Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40: Bệnh Cũ Lại Tới.

Chương 40: Bệnh Cũ Lại Tới.


Chương 40: Bệnh Cũ Lại Tới.

Thành Nam từ bên ngoài bước vào, khuôn mặt hầm hầm tức giận, ánh mắt của hắn nhìn Ứng Thương Quân chỉ huy, ánh mắt tỏa ra sát khí cực kỳ kinh người, dọa cho Ứng Thương Quân chỉ huy giật mình một chút.

"Tướng Quân!" Thành Nam quay đầu lại, ngước nhìn lên Tướng Quân sau đó bắt đầu chào hỏi.

"Ngươi đến rồi sao? Vết thương trên người như thế nào rồi?" Đoàn Chính Hải cũng không có trước tiên nói ra việc thu hồi lương thực cùng v·ũ k·hí của Thành Nam chiếm giữ, mà là trước tiên hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thành Nam, dù sao Thành Nam lần này cũng là người có công.

"Vết thương vẫn là chưa khỏi! Ta đến đây là có chuyện muốn nói!" Thành Nam cũng không muốn kéo thêm thời gian, mà là vào thẳng luôn vấn đề chính.

"Muốn nói? Có chuyện gì sao?" Đoàn Chính Hải cứ nghĩ Thành Nam bây giờ đến đây là xin số thương thực, vũ khí mà hắn đã lấy mà thôi, chứ cũng không có nghĩ đến chuyện khác.

"Ta sẽ trả lại 300 cân gạo, 30 cân thịt muối, 30 cân thịt gác bếp cùng các hương liệu, ngay cả số vũ khí kia ta cũng sẽ trả lại toàn bộ!" Thành Nam lên tiếng, khá là từ tốn nói.

Lời của hắn vừa nói ra, liền làm cho Đoàn Chính Hải, Trương Hoài Công, Phương Cư Sĩ, ngay cả chín vị chỉ huy kia cũng là kinh ngạc không thôi, bọn họ không ngờ lời Thành Nam nói ra lại là lời này.

Nhưng ngay lập tức trong đầu Phương Cư Sĩ liền nghĩ đến một chuyện, tên tiểu tử này không muốn những thứ kia, chẳng lẽ là muốn hủy sạch luôn toàn bộ số lương thực cùng vũ khí cướp về sao? Đừng nói chuyện mà hắn đang nghĩ là thật, nếu như là thật thì chuyện này liền không ổn.

"Tiểu tử, đừng có làm chuyện ngu ngốc!" Phương Cư Sĩ ở bên trên, nhìn xuống Thành Nam nói.

"Phương Cư Sĩ ngài đừng lo, ta không có hủy đi lương thực cùng vũ khí đâu!" Thành Nam khuôn miệng cười cười nhìn Phương Cư Sĩ đáp.

Phương Cư Sĩ ở trên kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như không phá hủy lương thực cùng vũ khí là được rồi, chuyện khác hắn cũng không quan tâm nữa.

"Vậy Chỉ Huy của Hổ Đao Quân, nếu ngươi đã không cần lương thực cùng vũ khí, thì ngươi muốn cái gì đây?" Đoàn Chính Hải lúc này liền mở miệng hỏi, hắn biết người này đang muốn xin hắn cái gì đó lớn hơn, mới từ bỏ số lượng lương thực cùng vũ khí lớn như vậy.

"Cũng không có gì nhiều, ban đầu ta từ bỏ 300 cân gạo, thì bây giờ ta sẽ lấy 3000 cân gạo, ta từ bỏ 30 cân thịt muối thì ta sẽ lấy lại 300 cân thịt muối, 300 cân thịt gác bếp, 30 cân gia vị!"

"Ta từ bỏ 800 bộ giáp thì ta sẽ lấy lại 1600 bộ giáp, ta từ bỏ 1600 cây đao thì ta sẽ lấy lại 3200 cây đao! TÓM LẠI LƯƠNG THỰC TA LẤY GẤP LẠI GẤP 10 LẦN, VŨ KHÍ TA LẤY GẤP 2 LẦN!"

