Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 42: Trả Thù.
Chương 42: Trả Thù.
"TA NÓI! TA NÓI! THA CHO TA!!!!!"
"Hừ! Cuối cùng cũng không chịu nổi, ngay từ đầu nói sớm không phải sẽ không ăn đau khổ như thế này không?!" Thành Nam ngay lập tức nhấc người thanh niên kia ra, sau đó quăng cho hắn chiếc áo để sưởi ấm.
Thanh niên vô cùng sợ hãi, cả người run cầm cập, nhìn Thành Nam với một ánh mắt cực kỳ hoảng sợ, bây giờ hắn cũng đã rõ cái con người này tại sao trong Quân Doanh người ta thường nói hắn là kẻ điên rồi.
Kẻ này quả thật là một kẻ điên chính hiệu, không ai đi t·ra t·ấn người khác một cách đầy tàn nhẫn như thế vào mùa đông bao giờ, duy chỉ có cái con người này mà thôi.
"Đủ chưa? Đủ rồi thì mau khai ra cho ta!"
"Ta nói! Ta nói!"
"Là Ứng Thương Quân chỉ huy sai ta đi làm việc này, hắn cho ta 10 cân gạo để làm việc này, Hổ Đao Quân chỉ huy xin ngài tha mạng! Tha mạng!" Thanh niên ngay lập tức dập đầu, liên tục van xin tha mạng.
Thành Nam cũng không có xử lý thanh niên kia, chỉ là cực tức này hắn liền sẽ không bỏ qua cho Ứng Thương Quân chỉ huy dễ dàng như vậy được.
Thành Nam ngay lập tức cầm đao, xông thẳng một mạch trong đêm chạy đến Ứng Thương Quân náo loạn.
Mà chuyện này cũng làm ảnh hưởng đến Đoàn Chính Hải đang nghỉ ngơi.
"Đám Hổ Đao Quân cùng Ứng Thương Quân này đúng là phiền phức!" Đoàn Chính Hải khuôn mặt có một chút đen lại, mang theo v·ũ k·hí của mình đi đến Ứng Thương Quân.
.....................
"Ứng Thương Quân chỉ huy, ngươi mau giải thích cho ta! Chuyện ngươi sai người đến đốt kho lương của Hổ Đao Quân là như thế nào?" Thành Nam tức giận, đao trong tay bất cứ lúc nào cũng có thể c·hém n·gười.
"Hừ! Hổ Đao Quân chỉ huy, ăn bậy, uống bậy thì được, nhưng nói bậy thì lại không được đâu đấy, chuyện kho lương của các ngươi cháy liên quan gì đến ta?" Ứng Thương Quân chỉ huy dõng dạc nói lớn, không có một chút nào tỏ ra là mình làm chuyện này.
"Hừ! Thế tên tiểu tử này từ đâu đến!" Thành Nam ngay lập tức đem ra thủ phạm gây nên trận h·ỏa h·oạn lần này.
"Hắn sao? Ta làm sao biết, chắc có lẽ ngươi dùng đại một người nào vu oan giá họa cho chúng ta thì sao?" Ứng Thương Quân chỉ huy lúc này lại già mồm, không chịu thừa nhận.
"Tốt! Thật tốt! Chuyện này ta liền sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy!" Thành Nam tức giận, xoay người rời đi.
"Hổ Đao Quân chỉ huy, có lẽ là do trời lạnh quá, kho lương của các ngươi lại nhiều thực phẩm cho nên nó bén lửa đấy! HAHAHA!" Ứng Thương Quân chỉ huy lúc này lại châm chọc, không có chứng cứ thì làm được cái gì hắn, kẻ phóng hỏa lại không phải là người của Ứng Thương Quân bọn hắn ra tay, ngươi có cáo trạng với ai cũng là vô dụng.
Lần này xem như là Ứng Thương Quân bọn hắn trả thù được cục tức mà Hổ Đao Quân gây ra, lấy lại toàn bộ thiệt hại mà bọn họ phải nhận.
