Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 24: Chiến Thắng Trở Về.

Chương 24: Chiến Thắng Trở Về.


Chương 24: Chiến Thắng Trở Về.

Thành Nam ngã xuống vì mệt mỏi, vì b·ị t·hương cực nặng, nhưng trên tay của hắn vẫn cầm chặt thanh đao không bỏ xuống, cầm chặt thủ cấp của Phó Thanh Liêm hắn vừa trảm xuống, không bỏ ra.

Tất cả mọi người nhìn thấy Thành Nam kinh khủng cùng đáng sợ như vậy, cũng chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng vào trong miệng, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy người này ra tay, một khi ra tay liền không khác gì một kẻ điên, không quan tâm mọi thứ trước mặt, ngay cả bản thân mình có b·ị t·hương nặng cỡ nào cũng không quan tâm, chỉ quan tâm kẻ địch trước mắt của hắn.

Trương Hoài Công lúc này còn chưa hoàn hồn trở lại, lúc này hắn chỉ nhìn chằm chằm vào thủ cấp của Phó Thanh Liêm đang nằm trong tay của Thành Nam, thứ mà hắn vô cùng chật vật còn chưa chắc có thể chém xuống, nhưng tên nhóc kia chỉ nhẹ nhàng một vài đao tung ra, liền trảm bay đầu của Phó Thanh Liêm.

Không những thế hắn còn đột phá vòng vây một mình chém sạch quân địch trước mặt để cùng Phó Thanh Liêm giao chiến, lần này Trương Hoài Công là được kẻ này cứu một mạng rồi.

Nhưng sau khi nhìn lại phía sau, cái đống hỗn độn ở phía sau hắn mới giật mình, mưa cùng máu hòa vào làm một, tạo nên một cảnh tượng tựa như là một dòng sông máu đang chảy dài, thủ cấp của kẻ địch cùng xác c·h·ế·t nằm lung lạc khắp nơi, một cảnh tượng kinh hoàng đến đáng sợ.

Trương Hoài Công hoàn hồn trở lại, hắn lúc này mới chú ý đến Thành Nam là đang nằm gục dưới mặt đất, bị thương, bị thương thật nặng rồi.

"Đám khốn kiếp! Các ngươi còn đứng đó làm cái gì hả? Không mau mang huynh đệ kia đứng dậy!" Trường Hoài Công tức giận đùng đùng đứng dậy, nhìn đám binh lính vô dụng sau lưng quát.

Đám người nhìn thấy Trương Hoài Công giận dữ quát mắng, nhưng không một người nào dám lại gần Thành Nam, bọn họ sợ, bọn họ sợ Thành Nam tỉnh lại, nổi điên lên chém sạch bọn hắn.

"Phó Tướng Quân, chúng ta.....chúng ta rất sợ! Hắn không phải con người, hắn là.....hắn là quái vật!" Một binh sĩ sợ hãi nhớ lại cảnh tượng Thành Nam điên cuồng g·i·ế·t địch, lúc đó tuy rằng hắn cũng được lây nhiễm cái ý chí đó của Thành Nam, nhưng bây giờ nhớ lại cảnh đó, hắn liền ngã lăng ra mặt đất mà sợ hãi.

Những người khác cũng là như vậy, không người nào dám bước tới gần Thành Nam, tất cả bọn họ đều sợ, sợ hãi Thành Nam điên cuồng.

Con người là như vậy, bọn họ yếu đuối, nhút nhát, bọn họ sợ hãi, sợ hãi trước sức mạnh của một người khác, một người mạnh hơn bọn họ, bọn họ đứng trước kẻ mạnh không khác gì một con kiến nhỏ, đối đầu với một con voi khổng lồ, cho nên lúc này không người nào là tình nguyện giúp đỡ Thành Nam.

Chung quy lại đều là bản năng của con người, bản năng sinh tồn, bản năng sợ hãi trước cái mạnh mà thôi.

Trương Hoài Công cũng vậy, hắn cũng có một chút rùng mình trước câu nói kia của Thành Nam khi g·i·ế·t Phó Thanh Liêm, nhưng đối với hắn lúc này, không tiến lên mang Thành Nam trở về, hắn liền không còn mặt mũi làm Phó Tướng Quân của Quân Khởi Nghĩa.

"Hừ! Một đám vô dụng, một đám không có tiền đồ!" Trương Hoài Công tức giận, bước chân khập khiển di chuyển lại gần Thành Nam, cầm lấy thủ cấp của Phó Thanh Liêm nhìn lên mỉm cười một cái, thủ cấp của Phó Thanh Liêm chắc chắn sẽ có giá trị lắm đây, Tướng Quân chắc chắn rất thích.

"Huynh đệ ngươi ngày hôm nay làm không tệ!" Từ sợ hãi, sau đó lại trở nên vui vẻ lạ thường, có lẽ là do nhìn thấy kẻ vây công mình bị chém đầu, cho nên Trương Hoài Công mới là như vậy.

Trương Hoài Công cõng Thành Nam trên lưng, không còn cưỡi ngựa như là lúc đi, ngựa của hắn lúc nãy do quá hoảng sợ bị gãy chân rồi, cho nên lúc này hắn chỉ có thể cùng đám binh lính này dầm mưa trở về Quân Doanh.

Trời mưa càng ngày càng lớn, càng tô điểm cho chiến thắng này của bọn họ, càng là tô điểm lên sợ đáng sợ của Thành Nam, tô điểm lên chiến thắng tràn đầy tuyệt vời của hắn ngày hôm nay, ngày đầu tiên ra chiến trường, tay cầm trường đao đầu lấy thủ cấp tướng địch, đúng là một chiến tích kinh người.

