Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 59: Đoàn Chính Hải Chạy Trốn.
Chương 59: Đoàn Chính Hải Chạy Trốn.
Toàn bộ binh lính của Quân Khởi Nghĩa triệt để đã b·ị đ·ánh bại hoàn toàn, ban đầu bọn hắn là người chiếm ưu thế, liên tục đẩy lui kẻ thù. Nhưng khi Đoàn Chính Hải bị hai cái cao thủ Nhất Phẩm Ngũ Độc Giáo vây đánh, thì toàn bộ q·uân đ·ội của Quân Khởi Nghĩa liền b·ị đ·ánh cho tan tác.
Cũng không phải vì Đoàn Chính Hải rời đi không có người chỉ huy đội hình, mà là khi Đoàn Chính Hải bị hai cái cao thủ Nhất Phẩm Ngũ Độc Giáo vây đánh thì Hổ Kỵ Tướng Quân được rảnh tay, hắn một đường xông thẳng lên trên đánh vỡ toàn bộ phòng ngự của Quân Khởi Nghĩa.
Sau đó cứ như vậy binh lính của Quân Triều Đình từ dưới như là thác nước trào lên, t·ấn c·ông Quân Khởi Nghĩa không một chút thương tiếc.
Phó Tướng, Chỉ Huy phe địch toàn là Bát Phẩm cùng với Thất Phẩm so với Chỉ Huy của Quân Khởi Nghĩa ngoài Thành Nam là Ngũ Phẩm ra thì toàn bộ đều là Cửu Phẩm Võ Giả, cho nên liền b·ị đ·ánh cho không ngóc đầu lên nổi.
Thành Nam đại phát thần uy, một mình cầm theo trường đao cùng với Thiên Vương Đao Pháp như là sấm sét liên tục chém đầu Chỉ Huy cùng Phó Tướng quân địch, chém một hồi hắn liền hoàn thành nhiệm vụ Vượt Ải Trảm Tướng, cũng nhận được Hạ Quyển Kim Chung Tráo tới tay.
Nhưng do đang trong quá trình chiến đấu không thể học được Kim Chung Tráo, cho nên ngay tại lúc này Thành Nam bị sáu bảy cái Thất Phẩm, Bát Phẩm Võ Giả bao vây, hắn tuy rằng không sợ, nhưng Phương Cư Sĩ phía sau hắn thì lại là một chuyện khác.
"Tiểu tử toàn lực mà t·ấn c·ông đi, ta có Thất Tinh Kiếm Trận bảo vệ rồi! Không sao đâu!" Phương Cư Sĩ tuy lúc này chỉ còn là Chuẩn Võ Giả, nhưng Thất Tinh Kiếm Trận của hắn lại có thể phòng thủ được công kích của cao thủ Ngũ Phẩm trở xuống, cho nên hắn cũng không quá để ý đến những cái Bát Phẩm, Thất Phẩm trước mắt cho lắm.
"Được, vậy ta sẽ dùng toàn lực!"
Thành Nam nghe được câu nói của Phương Cư Sĩ, hắn lúc này cũng là yên tâm, ngay lập tức sử dụng Thiên Vương Chiến Ý cùng Thiên Vương Đao Pháp tăng tốc một mạch lao lên, một đao bổ ra, như là sấm sét chớp động trên bầu trời trảm xuống, một đao vừa ra, chém bay thủ cấp của mấy cái Chỉ Huy của Quân Triều Đình.
Nhìn thấy sức mạnh của Thành Nam bộc phát ra là Ngũ Phẩm Võ Giả, những cái Võ Giả còn sống sót cũng ngay lập tức lui lại mấy bước, bọn hắn biết rằng mình không phải là đối thủ của Thành Nam, cho nên có lao lên cũng là vô dụng.
Nhưng Thành Nam làm sao để cho đám người này lui lại được cơ chứ, trước mặt hắn lúc này toàn là kẻ thù, cho dù là một cái binh lính bình thường của địch đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không nương tay.
