Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Chuẩn Bị Chiến Đấu.

Chương 55: Chuẩn Bị Chiến Đấu.


Chương 55: Chuẩn Bị Chiến Đấu.

Đoàn Chính Hải đã đưa ra toàn bộ kế hoạch mà bản thân hắn suy nghĩ được, lúc này tất cả các Chỉ Huy bao gồm có cả Thành Nam cũng đã bắt đầu ra bên ngoài, đào mương và chuẩn bị cho màn phản công đối với sức t·ấn c·ông của Quân Triều Đình.

Phía bên kia, Quân Triều Đình cuối cùng cũng đã xuất hiện ở trước khu vực có đầy bùn đất chắn đường, lúc này muốn băng qua nơi này quả thật sẽ tốn không ít thời gian, nhưng lúc này Quân Triều Đình dường như đã có sự chuẩn bị từ trước, đã chế tạo ra một vật phẩm có thể đi xuyên qua bùn đất này mà không tốn bao nhiêu công sức.

Xe vượt bùn này có một chút giống với xe máy thời hiện đại, chỉ có khác là ở thân dưới của nó giống với chiếc thuyền, cũng có tay lái ở bên trên, nhưng mỗi lần di chuyển cũng chỉ có thể di chuyển một người.

Bỏ chiếc xe vượt bùn này vào trong đồng bùn, một người leo lên chân nhẹ nhàng như lướt sóng đạp lên bùn, nhanh chóng như là một con thuyền nhỏ được người cưỡi chiếc xe vượt bùn băng xuyên qua bùn đất lún xuống cực sâu tiến tới phía trước.

Nhưng số lượng xe vượt bùn cũng có hạn, hơn một vạn quân nhưng cũng chỉ có được đến 500 chiếc, muốn để toàn bộ các binh lính vượt qua được đống bùn lớn ở trước mắt, cũng phải tốn kha khá thời gian.

Cũng may bên phe của Quân Triều Đình có không ít Võ Giả Cửu Phẩm, có khinh công cực tốt, mỗi một lần 500 binh lính vượt qua được cái đống bùn trước mặt, thì những Võ Giả này liền sử dụng khinh công cuốn toàn bộ xe vượt bùn quay lại chỗ cũ, để cho 500 binh lính tiếp theo sử dụng xe vượt bùn di chuyển về phía Quân Khởi Nghĩa.

Sau một khoảng thời gian cực kỳ dài, cuối cùng hơn một vạn quân của Quân Triều Đình cũng đã thành công vượt qua được đống bùn lớn, chỉ có điều ban đầu những cái kỵ binh mang theo kiên cùng giáo mác, đều không thể mang theo, lúc này toàn bộ Quân Triều Đình không có một tấm kiên nào, không có một ngọn giáo nào, toàn bộ đều sử dụng trường đao ở trên người.

Ngựa cũng không thể vượt qua được đống bùn lớn này, Hổ Kỵ Tướng Quân cùng với hai cái kia Nhất Phẩm Võ Giả đành dùng khinh công của mình mà băng qua đống bùn, sau đó trực tiếp đi bộ hướng về phía trước.

"Nghỉ ngơi một chút, nửa giờ sau chúng ta tiếp tục lên đường!" Hổ Kỵ Tướng Quân cũng có một chút mệt, lại nhìn sang các binh lính người nào người nấy đều dính đầy bùn đất, hắn cũng có một chút buồn rầu.

Tuy rằng là có xe vượt bùn, thuận lợi nhẹ nhàng đi qua đống bùn lớn chắn trước mặt, nhưng bùn đất bắn lên, dính lên người các binh sĩ lại rất nhiều, lại sử dụng sức cực lớn để điều khiển xe vượt bùn, lúc này hơn một vạn quân của Hổ Kỵ Tướng Quân cũng không còn có mấy người còn sức.

..........

