Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 66: Hải Tặc Vào Thị Trấn.

Chương 66: Hải Tặc Vào Thị Trấn.


Chương 66: Hải Tặc Vào Thị Trấn.

Thay xong quần áo, ăn xong bữa cơm, Thành Nam cũng bắt đầu ngồi xuống tiếp tục tu luyện Tĩnh Tâm Quyết, có Tăng Khí Đan mà Đường Liệt đưa cho, hắn cảm nhận được cơ thể của mình hình như có một chút gì đó thay đổi, sắp đột phá từ Ngũ Phẩm lên tới Tứ Phẩm rồi.

Tăng Khí Đan quả thật là một thứ tốt, hèn gì các đệ tử của Thập Đại Môn Phái tu luyện nhanh đến như vậy, có Tăng Khí Đan các đệ tử bình thường muốn đột phá Cửu Phẩm, Bát Phẩm Võ Giả quả thật là một chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước.

Ví như hắn là một cái Ngũ Phẩm Võ Giả, chỉ sử dụng một hai viên Tăng Khí Đan, liền đã có thể cảm nhận bản thân sắp đột phá lên Tứ Phẩm, có thể là do hắn tích lũy một thời gian dài rồi, nhưng hiệu quả mà Tăng Khí Đan mang lại, không phải là tu luyện bình thường có thể đạt được.

Chưa kể Đường Liệt khi nhìn thấy hắn tu luyện độc môn tâm pháp của Thiên Vương Bang, tu luyện đã nhập môn Kim Chung Tráo, Đường Liệt liền ngay lập tức đưa cho Thành Nam một lọ Huyết Khí Đan, tăng cường thể chất, khí huyết, gia tăng tốc độ khi tu luyện Tĩnh Tâm Quyết cùng Thiên Vương Chiến Ý, Kim Chung Tráo.

Nhưng mà Đường Liệt những đan dược này cũng không có nhiều, hắn là người triệu hồi ra Đường Liệt mới được Đường Liệt cho mỗi loại một lọ mười viên đan dược mà thôi, tựa như Phương Cư Sĩ ngày hôm đó bị thương Đường Liệt cũng chỉ cho Phương Cư Sĩ một viên mà thôi.

Vậy mới thấy những cái đan dược này quý giá cỡ nào, ở cái Tam Hoang Đảo nho nhỏ này chắc chắn tìm không ra một viên đan dược nào, có tiền muốn mua cũng không có mua được.

"Đan Sư quả thật là một chức nghiệp tốt. Tương lai nếu như có thể triệu hồi ra một vị Luyện Đan Sư liền thoải mái!" Thành Nam có một chút chờ mong tương lai tiếp tục sử dụng Thần Miếu chiêu mộ Võ Tướng.

Đường Liệt chỉ là Bạch Sắc Lệnh Bài triệu hồi mà ra đã là cường đại như vậy rồi, nếu như là Lam Sắc, Tử Sắc Lệnh Bài thì sao? Không phải là còn mạnh hơn rất nhiều sao.

Thành Nam tiếp tục nhắm mắt tu luyện, không suy nghĩ nhiều nữa, hắn cũng không muốn để cho Tăng Khí Đan cùng Khí Huyết Đan mất đi hiệu quả.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một đêm cứ như thế trôi qua.

Sáng sớm,

Bên dưới Vân Hồng Thị Trấn có một chút huyên náo, người cùng xe ngựa đi từ bên ngoài thành vào đông nghịch, rất nhiều người mang theo vũ khí, có cả quan binh mang theo vũ khí, cười nói với đám người hung tợn bên cạnh lại rất là quen thuộc.

Thành Nam lại không rõ đám người kia là ai, cũng không biết đám người này cùng với quan binh có quan hệ như thế nào, tại sao lại thân thuộc đến như vậy.

Nhưng Thành Nam nhìn bọn chúng một chút liền biết đám người này không phải là người tốt lành gì, phong cách hành sự hung hăng ngang ngược như vậy, chắc chắn không phải là quan binh bình thường, chắc chắn là một loại đầu trộm đuôi cướp nào đó.

Thành Nam cũng chú ý kỹ một chút, mới phát hiện trong đám người này có hai cái Võ Giả Cửu Phẩm cùng một cái Võ Giả Bát Phẩm, thực lực có thể xem như là tạm được.

Thành Nam cùng Đường Liệt, Phương Cư Sĩ ngồi xuống bàn, gọi lên tiểu nhị gọi thức ăn, cũng muốn hỏi thử đám người kia là ai, tại sao có thể hung hăng ngang ngược đi vào Thị Trấn Vân Hồng như vậy.

"Tiểu nhị bọn chúng là ai vậy?"

"Các vị từ xa mới tới có lẽ không biết, bọn chúng chính là Hải Tặc Đỏ nổi danh gần xa ở Tam Hoang Đảo chúng ta!" Tiểu Nhị cũng thành thật trả lời.

Thành Nam nghe câu nói đó của Tiểu Nhị, khuôn mặt của hắn ngay lập tức đen lại, không ngờ quan binh triều đình ở Thị Trấn Vân Hồng lại thật sự cấu kết với Hải Tặc Đỏ.

"Quan phủ cứ như vậy bỏ mặc không quản bọn chúng sao?" Thành Nam tiếp tục hỏi, từ trong tay áo lấy ra một vài đồng tiền ném cho Tiểu Nhị.

