Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 43: Chiến Tranh.

Chương 43: Chiến Tranh.


Chương 43: Chiến Tranh.

Thời gian cứ như thế thấm thoát trôi qua bốn tháng mùa đông mà không có chuyện gì xảy ra quá lớn ngoài chuyện hắn cùng với Ứng Thương Quân t·ranh c·hấp.

Sau chuyện đó Ứng Thương Quân cũng đã không còn chú ý đến gây chuyện với Hổ Đao Quân của Thành Nam nửa, vì một lần bị đốt gần như sạch sẽ Doanh Trại đã làm cho hắn gần như mất đi toàn bộ tất cả rồi, hắn không muốn tiếp tục cùng Thành Nam gây nên xung đột, vì hắn có một chút sợ hành động của kẻ điên như Thành Nam rồi, hắn sợ sẽ có một ngày ngay cả hắn cũng sẽ bị thiêu thành tro luôn chứ không phải là Doanh Trại của hắn nữa.

Bốn tháng mùa đông trôi qua, nhờ có lương thực c·ướp được về cho nên toàn Doanh Trại có thể nói là sung túc trong khoảng thời gian lạnh giá không thể làm cái gì lúc này, khoảng thời gian này Thành Nam tu luyện cũng có một chút tiến bộ, Thiên Vương Đao Pháp cũng đã bước vào giai đoạn Tiểu Thành, Thiên Vương Thương Pháp hắn cũng đã cảm nhận được sắp nhập môn, một thời gian ngắn nữa thôi hắn liền có thể học được Hồi Phong Lạc Nhạn của Thiên Vương Thương rồi, cũng thật là có một chút chờ mong.

Còn về phần tu vi của hắn, thì cũng có một chút không tăng lên cái gì, cho dù hắn có tu luyện Tĩnh Tâm Quyết thường xuyên đi chăng nữa, cũng không giúp hắn từ Cửu Phẩm Võ Giả đạt đến Bát Phẩm Võ Giả được, hắn cuối cùng cũng gặp được bình cảnh, không thể tiến cảnh dễ dàng như lúc còn là Chuẩn Võ Giả bước vào Cửu Phẩm Võ Giả nửa.

"Nguyên cả một mùa đông mà chả tăng lên được Bát Phẩm, căn cốt của mình như Phương Cư Sĩ nói đúng là phế đến cực hạn!" Thành Nam có một chút thở dài, hắn nhớ lại trong khoảng thời gian này luyện công, hắn cũng nhờ Phương Cư Sĩ bốc cho hắn ít thuốc tăng cường tốc độ luyện công, nhưng có thuốc, có tài nguyên, nhưng căn cốt quá kém hắn liền kẹt luôn tại Cửu Phẩm Đỉnh Phong.

"Mùa Xuân đến rồi, thời gian ta đến Quân Khởi Nghĩa trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt một cái liền một năm!" Thành Nam đứng dậy, nhìn bầu trời mát mẻ, cây cối đua nở của mùa xuân kéo đến, hắn có một chút nhớ nhà, có một chút nhớ về những khoảnh khắc khi còn ở cùng Cha, Mẹ, và Tiểu Quyên.

Thời khắc giờ này hàng năm người ta đều chuẩn bị đốt đèn lồng, đón năm mới, nhưng hắn ở Quân Doanh, lại không có gia đình, lấy cái gì đi đón năm mới đây, đúng là có một chút hiu quạnh, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, hắn vẫn luôn cô đơn lẽ bóng một mình như vậy.

"Tiểu tử tại sao lại ngồi đây một mình thở dài rồi? Không đi đón năm mới với các huynh đệ sao?" Phương Cư Sĩ sáng sớm, đi ngang qua Quân Doanh của Thành Nam, nhìn thấy Thành Nam ngồi một chỗ thở dài nhìn lên bầu trời suy tư, hắn cũng không rõ tiểu tử này còn trẻ như vậy, suy tư chuyện gì mà sầu não như vậy không biết.

"Ta đến đây chỉ có một mình, không có gia đình, không ngồi đây ngắm nắng đẹp buổi sáng, lại còn có thể làm gì, ngày hôm nay cũng không có thích hợp luyện công nha!" Khuôn mặt Thành Nam ban đầu đã có một chút u ám, nay nghe được những lời đùa cợt của Phương Cư Sĩ làm cho hắn có một chút bật cười, cũng làm dịu đi nỗi buồn ở trong lòng hắn.

"Haizz! Ta cùng ngươi chung quy cũng là chung cảnh ngộ, ta cũng không cha không mẹ, sư thừa toàn bộ đều ở núi Võ Đang, còn ta bây giờ chỉ có thể ngồi đây cùng một cái tên nhóc hỉ mũi chưa sạch trò chuyện, đúng là có một chút buồn! !" Phương Cư Sĩ vừa nói, khuôn mặt vừa có một chút buồn, vừa lại có một chút trêu chọc Thành Nam.

"Ta cũng không phải cái gì tên nhóc hỉ mũi chưa sạch! Ta năm nay đã tròn 18 tuổi rồi, n·gười c·hết trong tay ta cũng không ít đâu!" Thành Nam vừa nói, vừa mỉm cười, cùng với Phương Cư Sĩ nói chuyện, uống trà buổi sáng sớm năm mới thế này, cũng làm cho cả hai bớt nhớ lại chuyện xưa, bớt đi một chút cô đơn trong lòng.