Lúc này ở bên trong Quân Doanh của Quân Khởi Nghĩa, toàn bộ từ người lớn đến trẻ nhỏ, đều đang hăng hái đào mương lớn, vây quanh toàn bộ Doanh Trại.

Đây là ý của Tướng Quân, lại là chuyện cực kỳ cấp bách, bọn họ thân là người sinh sống ở Doanh Trại Quân Khởi Nghĩa, ngày hôm nay cũng muốn bỏ ra một chút sức lực của mình để bảo vệ nơi mình sinh sống.

Sống ở Quân Khởi Nghĩa tuy rằng cũng có một chút mệt mỏi, vì phải làm việc rất nhiều, nhưng bọn họ chưa từng cảm thấy không vui, bọn họ được binh lính của Quân Khởi Nghĩa bảo vệ, được mọi người trong Doanh Trại chăm sóc.

Tuy rằng có một chút vất vả làm việc, kiếm thêm lương thực, đôi khi còn phải tăng thêm lượng công việc như thế này, nhưng ít ra bọn họ chưa từng bị bóc lột sức lực của mình như là sống ở trong thôn như là lúc ở bên ngoài.

Ở nơi đó quanh năm suốt tháng bị Địa Chủ chèn ép đến không thở nổi, sống không khác gì con vật, bán mạng mà làm việc cho bọn chúng, nay đã tìm được nơi thích hợp để sinh sống, bọn họ cũng không thể bỏ mặc nó bị phá hủy được.

Thành Nam đứng ở bên trên chuẩn bị toàn bộ trang bị cho trận chiến sắp diễn ra, nhìn thấy cảnh tượng này của mọi người làm hắn có một chút nhớ về những người thân đã mất của mình.

Giá như ngày xưa hắn có thể mang Mẹ, Cha, Tiểu Quyên đến được Quân Khởi Nghĩa thì tốt biết mấy, giá như hệ thống thức tỉnh sớm một chút thì tốt biết mấy, nhưng đáng tiếc chỉ là giá như mà thôi, thời gian đã qua đi liền không thể quay lại.

"Tiểu tử, lại đang nhớ về chuyện cũ sao?" Phương Cư Sĩ nhìn thấy Thành Nam cứ mãi nhìn những người bình thường làm việc, hắn liền đoán được tiểu tử này lại nhớ về gia đình của mình rồi.

"Ừm! Có một chút nhớ về bọn họ! Trận chiến này phải đối đầu với hai cái Nhất Phẩm Võ Giả, không biết là có thể sống sót hay không đây!" Thành Nam thở dài nhìn lên trời, sau đó lại trả lời câu hỏi của Phương Cư Sĩ.

"Cùng lắm thì nằm lại nơi hoang đảo này mà thôi, cũng không có cái gì sợ hãi!" Phương Cư Sĩ nhìn Thành Nam nói, như là mọi chuyện trước mắt đối với hắn chẳng là cái gì, ngay cả sinh mạng của hắn cũng là như vậy.

"Ngài cũng đừng lo, đánh không được ta cùng ngài bỏ chạy là được rồi!" Thành Nam cười cười một cái, cầm lên thanh trường đao sắc bén, vắt lên bên hông, chuẩn bị xông ra chiến trường g·iết địch.

Nếu như thật sự không đánh lại hai cái Võ Giả Nhất Phẩm kia, thì hắn liền sử dụng một lần Triệu Hồi Võ Tướng miễn phí được hệ thống cấp cho ra ngoài, tuy rằng không biết triệu hồi ra được Võ Tướng cấp bậc như thế nào, nhưng có lẽ ít nhất cũng là Nhất Phẩm Võ Giả đi, cứu hắn cùng Phương Cư Sĩ cũng không phải chuyện khó.