Bọn ta đã không có lương thực dự trữ, không có v·ũ k·hí để sử dụng, vậy thì Hổ Đao Quân các ngươi cũng đừng hòng có được.
Đoàn Chính Hải ở bên kia nhìn thấy Thành Nam tức giận bỏ về, không làm được cái gì Ứng Thương Quân chỉ huy, hắn cũng có một chút tò mò, tên tiểu tử như Thành Nam bình thường mà tức giận không phải liền kề đao vào cổ người khác sao? Sao ngày hôm nay đột nhiên hiền lành như vậy.
Đoàn Chính Hải cũng là cảm thấy hiếu kỳ một chút mà thôi, cũng không có ở lại xem kịch nữa, dù sao thì kịch cũng đã kết thúc, cũng không cần hắn ra tay giản hòa, xem như chuyện này đã giải quyết xong xuôi.
Nhưng mọi chuyện đâu có dừng lại đơn giản như vậy, Thành Nam không có ra tay c·hém n·gười vì đơn giản lúc nãy hắn cảm nhận được có Đoàn Chính Hải xuất hiện, nếu hắn ra tay Đoàn Chính Hải chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản, hắn lại không làm được gì.
Cho nên đợi một cái thời cơ chín muồi, hắn liền trả cả vốn lẫn lãi cho Ứng Thương Quân, làm cho bọn chúng muốn gào khóc cũng không thể gào khóc được.
Thời gian cứ như thế tiếp tục trôi qua bảy ngày, Hổ Đao Quân vẫn sinh hoạt giống như thường lệ, không có chuyện gì quá to lớn xảy ra.
Mà bên phía Ứng Thương Quân trong vòng một tuần này cũng đề cao cảnh giác rất nhiều, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm bọn chúng liền trở lại trạng thái bình thường, không còn cảnh giác nghiêm ngặt như bảy ngày trước nữa, bọn chúng là nghỉ Thành Nam không dám trả thù bọn chúng.
Không,
Là bọn chúng đã đánh giá sai sự gian xảo của Thành Nam rồi, làm gì có chuyện Thành Nam có thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy được cơ chứ.
Thế là đêm hôm đó, nhân lúc toàn bộ Ứng Thương Quân ngủ say, Thành Nam đích thân mình lẻn vào Ứng Thương Quân, dùng một mồi lửa đốt trụi kho lương, kho v·ũ k·hí, chuồng ngựa của Ứng Thương Quân.
Sau đó hắn lại ung dung rời đi, trở về lều của mình mà nằm xuống, chờ đợi Ứng Thương Quân tức giận chạy đến Hổ Đao Quân của hắn làm loạn.
..........
Ứng Thương Quân.
"KHỐN KIẾP! TÊN KHỐN THÀNH NAM KHỐN KIẾP!!!!!!!"
"MAU DẬP LỬA, MAU DẬP LỬA CHO TA!!!!"
Ứng Thương Quân chỉ huy tức giận đùng đùng hét lớn lên cả bầu trời, ngày hôm nay Ứng Thương Quân của hắn sáng nhất của Doanh Trại, sáng nhất cả Quân Khởi Nghĩa,
Trong đêm Ứng Thương Quân chỉ huy, cũng không có tìm tới chỗ của Thành Nam làm loạn, mà hắn một mạch chạy tới cáo trạng với Đoàn Chính Hải.
"TƯỚNG QUÂN! Ngài phải làm chủ cho ta! Tên khốn chỉ huy của Hổ Đao Quân đốt sạch doanh trại của ta!!!" Ứng Thương Quân chỉ huy cắn răng tức giận rống lớn.
"Hửm? Hắn dám sao? Ngươi có chứng cứ gì để chỉ ra là hắn làm sao?" Đoàn Chính Hải lúc này mới cảm thấy chuyện bảy ngày trước Thành Nam bỏ về, là để gây ra cái đợt h·ỏa h·oạn này, tên tiểu tử kia đúng là không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
"Ta không có chứng cứng, nhưng chắc chắn là hắn làm! Là hắn trả thù cái vụ ta sai người đi đốt kho lương của hắn!" Ứng Thương Quân chỉ huy tức giận, lúc này lỡ mồm nói ra chuyện tốt mà hắn làm bảy ngày trước.