"NGÀI CHỊU ĐƯỢC THÌ CHỊU, KHÔNG CHỊU ĐƯỢC CŨNG PHẢI CHỊU, NÊN NHỚ ĐỒ LÀ ĐANG Ở CHỖ CỦA TA!"

Thành Nam dõng dạc nói lớn, muốn hắn từ bỏ một phần lương thực, thì bây giờ hắn sẽ lấy gấp 10 lần lương thực, vũ khí hắn liền lấy gấp đôi, lấy toàn bộ gấp đôi, có nghĩa là cung tên hắn sẽ lấy đi 1600 cây, 20.000 mũi tên, toàn bộ số cung tên cướp được lần này.

Lời của Thành Nam nói ra, làm cho toàn bộ mọi người ở bên trong lều đều không tin vào lỗ tai của mình, ngay cả Đoàn Chính Hải, Trương Hoài Công cũng là tưởng là mình nghe nhầm.

Chỉ có một mình Phương Cư Sĩ là biết rõ lời Thành Nam nói là thật, nếu như các ngươi đã muốn cướp của hắn, thì hắn liền sẽ lấy lại gấp mấy lần trong số đó.

"TƯỚNG QUÂN! Tên khốn kiếp chỉ huy Hổ Đao Quân là đang thách thức sự uy nghiêm của ngài!" Ngay lập tức Ứng Thương Quân bước ra, chỉ thẳng mặt Thành Nam trách tội hắn trước mặt Tướng Quân.

Đoàn Chính Hải cũng là không vui, nhìn Thành Nam hỏi: "Tiểu tử ngươi là đang đùa với ta?"

"Ta không đùa? Những lời ta nói đều là thật!" Thành Nam dõng dạc nói.

"Lý do?" Đoàn Chính Hải muốn biết lý do, lý do tại sao Thành Nam từ chỉ muốn một chút, đổi thành gấp mười lần như vậy.

"Lý do sao? Đơn giản mà thôi, ta thích như thế đấy!" Thành Nam không có một chút nào sợ sệt, khuôn mặt của hắn thay đổi, đầu óc của hắn lúc này quay cuồng đến tột độ, hắn lúc này tựa như trở thành một cái người khác, bản tâm ban đầu vẫn còn giữ đó, nhưng đầu óc, tâm trí của hắn lúc này đã không còn được bình thường, bệnh của hắn lại đến rồi.

"Hừ! Tên khốn kiếp, ngươi dám nói chuyện như vậy với Tướng Quân! Đáng chém! " Ứng Thương Quân chỉ huy tức giận, cây thương bên cạnh xuất hiện muốn ngay lập tức kết liễu Thành Nam.

Nhưng Thành Nam bây giờ đã không còn là người bình thường, đã không còn là Thành Nam lúc bình tĩnh, bây giờ hắn chính là kẻ điên.

Nắm đấm của hắn đấm mạnh một cái vào đầu của Ứng Thương Quân chỉ huy, nhanh đến nổi làm cho Ứng Thương Quân chỉ huy tay đã cầm thương nhưng lại không thể đâm ra.

Bàn chân của hắn mạnh mẽ đạp lên đầu của Ứng Thương Quân chỉ huy nói nhẹ: "Tao cùng hắn nói chuyện, từ khi nào mà mày có thể xen vào vậy! Đáng g·i·ế·t!" Thành Nam muốn đạp nát cái đầu của Ứng Thương Quân ngay lập tức, nhưng lại bị khí thế của Đoàn Chính Hải cản lại.

"HỪ! DỪNG LẠI!"

"NGƯƠI ĐÂY LÀ KHÔNG XEM TƯỚNG QUÂN TA RA GÌ RỒI SAO?" Đoàn Chính Hải hừ lạnh, nội lực từ trong cơ thể tỏa ra, nếu không phải lúc này có Phương Cư Sĩ ở đây, hắn đã tự mình chém c·h·ế·t Thành Nam rồi.

