Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Tàn Sát.

Chương 9: Tàn Sát.


Chương 9: Tàn Sát.

Những người dân trong làng lúc này cũng kéo đến, có người thương tiếc cho sự ra đi của Mẹ và Tiểu Quyên của hắn, cũng có người trào phúng gia đình của hắn, làm cho Thành Nam sôi máu cả lên.

"Hahaha! Tiểu tử ngươi không phải muốn g·iết bọn ta sao? Là bọn ta sai người đốt trụi nhà kho nhà ngươi đấy, ngươi làm được gì bọn ta hả? hả? Hahaha!" Tên Hải Tặc gầy lên tiếng chế nhạo Thành Nam

"Dám chống lại bọn tao, đây chính là kết cục của gia đình ngu ngốc chúng mày phải chịu! Haha!" Tên Hải Tặc Béo cũng là phụ họa vào lời nói của tên Hải Tặc gầy.

"Đây chính là Kết cục này chính là đắc tội người không nên đắc tội, các ngươi nhớ rõ điều này nghe chưa, đừng có mà động đến nhà Địa Chủ, cũng đừng có mà đánh chủ ý ngu ngốc phản kháng Hải Tặc Đỏ bọn ta!" Hai tên Hải Tặc Đỏ nhìn đám dân làng cảnh cáo.

"Đúng vậy, bọn chúng đáng c·hết, đắc tội hai vị Đại Nhân chính là đáng c·hết!" Người dân trong làng không dám phản kháng, ngay lập tức đồng tình với lời nói của hai tên Hải Tặc Đỏ này, có người còn cầm lên đá ném vào người Thành Nam, trút đi cơn giận thay cho hai tên Hải Tặc Đỏ

Thành Nam đang đau buồn sự mất mát ra đi của Mẹ cùng Tiểu Quyên, thì những lời nói của những người dân trong thôn lại vang lên, làm cho trái tim của hắn quặng đau. Những người mà nhìn hắn lớn lên, hắn xem như là các thúc thúc, cô cô, ấy vậy mà ngày hôm nay lại có thể thốt ra những lời vô lương tâm như thế khi nhìn thấy nhà của hắn g·ặp n·ạn, bọn h5 vậy mà đứng về phe của Hải Tặc Đỏ, bọn chúng đáng c·hết! Đáng c·hết!

"Hừ! Chỉ đáng tiếc cho Lão Lữ, chỉ vì liên quan đến gia đình của tên nhóc đó, cũng đã bị hai vị Đại Nhân sai người đ·ánh c·hết! Thật là đáng tiếc!"

Khi nghe được lời nói từ dân làng, máu trong người của Thành Nam lúc này mới thực sôi lên, vì hắn, vì gia đình của hắn mà người hắn xem là thầy, xem là sư phụ đã g·ặp n·ạn, đã phải hi sinh cuộc sống yên bình của mình, lặng lẽ trở thành một cái xác không hồn nằm ở đó.

Mẹ hắn cùng Tiểu Quyên còn chưa đủ sao? Tại sao ngay cả Lữ Thúc, người không liên quan, cũng bị dính vào chuyện này, chẳng lẽ người nghèo khổ lại bị chèn ép đến mức không thể sống như thế này sao?

Không!

Hắn không thể bỏ qua chuyện này đơn giản như vậy được.

Hắn phải trả thù, nợ máu phải trả lại bằng máu.

Cho Tiểu Quyên, cho Mẹ của hắn và cho cả Lữ Thúc nữa.

Thành Nam hai mắt nhắm lại, cởi cây cung ra khỏi cơ thể, thở một hơi thật dài lên trên bầu trời, như là mặc niệm cho Lữ Thúc, người đã dạy hắn sinh tồn, giúp hắn trở thành một cái chân chính thợ săn.

"Tiểu Quyên! Mẹ! Lữ Thúc ta đi trả thù cho mọi người!" Đôi mắt ngấn lệ của Thành Nam thay đổi thành một đôi mắt tràn ngập sát khí, một đôi mắt muốn g·iết người.

"Tại sao? Gia Đình ta làm gì sai sao? Tại sao tất cả các ngươi cũng giống như bọn chúng, tại sao ngay cả các ngươi cũng ép gia đình ta như thế này hả? Ép ta vậy thì ta sẽ g·iết sạch các ngươi!" Thành Nam đầu của hắn đau như búa bổ, chứng bệnh tâm thần phân liệt của hắn kéo tới rồi, tâm trí loạn rồi, đối với hắn lúc này ngoài cha hắn ra, những kẻ ở trước mặt chính là kẻ thù.