"Thì ra là ngươi làm chuyện đó. Được! Ngươi khá lắm! Đợi ta gọi hắn đến các ngươi cùng nhau mà đối chất!" Đoàn Chính Hải lúc này quát lớn, trong quân đã loạn cào cào cả lên vì hai cái tên khốn kiếp này, ngày hôm nay không giải quyết xong xuôi, trận đánh lớn trong tương lai hắn sắp chuẩn b·ị đ·ánh, thì làm mà đánh đây.
Thành Nam rất nhanh cũng xuất hiện tại lều của Đoàn Chính Hải, khuôn mặt còn tỏ ra buồn ngủ, tựa như là muốn tỏ ra vừa bị người khác quấy rầy giấc ngủ ngon giấc của mình.
"Tướng Quân, đêm hôm khuya khoắc thế này gọi ta đến là có chuyện gì quan trọng sao?" Thành Nam tỏ ra không biết chuyện gì nhìn Đoàn Chính Hải hỏi.
"Chuyện đêm nay là do ngươi làm sao?"
"Chuyện đêm nay? Đêm nay có chuyện gì lớn sao? Trời có chút lạnh, ta ngủ có một chút say sưa, không rõ chuyện ở bên ngoài xảy ra cái gì!" Thành Nam ngay lập tức trả lời.
"MÀY NÓI LÁO! CHÍNH MÀY! CHÍNH MÀY ĐÃ ĐỐT DOANH TRẠI CỦA TAO! CHÍNH LÀ MÀY CHỨ KHÔNG AI HẾT?" Ứng Thương Quân chỉ huy tức giận hét lớn chỉ thẳng vào mặt Thành Nam.
"Ồ! Doanh Trại của Ứng Thương Quân chỉ huy bị đốt sao? Trời lạnh thế này có lẽ có một chút dễ bén lửa, ngài nên cẩn thận chứ!" Thành Nam lại dùng đến câu của chính Ứng Thương Quân chỉ huy nói ra châm chọc Ứng Thương Quân chỉ huy.
"KHỐN KIẾP! MÀY ĐỪNG CÓ MÀ GIẢO BIỆN! TRỜI LẠNH, LÀM SAO CÓ THỂ BÉN LỬA ĐƯỢC HẢ?"
"Ồ? Vậy sao? Kiến thức này tại hạ đã được tiếp thu! Đa tạ! Đa tạ!" Thành Nam tỏ ra một cái bộ mặt tựa như không liên quan gì đến chuyện này.
Đoàn Chính Hải ở bên trên, nhìn Thành Nam diễn kịch hắn cũng có một chịu thua với tên này rồi, hắn biết chuyện hôm nay chính là do Thành Nam làm, nhung không có chứng cứng ai có thể kết tội được hắn đây,
"Thật sự không phải là ngươi làm?" Đoàn Chính Hải tiếp tục hỏi lại lần cuối.
"Thật sự không phải!"
"Được rồi! Ngươi trở về đi!"
"TƯỚNG QUÂN! KHÔNG THỂ ĐỂ CHO HẮN ĐI! LÀ HẮN! LÀ CHÍNH HẮN LÀM!" Ứng Thương Quân chỉ huy gào lớn, tức giận đùng đùng nhìn Đoàn Chính Hải nói lớn.
Thành Nam quay người rời đi, vô cùng tiêu sái, nhưng sau đó lại quay đầu lại nhìn Ứng Thương Quân chỉ huy nhắc nhở một câu: "Ứng Thương Quân chỉ huy, ta nhắc nhở ngài một chút. Đêm canh ba hãy cẩn thận củi lửa, trời lạnh dễ bén lửa, chơi với lửa cẩn thận không lần sau sẽ thiêu cháy luôn cả chính mình đấy!"
"NGƯƠI! TÊN KHỐN KIẾP!!!!"