"Muốn chạy? Đừng hòng, nằm xuống dưới lưỡi đao của ta đi!"
"Thiên Vương Đao Pháp: Kinh Lôi Trảm!"
Thành Nam thiết huyết ánh mắt đỏ bừng sát khí, cộng thêm Thiên Vương Chiến Ý, hắn lúc này trong giống như một vị chiến thần được sinh ra như là dành cho chiến trận vậy, liên tục vung đao, ánh chớp lóe lên, thủ cấp của đối phương liền rơi xuống.
Toàn bộ chiến trường khói lửa khắp nơi, máu chảy thành sông, binh lính của kẻ địch, binh lính của quân ta đều nằm tại dưới chân của Thành Nam.
Lúc này bầu trời lại lần nữa đổ mưa, lại càng tô điểm cho trận chiến vừa rồi của hắn, một trận chiến áp đảo, một trận chiến mà một mình hắn chống lại hơn mười mấy cái Võ Giả Thất Phẩm, Bát Phẩm.
Chiến trường chính là như vậy, hắn không g·iết người thì người bị g·iết chính là hắn, hắn không muốn làm một cái s·át n·hân, không muốn làm một cái g·iết chóc vô tội vạ, nhưng trong thời kỳ loạn chiến, chỉ có cách chiến đấu, g·iết chóc mới có thể sống sót, mới có thể trưởng thành, cho nên việc Thành Nam g·iết sạch những cái binh lính không thể phản kháng cũng không phải là lỗi của hắn.
Hổ Kỵ Tướng Quân bên kia một đường dọn dẹp sạch sẽ chín vị Chỉ Huy của Quân Khởi Nghĩa, lúc này mới là chú ý đến Thành Nam, hắn không ngờ ở bên trong Quân Khởi Nghĩa còn một kẻ mạnh đến như vậy.
Hổ Kỵ Tướng Quân cũng nhanh chóng cầm theo Đại Đao của mình đi tới, nhìn Thành Nam, sau đó trực tiếp nhảy lên mà t·ấn c·ông.
Thành Nam lúc này có một chút thở dốc, có một chút mệt mỏi do chiến đấu một cách quá độ, nhưng vẫn cảm nhận được nguy hiểm từ phía Hổ Kỵ Tướng Quân đánh tới.
KENG!
Thành Nam ngay lập tức cầm lên trường đao của mình đỡ một đao của Hổ Kỵ Tướng Quân.
Nhưng một đao của Hổ Kỵ Tướng Quân tung ra quá nặng cùng mạnh mẽ, lại thêm nội lực của Hổ Kỵ Tướng Quân cực kỳ cường đại, hắn lại còn là một vị Nhị Phẩm Võ Giả, cho nên hai chân của Thành Nam ngay lập tức b·ị đ·ánh cho ngã quỵ xuống dưới.
"Tên nhóc ngươi là một cái nhân tài, nhưng đáng tiếc ngươi đầu quân cho sai người!" Hổ Kỵ Tướng Quân nhìn thấy Thành Nam nhỏ tuổi như vậy đã có tu vi là Ngũ Phẩm Võ Giả, hắn cảm thấy có một chút đáng tiếc, nhưng lúc này là trên chiến trường, hắn phải nhanh chóng chém g·iết đối phương.
Thành Nam lúc này cũng đã là vô lực phản kháng, đang định chuẩn bị sử dụng Võ Tướng Lệnh triệu hồi đến Võ Tướng để thoát khỏi khốn cảnh này, thì bỗng nhiên lúc này từ xa hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc chạy tới.
Là Đoàn Chính Hải mang theo Trương Hoài Công sử dụng một loại thân pháp nào đó chạy thục mạng.
"Tướng Quân cứu ta!" Thành Nam hét lớn về phía của Đoàn Chính Hải.