"Haizz! Ngài có một chút không biết! Tri Huyện của chúng ta mấy tháng trước liền đã cùng đám Hải Tặc Đỏ đó thỏa thuận, chỉ cần bọn chúng không làm hại người ở bên trong Thị Trấn, thì bọn chúng liền được nhận 20% Thuế của các cửa hàng, của những người sống ở bên trong Thị Trấn. Ngay cả ta một tiểu nhị nhỏ cũng không thoát khỏi chuyện này!" Tiểu Nhị nhận lấy mấy đồng tiền, khuôn mặt có một chút buồn rầu, nhìn Thành Nam thở dài nói.

"Võ Giả của Thị Trấn đâu? Tại sao lại phải khuất phục bọn chúng như vậy? Các ngươi không sợ Triều Đình phái người đến điều tra sao?" Thành Nam lại tiếp tục hỏi.

"Võ Giả của Thị Trấn chúng ta sao? Ngoài một cái Cửu Phẩm Võ Giả thì còn lại chẳng còn ai! Mà Cửu Phẩm trước mặt Thuyền Trưởng của đám Hải Tặc Đỏ đó cũng chỉ là một cái con kiến nhỏ, bị đánh cho không thở lên được!"

"Còn về Triều Đình sao? Ngài nói đùa cái gì chứ, bọn họ ở xa như vậy, nào quan tâm đến nơi nhỏ bé như Tam Hoang Đảo chúng ta, chúng ta có c·h·ế·t cũng chẳng liên quan đến bọn họ!" Tiểu Nhị ảo não lại nói, sau đó rời đi, cũng không dám ở lại đây lâu, chậm trễ công việc của mình.

Thành Nam cũng không có hỏi thêm cái gì nữa, vì hắn biết ở cái Thị Trấn Vân Hồng này đã là thối nát đến tột độ rồi, quan phủ triều đình vậy mà hợp tác cùng Hải Tặc Đỏ chèn ép người dân.

"Haizz! Không ngờ ở đây lại thảm như vậy! Ít ra đám Quân Triều Đình đánh nhau cùng Quân Khởi Nghĩa chúng ta, bọn họ còn tốt hơn đám người ở cái thị trấn này rất nhiều!" Phương Cư Sĩ tuy rằng không thích cách làm việc của Vân Linh Vương Triều, nhưng ít ra Hổ Kỵ Tướng Quân cùng các binh lính của Quân Triều Đình đã chiến đấu vì gia đình của mình, vì đất nước của mình, so với đám quan lại ở thị trấn này thì tốt hơn rất nhiều.

"Thế đạo chính là như vậy, người tốt hay người xấu không phải các ngươi muốn phân biệt liền phân biệt được. Ngươi nhìn hắn có thể là kẻ xấu nhưng ngươi làm sao biết hắn có phải là một cái người tốt hay không, ngươi nhìn hắn là người tốt nhưng đâu biết trong thâm tâm hắn là lòng dạ rắn rết, đây là đạo lý để sống trên giang hồ. Công tử người hãy nhớ cho rõ!"

"Công tử hãy nhớ rằng trên Giang Hồ có rất nhiều loại người. Bọn chúng luôn không sợ trời, không sợ đất. Bọn hắn sợ là người không giống như bọn hắn. Ngài quá xấu bọn hắn sẽ diệt ngài, ngài quá sợ bọn hắn bọn hắn sẽ giẫm ngài. Mặc cho ngài là tốt hay là quá mạnh người trong giang hồ đều không được yên lòng."

"Bọn chúng sẽ đánh ép ngài, xa lánh ngài, chỉ có người giống như bọn hắn, bọn hắn mới an tâm làm bạn với ngài, an tâm kết giao với ngài, cho nên trên giang hồ sống tiêu dao nhất là những người biết ngụy trang giống như những người bình thường!"

"Cây có mọc thành rừng! Gió vẫn thổi bật rễ! Đạo lý này công tử ngài phải hiểu rõ, mới có thể sống an bình trong Giang Hồ!" Đường Liệt nói ra những gì bản thân hắn từng trải qua trong giang hồ, hắn từng mạnh mẽ, từng phong hoa tuyệt đại trên giang hồ, không phải cũng phải c·h·ế·t dưới chân người trong giang hồ sao?

Sau khi c·h·ế·t đi một lần Đường Liệt liền nhận ra được một điều, đó là sống như một người bình thường là tốt nhất, sống giống như người trong giang hồ là tốt nhất, không quá nổi bật, cũng không quá yếu kém, đó mới là đạo lý chân chính sinh tồn chân chính trong giang hồ.

Giang hồ hiểm ác, người sống trong giang hồ chính là thân bất do kỷ, không thể sống theo ý của mình, chỉ có thể sống theo cách mà giang hồ này hoạt động mà thôi, cho dù là cao thủ, Kiếm Tiên hay là bất cứ nhân sĩ giang hồ nào cũng đều là như vậy.

Thành Nam nghe được lời khuyên của Đường Liệt, hắn cũng có một chút thở dài, người trong giang hồ quả thật khó sống, nhưng ít ra bọn họ còn sống tốt hơn những người bình thường rất nhiều.

Thành Nam đã quyết định rồi, ngày hôm nay hắn phải làm cho ra lẽ chuyện này, hắn phải diệt sạch đám Hải Tặc Đỏ một lần và mãi mãi, hắn muốn cho những người bình thường này một cái gọi là công đạo chân chính.

Chương 66: Hải Tặc Vào Thị Trấn.