói.
"Haizz! Vậy thì ta yên tâm rồi! Ta đi gặp Tướng Quân đây!" Trương Hoài Công cáo lui, đi thẳng ra bên ngoài, đi đến nơi ở của Tướng Quân chuẩn bị chịu phạt.
Phương Cư Sĩ nhìn thấy Trương Hoài Công rời đi, hắn cũng không có cản Trương Hoài Công, mà là tiếp tục ngồi lên chiếc ghế dựa của mình, mở ra một quyển sách thẻ tre bắt đầu đọc.
Trời đã tối, nhưng Phương Cư Sĩ vẫn tiếp tục đọc sách, nhìn thôi có lẽ cũng biết Phương Cư Sĩ không phải người bình thường, hoặc là cũng có thể chỉ là muốn ngồi ở đây cố gắng canh chừng Thành Nam, đợi hắn tỉnh lại mà thôi.
Phương Cư Sĩ thật ra cũng không phải là cái gì người bình thường, hắn là người có học thức, có võ công, lại có y thuật cao minh, ở trong doanh có thể nói là kiêm rất nhiều chức vụ, vừa có thể dạy học, vừa có thể trị bệnh, lại có thể làm quân sư, phải nói Phương Cư Sĩ là người khá hoàn hảo.
Nhưng tại sao hắn là cái người hoàn hảo như vậy, tinh thông võ công, dược lý, binh pháp, lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này của Tam Hoang Đảo mà trợ giúp Quân Khởi Nghĩa, đơn giản mà nói hắn là người có tội.
Phương Cư Sĩ trước đây từng là đệ tử tục gia phái Võ Đang, mười tuổi luyện kiếm, mười tám tuổi tinh thông y học, hai mươi tuổi liền lĩnh ngộ được chiêu thức Kiếm Phi Kinh Thiên của Võ Đang, cũng vào năm hai mươi tuổi Phương Cư Sĩ đã trở thành một cái Cửu Phẩm Võ Sư được mệnh danh là đệ nhất thiên tài phái Võ Đang.
Nhưng cớ gì ngày hôm nay Phương Cư Sĩ lại lung lạc đến bước đường này, hắn thân là Võ Sư Cửu Phẩm, đi đến bất cứ nơi nào ở các Vương Triều, Hoàng Triều, đều được đón nhận một cách nồng hậu, trên Giang Hồ danh tiếng của hắn lại vô cùng lớn.
Lại được thêm cái danh đệ tử thiên tài của Thập Đại Môn Pháp, cho nên hắn bước chân ra Giang Hồ có thể nói là thuận lợi đủ đường.
Nhưng có một ngày, hắn gặp một cái Hồng Y Nữ Tử, một cái Hồng Y Nữ Tử đã làm cho cuộc đời hắn thay đổi hoàn toàn, hắn cùng nàng ngao du thiên hạ, cùng nàng ngâm thơ uống rượu, có thể nói là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Nhưng trớ trêu thay nàng lại là con gái của Ma Giáo Giáo Chủ Thiên Nhẫn Phái, điều ác nào Thiên Nhẫn Phái đều từng làm, làm cho mối tình của cả hai chấm dứt một cách chóng vánh.
Hồng Y Nữ Tử thân là người Ma Giáo không quan tâm cái gì Danh Môn Chính Phái, không quan tâm cái gì Tà Đạo Ma Giáo, nàng chỉ ch·ung t·hủy với một chữ Tình mà nàng đã cùng với Phương Cư Sĩ kết duyên.
Ngày nàng mang theo hỉ phục đến Võ Đang cùng với Phương Cư Sĩ thành thân, trưởng bối Võ Đang lại một mực phản đối, không những thế còn nói với Phương Cư Sĩ một câu rằng.
"Ngươi nếu như cùng Ma Đầu này kết thành lương duyên, từ ngày hôm ngươi không còn là đệ tử của phái Võ Đang! Phế đi Võ Công trở thành một cái người bình thường!"
Phương Cư Sĩ lúc đó tuyệt đối không nghe theo, muốn cùng với Hồng Y Nữ Tử rời đi, nhưng kết cục đã bị Thất Tinh Trận của Phái Võ Đang vây khốn.