"HỪ! Ngài tự liệu mà làm, đừng có chọc giận ta, không thì ngay cả một hạt gạo cũng không còn đâu!" Thành Nam ánh mắt sát khí đùng đùng nhìn chằm chằm Ứng Thương Quân chỉ huy, sau đó lại nhìn lên Đoàn Chính Hải nói.

Nói xong hắn cũng không có ở lại, cả người lửa giận đùng đùng mà rời khỏi lều của Đoàn Chính Hải, trở lại nơi ở của mình.

Khi nằm xuống, hắn lúc này mới bừng tỉnh, hắn không nghĩ lúc này bản thân lại làm trò điên khùng đó, bản thân hắn không sợ c·h·ế·t sao? Dám nó chuyện kiểu ngông cuồng đó trước mặt Tướng Quân, đúng là gây chuyện rồi, căn bệnh này đúng là làm cho hắn điên thật rồi.

"Haizz! Đã đâm lao liền theo lao vậy, ta cũng muốn xem thử Tướng Quân có đáp ứng số lượng đó cho ta hay không? Nếu như không được, ta đành đốt sạch!" Thành Nam lúc này nằm trên giường vừa nghỉ vừa nói, nếu miệng đã dõng dạc nói lớn như vậy, thì hành động của hắn cũng phải giống với lời nói.

....

Lúc này ở bên trong lều của Đoàn Chính Hải, hắn nhìn thấy Thành Nam rời đi, không một chút sợ hãi, không một chút rung động mà bước đi, thì lúc này hắn mới biết rằng lời của Thành Nam nói là thật, nếu như không đáp ứng số lượng mà hắn muốn, hắn liền đốt sạch không chừa lại cái gì.

"TƯỚNG QUÂN! Tên đó không thể lưu lại! Phải trảm!" Ứng Thương Quân chỉ huy bò dậy, nhìn lên Tướng Quân giận dữ nói.

"NGƯƠI IM MIỆNG!" Đoàn Chính Hải bây giờ mới tức giận quát lớn, tại cái tên ngu ngốc này, mà mọi chuyện mới thành ra như bây giờ.

Mà thôi, Đoàn Chính Hải cũng không còn cách nào khác những thứ mà Thành Nam muốn, hắn liền cho Thành Nam vậy, vũ khí hắn cũng không cần, chỉ cần lương thực mà thôi, mà số lượng lương thực mà Thành Nam muốn cũng chỉ là một phần mười số lượng cướp về lần này, cho hắn cũng không phải cái gì quá to tát.

"Hahaha! Các ngươi muốn tham lam với ai cũng được, nhưng đừng tham lam với tiểu tử đó, hắn rất là nhỏ mọn đó! HaHa!" Phương Cư Sĩ cười lớn, không thèm ở đây nữa, mà cầm theo cái quạt của mình đứng dậy, có một chút xem thường toàn bộ các chỉ huy của Quân Khởi Nghĩa này rồi.

Nghe Phương Cư Sĩ nói lời đó, ánh mắt của Đoàn Chính Hải mới dịu lại một chút, đám chỉ huy này lúc trước hỏi ai muốn đi làm cái nhiệm vụ kia của Hổ Đao Quân, không kẻ nào muốn đi, bây giờ Hổ Đao Quân cướp được lương thực cùng vũ khí trở về rồi, thì kẻ nào kẻ nấy đều muốn chiếm một phần, không chừa cho Hổ Đao Quân phần nào.

Bây giờ bị Chỉ Huy của Hổ Đao Quân tức giận, một mình lấy sạch một lần mười lương thực, lấy luôn gần như toàn bộ binh khí cướp được.

Lúc mạo hiểm tính mạng thì không muốn bước ra, nhưng thấy lợi lộc trước mắt liền tranh giành, đáng tiếc Thành Nam là một kẻ quá cứng rắn, muốn chiếm lấy lợi lộc từ hắn đúng là không dễ dàng chút nào.

Chương 40: Bệnh Cũ Lại Tới.