Dầm mưa trong đêm, người nào người nào người nấy đều rất là mệt mỏi, nhưng không ai dám dừng lại, không người nào dám chậm chân một bước nào, vì bọn họ sợ, sợ rằng quân địch sẽ đuổi theo.

Sau một giờ dầm mưa, cuối cùng mấy trăm người còn sống do Trương Hoài Công chỉ huy cuối cùng cũng đã đến được cổng doanh trại, lúc này ở trước cửa doanh trại, đã nhìn thấy một bóng người, thân mang giáp đen, cưỡi chiến mã tràn đầy khí thế đợi bọn hắn.

Người này là Tướng Quân của Quân Khởi Nghĩa, đang chuẩn bị mang theo binh lính của mình đi cứu Trương Hoài Công, nhưng chưa kịp xuất phát thì Trương Hoài Công đã cùng mấy trăm binh lính còn sống trở về.

"Trương Hoài Công, ngươi có biết ngày hôm nay ngươi liều lĩnh như thế nào không hả?" Tướng Quân mặc giáp đen rống giận, tay cầm Đại Trường Đao dậm mạnh xuống mặt đất, làm cho mặt đất lõm xuống một chút.

"Tướng Quân là Hoài Công sai rồi! Tướng Quân cứ xử lý ta theo Quân Lệnh!" Trương Hoài Công nhẹ nhàng đặt Thành Nam xuống mặt đất, quỳ xuống tạ tội với Tướng Quân.

"Hừ! Trên tay ngươi là? Phó Thanh Liêm?" Tướng Quân nhìn thấy trên tay của Trương Hoài Công cầm thủ cấp của Phó Thanh Liêm, vô cùng kinh ngạc, hắn có một chút không tin Trương Hoài Công lại có thể chém được Phó Thanh Liêm.

"Đúng vậy Tướng Quân chính là thủ cấp của Phó Thanh Liêm, chính vị huynh đệ này đã chém rụng thủ cấp của hắn xuống!" Trương Hoài Công là cái người chính trực, tuy rằng đôi lúc có một chút nhát c·h·ế·t, nhưng hắn sẽ không tranh công với người vừa cứu mình một mạng.

"Hắn sao? Một cái Chuẩn Võ Giả?" Tướng Quân liếc nhìn sang Thành Nam, cả người tràn ngập máu tươi, bị thương có thể nói là nhiều vô số kể, không thể tin được một cái Chuẩn Võ Giả chém đầu tướng lĩnh quân địch thuộc cấp bậc Võ Giả.

"Vậy còn đứng đó làm cái gì? Còn không mau mang người ta đi vào trị thương!" Tướng Quân giận dữ, đá mạnh Trương Hoài Công một cái, sau đó cầm theo thủ cấp của Phó Thanh Liêm quay đầu bước vào bên trong Quân Doanh, miệng của hắn mỉm cười một cái, tựa như rằng thủ cấp của Phó Thanh Liêm rất có tác dụng với hắn.

Trương Hoài Công cũng ngay lập tức cõng theo Thành Nam bước vào bên trong Quân Doanh, bước chân nhanh chóng di chuyển, mang Thành Nam đến Quân Y, nơi có Phương Cư Sĩ tinh thông thảo dược, dược lý, có thể trị thương rất tốt.

"Phương Cư Sĩ nhờ ngài rồi!" Trương Hoài Công cuối người một cái nhìn Phương Cư Sĩ nhờ vã.

"Trương Hoài Công, ngày hôm nay gan ngươi thật lớn, ngươi chọc giận Tướng Quân rồi đấy!" Phương Cư Sĩ lắc đầu, bước lại gần nhìn Thành Nam nằm ở trên giường bệnh.

Trương Hoài Công cũng im miệng, hắn biết lần này khi trở về không bị xử lý theo quân lệnh là không thể nào, lần này có một chút ngu ngốc rồi, để người khác tập kích kém chút nữa mất mạng, lần này bị xử phạt xem nhưđã là không tệ, nhưng ít ra hắn đã nhìn thấy được một mầm móng tốt để đào tạo.

"Tên tiểu tử này rốt cuộc bị bao nhiêu vết thương, trên người to nhỏ vết thương nhiều như vậy hả?" Phương Cư Sĩ ánh mắt có một chút không vui nhìn Trương Hoài Công hỏi, đã tối như thế này, còn bắt hắn chữa trị cho một bệnh nhân bị nặng như thế này, đúng là phiền c·h·ế·t hắn rồi.

"Haizz! Tên tiểu tử này có một chút điên cuồng, một mình xông lên chống lại trăm quân, còn bị Chiến Phủ của Phó Thanh Liêm đập trúng một cái, mạng vẫn còn là đã rất may mắn rồi!" Trương Hoài Công nhớ lại cảnh mà Thành Nam chiến đấu, lúc này cũng có một chút rùng mình lên.

"Liều mạng như vậy? Không tệ, ta chữa trị cho hắn!" Phương Cư Sĩ càng là hiếu kỳ, không hiểu Thành Nam làm sao có thể điên cuồng cùng liều mạng như vậy, giá trị nghiên cứu đúng là rất cao.

Thành Nam cùng đội quân của mình chiến thắng trở về, tuy nhiên lần này cũng là một trận thập tử nhất sinh đối với hắn, mạng của hắn đúng là lớn mới có thể sống sót, lại thêm cái bệnh ở trong người làm cho hắn như là quên hết tất cả, mới có thể điên cuồng chém g·i·ế·t như vậy.

Nhưng chung quy lại Thành Nam đã chiến thắng mà còn mạng trở về Doanh Trại.

( Hết tấu chương hôm nay)

Chương 24: Chiến Thắng Trở Về.