Hồng Y Nữ Tử may mắn được Giáo Chủ Thiên Nhẫn Giáo cứu đi, Phương Cư Sĩ gần như phát điên lên, tay cầm Thất Tinh Kiếm xông vào phá trận đuổi theo người thương, nhưng cuối cùng hắn cũng phải từ bỏ, hắn thất bại, hắn rời khỏi núi Võ Đang lung lạc đến cái Tam Hoang Đảo nhỏ bé này làm một quân sư, trốn tránh quá khứ ngày xưa của mình.
"Ta nếu vì Tình, nhất định phải bỏ đi thanh kiếm trong tay!"
"Ta nếu vì Kiếm, phải đoạn diệt trong lòng chữ tình!"
Phương Cư Sĩ đoạn kiếm, diệt Tình hắn bây giờ chẳng còn lại gì, chỉ còn lại một cái người bình bình thường thường, an ổn sống qua ngày ở cái Tam Hoang Đảo nhỏ bé.
Phương Cư Sĩ chỉ nhìn đôi mắt Thành Nam một chút, không ngờ khơi lại chuyện cũ của mình, hắn cũng có một chút nhói ở trong lòng, hắn lúc này cũng muốn trở lại núi Võ Đang gặp lại sư phụ, cũng như muốn đến Vụ Linh Sơn tìm nàng, nhưng đang tiếc bây giờ đôi tay này của hắn đã không thể luyện kiếm.
Thân thể này của hắn bây giờ cũng chỉ còn là một cái Võ Giả Tam Phẩm mà thôi, yếu, yếu đến mức đáng thương, làm sao băng qua biển lớn, một đường trở lại núi Võ Đang gặp sư phụ, đi Vụ Linh Sơn gặp nàng đây.
"Tên nhóc này lại làm ta nhớ lại chuyện cũ, đúng là một chút đáng c·hết!" Phương Cư Sĩ thở dài, tiếp tục đọc sách thẻ tre của mình, không quan tâm đến chuyện của quá khứ nữa, cũng không có để ý đến Thành Nam nữa.
...............
Lúc này trong nơi ở của Tướng Quân, Trương Hoài Công bước chân nặng nề bước vào, ngay lập tức quỳ xuống, tạ tội.
"Tướng Quân, ta đến nhận lấy trừng phạt!"
"Hoài Công à! Ngươi có biết lần này ngươi kích động như thế nào hay không? Không phải vì ngươi đột kích Doanh Trại của kẻ địch, mà vì không tìm hiểu kỹ lưỡng tình hình trước mắt, ngươi có biết tình hình trong Quân Doanh lúc này ra sao hay không?"
"Tướng Quân là ta sai rồi! Xin Tướng Quân trừng phạt!" Trương Hoài Công lúc này mới biết bản thân mình ngu ngốc cỡ nào, trong Quân Doanh lúc này rất thiếu binh lính, muốn đối đầu với quân Triều Đình là không thể nào.
"Haizz! Có trách tội ngươi cũng vô dụng, xem như lần này lấy thủ cấp của Phó Thanh Liêm ngươi cũng có công, bỏ qua cho ngươi lần này!" Tướng Quân nhìn thủ cấp của Phó Thanh Liêm được gói gọn trong tấm vải đen có một chút vui vẻ, không thèm để ý đến chuyện Trương Hoài Công mắt lỗi nữa.
Phó Thanh Liêm bị Trương Hoài Công dẫn quân chém c·hết, chắc chắn sẽ kích động đến tình hình quân địch, quân địch lúc này chắc chắn sẽ không lỗ mãng t·ấn c·ông bọn hắn, dù sao vừa rồi bọn chúng cũng vừa tổn thất một vị Võ Giả.
"Đúng rồi Tướng Quân, ta nghĩ trong Quân Doanh chúng ta có chuột!" Trương Hoài Công lúc này lại nhớ tới cái lời mà Phó Thanh Liêm nói lúc trước.
Lúc này Tướng Quân mới lắc đầu thở dài, không ngờ Trương Hoài Công lại ngu ngốc như vậy, đã bị dụ đến nơi, bị rơi vào bẫy, bây giờ còn nghe lời dụ ngôn của kẻ địch, đúng là một tên ngu ngốc.
"Chuyện này ta biết rồi! Ngươi ra ngoài đi!" Tướng Quân cũng không muốn giải thích gì thêm, có giải thích Trương Hoài Công cái tên ngu ngốc này cũng không hiểu.