Thời gian cứ như vậy tiếp tục trôi qua mấy ngày, thời gian này trong Doanh Trại phải nói là vui vẻ hơn những ngày bình thường rất nhiều, năm mới đúng là có một chút khác biệt, cho dù là ở Dị Giới Cổ Đại hay là ở Trái Đất Hiện Đại, không khí đều luôn náo nhiệt như thế này.

Mùa Xuân trôi qua được hai tháng, Mùa Hạ cũng cuối cùng kéo tới, cũng là lúc bên ngoài Quân Triều Đình bắt đầu rục rịch, ngày hôm nay chính là một ngày như vậy, toàn bộ mấy chục ngàn quân của Quân Triều Đình đều đã tập trung ở bên ngoài cách Doanh Trại của Quân Khởi Nghĩa trăm dặm, bắt đầu dựng trại đóng quân, chuẩn bị tiến công Quân Khởi Nghĩa.

...........

Bên trong lều của Đoàn Chính Hải, lúc này toàn bộ 10 chỉ huy, Phương Cư Sĩ, Trương Hoài Công đều toàn bộ tập hợp tại đây, bàn bạc về chuyện chuẩn bị ứng phó chống lại Quân Triều Đình.

"Haizz! Đợi công kích hàng năm của đám ung khuyển Triều Đình sắp tới, các huynh đệ chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta ra ngoài chào hỏi bọn chúng!" Đoàn Chính Hải thân mang Hắc Giáp cả người khí thế bừng bừng, hắn trong người cũng có một chút ngứa ngáy, đã lâu rồi không có đánh trận nào thật đàng hoàn.

"Tướng Quân với quân lực của chúng ta hiện tại, có khả năng chống lại bọn chúng hay không?" Trương Hoài Công lúc này có một chút lo lắng, nhìn Đoàn Chính Hải hỏi.

"Đánh thật tất nhiên là không thể nào, nhưng cũng không nên làm con rùa rụt cổ, chứ nếu không bọn chúng liền sẽ t·ấn c·ông chúng ta liên tục, đánh cho chúng ta không còn manh giáp, cho nên ta mới dùng cách nghênh chiến với bọn chúng, đó mới là cách để chúng ta tồn tại! !" Đoàn Chính Hải biết rằng so quân lực với Quân Triều Đình chính là không thể nào, nhưng hắn cũng muốn cho Quân Triều Đình nhìn thấy Quân Khởi Nghĩa bọn hắn cũng không phải yếu.

"Phương Cư Sĩ ngày mai ngài có ra trận hay không?" Đoàn Chính Hải nhìn Phương Cư Sĩ hỏi, từ trước đến nay Phương Cư Sĩ chưa từng ra khỏi Doanh Trại cùng bọn hắn hành quân lần nào, nhưng từ khi Thành Nam xuất hiện, Phương Cư Sĩ đã cùng với hắn ra chiến trường một lần, bây giờ nếu có Phương Cư Sĩ cùng ra ngoài, hắn tin rằng lần này chiến thắng ắt thuộc về Quân Khởi Nghĩa bọn hắn, vì trước đây dù sao Phương Cư Sĩ cũng là một vị Võ Sư chính hiệu.

"Ta cùng tiểu tử này đi chung một chỗ, không có ta chăm sóc, tên nhóc này liền không làm được cái gì!" Phương Cư Sĩ lúc này đã xem Thành Nam như là một cái hậu bối, luôn muốn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, dù sao hắn thấy được trong Thành Nam bóng dáng của mình ngày xưa, hắn muốn một phen bồi dưỡng Thành Nam trở thành Võ Sư, sau đó lại truyền thụ cho Thành Nam Võ Đang kiếm pháp, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

"Được! Tốt, vậy ngày mai chúng ta liền xuất phát!"

..............

Sáng ngày hôm sau, mười vị chỉ huy, Phó Tướng Quân, Tướng Quân, Phương Cư Sĩ cùng hàng ngàn binh lính của 10 đạo chỉ huy cưỡi ngựa đứng sừng sững trước mặt quân địch.

"Đám phản tặc chúng mày dám bước ra đây chịu c·hết?" Hổ Kỵ Tướng Quân to giọng nhìn sang Đoàn Chính Hải nói lớn.

"Hổ Kỵ ngươi có dám cùng ta tiếp tục chiến một trận dở giang ngày hôm đó!" Đoàn Chính Hải mỉm cười đáp lại.

"PHẢN TẶC KHÔNG NÊN SỐNG, CÁC HUYNH ĐỆ DÀN ĐỘI HÌNH CHUẨN BỊ G·I·Ế·T ĐỊCH!" Hổ Kỵ Tướng Quân lúc này không muốn nói nhảm với đám Phản Tặc như Đoàn Chính Hải, muốn cùng bọn chúng vào chém g·iết ngay lập tức.

"CÁC HUYNH ĐỆ CHUẨN BỊ NGHÊNH ĐỊCH! CUNG THỦ CHUẨN BỊ! BỘ BINH CHUẨN BỊ! KỴ BINH CHUẨN BỊ!" Đoàn Chính Hải cũng là hét lớn, chuẩn bị tư thế nghênh đón địch nhân.

Chiến tranh ngày hôm nay mới chính thức bắt đầu, ngày hôm nay cũng là ngày đầu tiên Thành Nam chân chính cảm nhận được cái gọi là Chiến Trường như thế nào.

Chương 43: Chiến Tranh.