"TIỂU NAM NGƯƠI DỪNG LẠI ĐI, ĐỪNG LẠM SÁT NGƯỜI VÔ TỘI, BỌN HỌ KHÔNG ĐÁNG TRÁCH, ĐỪNG LÀM ĐIỀU TRÁI VỚI LƯƠNG TÂM!" Cha của hắn gào lớn, đôi mắt tràn ngập nước mắt, không muốn Thành Nam sai lại càng thêm sai.

Nhưng cả người Thành Nam lúc này đã không còn lý trí, hắn đã không còn là Thành Nam nữa rồi, cái chứng bệnh tâm thần phân liệt cấp độ 4 của hắn chính thức tái phát, ngày hôm nay hắn phải g·iết sạch, một kẻ cũng không chừa lại.

"Vẫn mong Cha! ĐỪNG CẢN TA! TA KHÔNG CHỊU NỔI NỮA RỒI! BỌN CHÚNG PHẢI C·H·Ế·T! HẢI TẶC ĐỎ CŨNG PHẢI C·H·Ế·T" Trong lời nói của hắn có vô tận sát khí vờn quanh, tựa như muốn nói rằng, ngài cản ta, ta liền không bỏ qua cho ngài.

Mũi tên của Thành Nam bắn tới, bắn xuyên qua những kẻ trước mặt, cho dù là người già, hay là phụ nữ, hắn đều không tha cho bọn chúng, vì bọn chúng chính là những kẻ đã thiêu c·háy n·hà kho, thiêu cháy Tiểu Quyên cùng với Mẹ của hắn, hắn phải tận diệt bọn chúng, bọn mang mặt nạ da người, đội lốt quỷ dữ này.

Từng mũi tên bắn ra, là từng hồi ức của hắn về Mẹ cùng Tiểu Quyên hiện lên, từng cái hồi ức tươi đẹp mà Mẹ đã dành cho hắn, từng cái hồi ức mà hắn cùng với Tiểu Quyên cùng nhau nô đùa ở ngoài đồng ruộng.

Tình cảm mẫu tử mà kiếp trước Thành Nam chưa được cảm nhận, tình cảm huynh đệ mà kiếp trước hắn chưa từng biết qua, nay đã cảm nhận được rồi, rất vui vẻ, rất là hạnh phúc, vì những sự trân quý tình cảm đó hắn đã hứa với mình sẽ sống tốt hơn. Nhưng mà giờ đây những cái dân làng này đã phá hỏng tất cả. Đã đem những hồi ức tốt đẹp nhất của hắn cùng Tiểu Quyên, Mẹ chôn sâu vào trong sự quên lãng.

"A!!!!" Tiếng hét vang vọng của Tường Vân vang lên sau khi bị Thành Nam bắn vào cái chân trái, không thể di chuyển.

"Tiểu Nam không phải ta, không phải bọn ta làm chuyện này, bọn ta không có làm gì! Tha cho ta......"

"Là con trai của Địa Chủ sai bọn ta phóng hỏa đốt nhà kho của nhà ngươi, chuyện này không có liên quan đến bọn ta! Cũng là hắn mang người đi đ·ánh c·hết Lữ Thúc!" Tường Vân cả người tràn ngập mồi hôi lạnh, đối mặt với c·ái c·hết, hắn đã không còn cách nào ngoài cầu xin dãy dụa.

"Không liên quan? Nực cười......"

"Ngươi tha cho ta đi, sau này sẽ không trào phúng ngươi nữa, không nói lời không hay với ngươi nữa, từ nay bọn ta sẽ không đi theo tên con trai của Địa Chủ chèn ép nhà các ngươi nữa! Thành Nam tha cho ta đi, tha cho ta......đi" Một tiếng xoẹt nhẹ nhàng lướt qua, cổ của Tường Vân chảy ra một dòng máu tươi.

Thành Nam cũng không có hơi đâu mà ngồi nghe Tường Vân nói nhảm, g·iết hết liền được, không tha cho một kẻ nào.

"Ta không quan tâm các ngươi có là trực tiếp gây ra c·ái c·hết của bọn họ hay không? Nhưng các ngươi là những kẻ nối giáo cho giặc, đáng chém!" Đôi mắt lờ đờ không còn sức sống, tựa như là một kẻ điên xông tới.

"Các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Sợ sao? Hắn chỉ là một tên nhóc mười mấy tuổi, một đám già đầu các ngươi chẳng lẽ không làm được gì hắn?" Tên Hải Tặc gầy đứng một bên xem trò vui, ra lệnh cho đám dân làng đuổi g·iết Thành Nam.

"G·i·ế·t tên tiểu s·ú·c sinh! G·i·ế·t hắn?" Lại có người chẳng hề sợ hãi sát khí của Thành Nam, dù sao thì bọn hắn cũng là người trưởng thành, người lại đông hơn rất nhiều.