Còn về chuyện Quân Khởi Nghĩa, Đoàn Chính Hải, Trương Hoài Công, hắn có muốn cứu bọn họ, thì cũng không có cách nào, nếu như may mắn có thể triệu hồi ra được Võ Tướng cấp bậc Võ Sư thì còn có cơ hội, nhưng nếu chỉ là Nhất Phẩm Võ Giả thì hắn chỉ đành bỏ mặc lại tất cả mà chạy trốn mà thôi.

Nhưng mà nói là nói như vậy, nhưng hắn là con người có tình có nghĩa, cũng không phải nói bỏ rơi đồng đội liền bỏ rơi được, hắn cũng không thể bỏ rơi một lần mấy trăm huynh đệ của Hổ Đao Quân được, đến lúc đó chưa chắc hắn là người sẽ chạy trốn.

"Không suy nghĩ lung tung nữa, chuẩn bị thôi!" Thành Nam thở dài lên nhìn lên bầu trời, mang theo binh khí của mình bước đến trước mặt mấy trăm huynh đệ Hổ Đao Quân phân phó công việc chiến đấu sắp tới.

.................

Lúc này trong lều của Đoàn Chính Hải và Trương Hoài Công đang cùng nhau bàn bạc kế sách chống lại kẻ địch, có lẽ là như vậy hoặc là không phải.

"Hoài Công, lát nữa ngươi cảm thấy không ổn, liền cùng ta bỏ chạy, không ở lại nơi này nữa!" Đoàn Chính Hải khuôn mặt nghiêm túc nhìn Trương Hoài Công nói.

"Như vậy có ổn hay không? Chẳng lẽ chúng ta bỏ lại tất cả mọi người sao?" Trương Hoài Công cũng không muốn chạy trốn, nhưng hắn trước giờ luôn nghe theo Đoàn Chính Hải, nhưng cũng muốn hỏi ra một cái lý do chính đáng.

"Ta không phải là đối thủ của hai tên Nhất Phẩm Võ Giả kia, ở lại cũng chỉ tổ bỏ mạng mà thôi, sống mới chính là thứ quan trọng nhất!" Đoàn Chính Hải nói.

"Bây giờ xuất phát luôn hay sao?" Trương Hoài Công hỏi.

"Không, bây giờ chúng ta cứ như bình thường là được, đến lúc hai tên Nhất Phẩm Võ Giả ra tay, ta liền mang theo ngươi bỏ chạy, ai biết lần này bọn chúng là đánh thật hay chỉ là thăm dò, ta cũng không thể bỏ lại nơi này dễ dàng như vậy được!" Đoàn Chính Hải tuy rằng muốn chạy trốn, nhưng cũng phải xem tình hình là như thế nào, nếu thật sự nguy hiểm hắn không ngại vứt bỏ tất cả cùng với Trương Hoài Công chạy trốn, nhưng cũng không thể bỏ đi Quân Khởi Nghĩa mà hắn gầy công dựng lên dễ dàng như vậy được.

"Được, ta nghe ngài!".

...........

Lúc này tại nơi cách Quân Doanh Quân Khởi Nghĩa một đoạn đường khá xa.

Toàn bộ Quân Triều Đình đã đứng dậy, cầm theo v·ũ k·hí của mình, băng băng một đường tiến thẳng về Quân Khởi Nghĩa, huyết chiến trận chiến cuối cùng.

Nếu chiến thắng bọn họ những cái binh lính bình thường liền có thể trở về nhà, nếu không may chiến tử bọn họ cũng sẽ nhận được một khoản trợ cấp không nhỏ cho gia đình còn ở Kinh Thành.

Cho nên trận chiến này toàn bộ Quân Triều Đình sẽ dùng toàn lực của mình mà đánh, đánh vì bản thân, vì gia đình và cả vì đất nước nữa.

Trận chiến cuối cùng của Quân Khởi Nghĩa cùng Quân Triều Đình chính thức chuẩn b·ị b·ắt đầu, liệu ai sẽ là người trụ lại cuối cùng ở Tam Hoang Đảo này đây.

Chương 55: Chuẩn Bị Chiến Đấu.