Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Diệt Cỏ Tận Gốc.

Chương 68: Diệt Cỏ Tận Gốc.


Chương 68: Diệt Cỏ Tận Gốc.

Thành Nam sau khi tự mình tiêu diệt toàn bộ Hải Tặc Đỏ, tiêu diệt sạch sẽ những thứ ô uế ở bên trong Vân Hồng Thị Trấn, hắn cũng ngay lập tức rời đi.

Bỏ lại ánh mắt cực kỳ kinh hãi của Tống Văn Long đứng đó, rõ ràng Tống Văn Long vừa nhìn thấy thân ảnh của Thành Nam liền nhận ra được đó là người mà chính tay hắn đã chém xuống thủ cấp hơn một năm trước, tuy rằng không thấy rõ mặt mũi, nhưng giọng nói, cử chỉ đều không khác một chút nào.

Chuyện này làm sao có thể xảy ra, làm sao có người đã b·ị c·hém đầu lại còn có thể sống sót, rốt cuộc người vừa rồi là người hay là quỷ, chẳng lẽ là oan hồn không tan tìm về đây báo thù sao?

Nhưng tìm người báo thù cũng phải là tìm hắn, chứ cũng không có chém g·iết đám Hải Tặc Đỏ cùng Huyện Lệnh làm cái gì, chưa kể vừa rồi nếu như người kia muốn ra tay với hắn, hắn liền không có cơ hội phản khang, tại sao lại để cho hắn sống sót.

Trong lúc Tống Văn Long suy nghĩ lung tung, thì đồng đội bên cạnh hắn liền ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở.

"Tống Văn Long, Tống Văn Long Cai Tổng ngài bị làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?"

"Người vừa rồi, ngươi....ngươi cảm thấy hắn có phải rất là quen mắt hay không?" Tống Văn Long quay đầu nhìn sang đồng đội của mình hỏi, người này một năm trước cũng cùng hắn vây bắt Thành Nam, chắc có lẽ hắn vẫn còn nhớ.

"Người vừa rồi sao? Ta chưa từng gặp, ta làm sao có thể gặp được loại cao thủ một đao liền g·iết c·hết được Võ Giả Bát Phẩm chứ?" Người đồng đội kia cũng là không hiểu Tống Văn Long nói cái gì, nhưng hắn thật sự chưa từng gặp người lúc nãy, chưa kể người kia còn bịt mặt kín mít, hắn làm sao nhận ra đó là ai.

"Vậy sao?" Tống Văn Long lúc này cực kỳ là nghi hoặc, chẳng lẽ hắn nhìn nhầm rồi sao? Làm sao có thể có chuyện đó được cơ chứ? Làm sao có thể có hai người giống nhau như vậy được cơ chứ.

Tống Văn Long lúc này suy nghĩ mãi vẫn không ra được vấn đề, hắn cũng liền không suy nghĩ nữa, trước tiên hắn phải xử lý t·hi t·hể của đám Hải Tặc Đỏ, t·hi t·hể của Huyện Lệnh cùng những cái binh lính đ·ã c·hết.

Bây giờ hắn là người có chức vụ cao nhất ở Huyện Nha của Thị Trấn Vân Hồng này, bây giờ Hải Tặc Đỏ đã bị tiêu diệt, tương lai người dân ở đây có thể sống tốt hơn một chút rồi, hắn tuy không phải cái gì người tốt, nhưng cũng sẽ không ức h·iếp những cái dân nghèo này.

Từ ngày hôm nay Tống Văn Long chính thức trở thành Huyện Lệnh mới của Thị Trấn Vân Hồng.

Thành Nam lúc này cũng không có rời đi ngay lập tức, mà hắn di chuyển về khu vực nhà ở của Huyện Lệnh của Thị Trấn Vân Hồng.

Hắn ban đầu không muốn g·iết những cái người bình thường này, nhưng hắn cũng hiểu một cái đạo lý đó là diệt cỏ phải diệt tận gốc, cho nên gia đình của Huyện Lệnh đ·ã c·hết kia cũng không được sống sót.

Thành Nam ngay lập tức xuất hiện ở trong căn nhà lớn, hắn thở dài lắc đầu một hơi, bước chân nhẹ nhàng di chuyển vào bên trong, ánh đao của hắn lóe lên, toàn bộ người sống ở bên trong nhà của Huyện Lệnh đều ngay tức khắc m·ất m·ạng.

Nơi này cũng ngay lập tức máu chảy thành sông, không còn một người nào sống sót.

Một người làm điều ác, cả nhà liền cũng phải cùng hắn gánh tội chung, đây chính là đạo lý sống của người cổ đại, cũng là đạo lý sống ở bên ngoài Giang Hồ, một khi ra tay liền phải diệt cỏ diệt tận gốc, không chừa lại một người nào sống sót.

Đường Liệt ở đằng sau cũng cảm thấy công tử nhà mình làm đúng, sống ở trên đời chính là như vậy, không thể để cho kẻ thù có cơ hội phản kháng, cho dù kẻ thù có là người bình thường đi chăng nữa.

Ai biết được trong tương lai những người này có còn là người bình thường nữa hay không? Hay gặp cơ duyên nào đó liền trở thành Võ Giả mạnh hơn chính bản thân người đã tiêu diệt cả nhà bọn họ.