Nhưng Đoàn Chính Hải lúc này cắn răng bỏ chạy, nào có để ý đến lời nói của Thành Nam, chưa kể phía sau lưng hắn còn có hai cái Nhất Phẩm Võ Giả đuổi theo, thời gian đâu mà để ý đến những chuyện khác.
Trương Hoài Công thì lại khác, hắn chung quy lại trước đây cũng từng được Thành Nam cứu sống một lần, nhưng hắn cũng không thể làm gì vào lúc này, chỉ có thể mở miệng nói hai chữ: "XIN LỖI!"
Thành Nam nghe được hai chữ này từ trong miệng của Trương Hoài Công, hắn lúc này biết rằng bản thân mình cùng toàn bộ Quân Khởi Nghĩa đã bị Đoàn Chính Hải bỏ rơi rồi.
Lúc này hắn cứ tưởng rằng đã hết cách, tưởng như rằng phải sử dụng đến Võ Tướng Lệnh để thoát khốn khỏi sức mạnh áp đảo của Hổ Kỵ Tướng Quân, thì từ xa hai cái Nhất Phẩm Cao Thủ của Ngũ Độc Giáo liên tục tung chưởng về phía trước, đánh về phía Đoàn Chính Hải.
Nhưng những cú chưởng này cũng không hoàn toàn nhắm trúng vào Đoàn Chính Hải, mà lại nhắm trúng Hổ Kỵ Tướng Quân, nhờ vậy Thành Nam mới thành công thoát khỏi móng vuốt của Hổ Kỵ Tướng Quân.
Hổ Kỵ Tướng Quân b·ị đ·ánh trúng, cũng văng ra xa một đoạn khá lớn, mà lúc này Đoàn Chính Hải cùng với Trương Hoài Công nhờ có tốc độ cực nhanh của Lăng Ba Vi Bộ liền đã thoát khỏi sự truy bắt của hai cao thủ của Ngũ Độc Giáo.
"CÁC HUYNH ĐỆ G·I·Ế·T HẮN!" Hổ Kỵ Tướng Quân ngay lập tức chỉ huy hơn ngàn binh lính xông lên bám lấy Thành Nam cùng Phương Cư Sĩ.
Đầu của Thành Nam lúc này đau nhức đến tột độ, hắn tựa như trở thành người khác, ánh mắt của hắn đỏ ngầu như máu, trường đao trên tay liên tục vung mạnh, không quan tâm trước mặt là thứ gì, chỉ cần lại gần hắn, hắn liền chém sạch không chừa lại một kẻ nào.
Hai mắt đỏ ngầu, cả người nhuộm đỏ máu tươi, cùng với nước mưa hòa quyện vào nhau, tạo ra một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng, chính Thành Nam nếu như nhìn thấy cảnh này từ xa cũng sẽ cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình.
"G·I·Ế·T! G·I·Ế·T! G·I·Ế·T! G·I·Ế·T HẾT!!!" Thành Nam cầm theo trường đao, không quan tâm mọi thứ trước mặt, xông thẳng về phía trước mà chém g·iết.
Hắn không quan tâm bản thân bị bao nhiêu mũi đao găm lên người, hắn không quan tâm có bao nhiêu mũi đao, mũi giáo đâm xuyên qua cơ thể của hắn, trong mắt hắn lúc này chỉ có g·iết và g·iết, g·iết đến khi trước mặt chẳng còn lại cái gì, lúc đó hắn sẽ dừng lại.
Thành Nam lúc này lại bị căn bệnh kia của mình chi phối, hắn tuy rằng vẫn còn có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh, tuy rằng cảm nhận được cơ thể mệt đến nỗi không còn một chút sức lực nào, nhưng cơ thể của hắn lại không nghe theo hắn điều khiển, tựa như có một Thành Nam khác đang thay hắn chém g·iết vậy.
G·i·ế·t và g·iết, g·iết đến địch nhân trước mặt không còn lại ai, lúc đó Thành Nam mới triệt để thỏa mãn nhu cầu của mình, lúc đó mọi thứ ở đây liền sẽ kết thúc.