Trên Giang Hồ đã có rất nhiều chuyện như vậy xảy ra, chỉ vì một chút lương tâm lúc ra tay g·iết người, mà bản thân trong tương lai liền bị kẻ thù diệt cả nhà, cho nên người trong Giang Hồ thường có một đạo lý sống chính là một khi ra tay liền diệt cỏ tận gốc, một cộng cỏ nhỏ cũng không chừa lại.

Cộng cỏ nhỏ của hiện tại có thể trở thành cây đại thụ ở tương lai, cho nên cho dù lương tâm không được thoải mái, nhưng cũng không được chừa lại hậu họa cho chính bản thân mình ở tương lai.

"Thật có một chút tàn nhẫn, nhưng xin lỗi!" Thành Nam trường đao trên tay nhuộm đỏ máu tươi, trong lòng hắn có một chút không được thoải mái cho lắm khi tự tay mình chém g·iết những người bình thường, những người không trực tiếp cùng Huyện Lệnh áp bức người khác.

Nhưng đáng tiếc bọn họ là gia đình của Huyện Lệnh, tuy không gây ra tội ác, nhưng một người làm, thì cả nhà liền phải chịu tội.

Thành Nam thở dài một hơi, cũng không có ở lại nơi này quá lâu nữa, cũng nhanh chóng trở về lại quán trọ mà nghỉ ngơi.

Sau khi Thành Nam rời đi, thì Tống Văn Long cùng các quan binh còn sống sót cũng kéo đến nhà của Huyện Lệnh.

Trước mắt Tống Văn Long hiện lên chính là cả nhà của Huyện Lệnh đều đã bị g·iết sạch không chừa lại người nào, từ người già cho đến trẻ em, một người cũng không tha, người kia quả thật ra tay quả quyết, diệt cỏ liền diệt tận gốc.

"Người này ra tay thật là tàn nhẫn, ngay cả những đứa trẻ hắn cũng không tha!" Quan binh kế bên có một chút sợ hãi, có một chút đau lòng cho những đứa trẻ này nói.

"Haizz! Một người làm, cả nhà liền cùng hắn gánh tội! Người kia cũng chỉ không muốn lưu lại hậu họa mà thôi! Nhưng cũng có một chút tàn nhẫn!" Tống Văn Long trước kia dù sao cũng từng là người sống ở Kinh Thành, nhìn thấy cảnh tượng diệt môn như thế này rất là nhiều.

Một người làm một người chịu cũng không có chuyện đó xảy ra, mà chuyện một người làm cả nhà gánh chịu lại xảy ra rất nhiều ở Kinh Thành, người này tác phong làm việc quả thật không khác gì những người sống trong Giang Hồ kia là mấy, quả thật quá tàn nhẫn.

"Đem t·hi t·hể của bọn họ an tán đi!" Tống Văn Long lắc đầu, sau đó ra lệnh cho những quan binh còn lại làm việc.

Hắn bây giờ đã may mắn trở thành Chuẩn Võ Giả, nhưng Chuẩn Võ Giả trước mặt đối phương cũng không khác gì người bình thường là bao, thậm chí hắn còn không đủ tư cách cùng đối phương động thủ.

Đối phương chừa hắn sống sót chắc chắn vẫn còn chuyện cần hắn làm, có lẽ đối phương muốn hắn ở lại nơi này chăm sóc cho những người dân bình thường của Thị Trấn Vân Hồng, người kia sẽ ở một bên quan sát, nếu như hắn làm ra chuyện gì đó không đúng, mạng của hắn cũng liền không còn.

Tống Văn Long bây giờ áp lực đúng là có một chút lớn, làm chuyện gì cũng phải thật là cẩn thận, không may một chút liền bị cái người giống với người mà hắn đã g·iết hơn một năm trước quay lại g·iết hắn.

..........

Trở lại quán trọ, Thành Nam thay quần áo dính đầy máu, nhẹ nhàng đi tắm cho sạch sẽ một cái, nhưng khi vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Đường Liệt cùng Phương Cư Sĩ ngồi trước bàn, uống trà, như là đã chờ đợi hắn từ trước.

"Hai người các ngươi tại sao giờ này còn ở đây? Không biết trời tối rồi sao? Còn không đi ngủ?" Thành Nam khuôn mặt có một chút không vui, nhìn hai người hỏi.

"Xong chuyện rồi sao?" Phương Cư Sĩ vẫn là bình tĩnh, uống trà không liếc cũng không nhìn Thành Nam, chỉ là lên tiếng hỏi mà thôi.

"Chuyện của ta làm đã xong rồi! Các ngươi cũng đừng hỏi nhiều, trở về đi, ta muốn đi nghỉ ngơi!" Thành Nam cũng không muốn nói nhảm với hai tên này nữa, ngay lập tức mở cửa tiễn khách.

Đường Liệt cùng Phương Cư Sĩ cũng chỉ thở dài một hơi, hai người là muốn an ủi Thành Nam một chút, nhưng không ngờ Thành Nam lại bình tĩnh đến như vậy, tựa như g·iết những cái người vô tội kia đối với hắn chẳng có gì to tát cả.

Thành Nam ở bên trong căn phòng cũng là biết hai người định làm cái gì, nhưng hắn đã ra tay rồi, bây giờ cũng không thể quay lại được nữa, có gì mà cần an ủi hắn chứ, bây giờ thứ hắn cần chính là an giấc ngủ thật ngon, đó mới là điều hắn cần lúc này.

Chương 68: Diệt Cỏ Tận Gốc.