"XÔNG LÊN G·I·Ế·T HẮN!" Bọn họ ngay lập tức kéo toàn bộ mọi người xông lên, muốn trấn áp Thành Nam, g·iết c·hết cái con quái vật đồ sát toàn bộ dân làng.

Nhưng những mũi tên của Thành Nam quá nhanh cùng chuẩn xác, mỗi mũi tên đều nhắm thẳng vào đầu của bọn chúng, những kẻ tới gần được Thành Nam thì lại bị cái dao nhỏ của hắn chém c·hết ngay lập tức.

Hắn chưa từng sử dụng dao bao giờ, nhưng hắn không hiểu tại sao giờ phút này hắn lại tinh thông sử dụng dao như vậy, nhưng hắn không quan tâm, những kẻ lao tới phải g·iết! G·i·ế·t sạch không chừa lại kẻ nào.

"A!!!!!!!!"

XOẸT! XOẸT! XOẸT!

PHẬP! PHẬP! PHẬP!

Thanh dao xoẹt qua cổ của từng người, kẻ cuối cùng còn sống sót trong thôn chính là Lão Thôn Trưởng, kẻ cực kỳ hẹp hòi, luôn luôn hướng tất cả mọi việc về phía Địa Chủ mà bẩm báo, cũng là kẻ làm cho toàn bộ dân làng chịu cảnh đói kém, cũng là kẻ gây ra nguyên nhân c·ái c·hết của nguyên chủ cơ thể này.

Ngày hôm nay hắn liền g·iết lão, trả lại mối thù cho nguyên chủ.

"Tiểu Nam lần này thật sự không phải Lão làm, thật sự không phải lão!"

XOẸT!

Thanh dao nhỏ xoẹt qua cánh tay của Lão Thôn Trưởng, làm cho hắn chảy ra từng dòng máu đỏ, từng dòng, từng dòng.

"A!!!!!!"

"Thành Nam đồ s·ú·c sinh, mày sẽ không được sống yên thân, tao trù cả nhà mày muôn đời không được sống yên lành, hai vị Đại Nhân cứu lão" Lão Thôn Trưởng tức giận gào về phía hai tên Hải Tặc kêu cứu, nhưng giọng nói chỉ vừa vang lên đã bị m·ũi d·ao của Thành Nam xuyên qua cổ họng mà c·hết ngã lăng ra mặt đất.

Tĩnh, Tĩnh mịch đến đáng sợ, trước mắt hắn là t·hi t·hể của vô số thôn dân, t·hi t·hể của toàn bộ những người đã chèn ép gia đình của hắn, những kẻ đã gây ra c·ái c·hết cho Tiểu Quyên cùng Mẹ.

Khói lửa b·ốc c·háy ở bên trong thôn làng. Thành Nam bước đến gần Lão Nguyễn, Cha của hắn, hắn biết giờ phút này chỉ có thể cùng cha hắn rời khỏi nơi này mà thôi.

"Hahaha! Mày cũng không tệ, nhưng trước khi mang mày trở về, nên cho mày một bài học!" Tên Hải Tặc gây vác theo v·ũ k·hí lao tới, nhưng hắn chưa kịp làm cái gì, đầu của hắn đã rơi xuống mặt đất.

Tên còn lại Hải Tặc Đỏ nhìn thấy huynh đệ của mình ngã xuống, hắn cũng điên tiết xông tên, bị một mũi tên của hắn bắn xuyên qua cái đầu, c·hết ngay tức khắc.

Thành Nam trong lúc giận dữ quả thật kinh khủng, hắn không sợ mọi đau đớn, hắn chỉ g·iết, và g·iết mà thôi, cuối cùng cũng đã thành công g·iết sạch đám dân làng đáng c·hết này, g·iết sạch hai tên Hải Tặc Đỏ đầu têu hại Mẹ cùng Tiểu Quyên.

"Ta đã tạo nghiệt gì thế này! Tại sao! Tại sao!"

Thành Nam đi tới dập đầu ba cái tạ tội, hắn biết ngày hôm nay hắn điên cuồng, đã làm cho nhân tâm của Cha thay đổi.

"Tiểu Nam mau đi đi, Hải Tặc Đỏ cũng không chỉ có bao nhiêu đó người, chưa kể còn có quan binh ở trên nữa, chuyện ngày hôm nay ngươi làm chắc chắn không thoát khỏi phải tội c·hết!" Cha của hắn chua xót nói.

"Cha người không đi cùng ta sao? Ta sẽ chăm sóc cho người!"

"Haizz! Tiểu Nam à, ta cùng mẹ ngươi cả đời phu thê, ta không cho nàng sống được một ngày nào tốt đẹp, ngày hôm nay nàng đi rồi, Tiểu Quyên cũng đi rồi, ta thân là người làm trượng phu, thân là người làm cha, làm sao có thể bỏ mặc hai người bọn họ ở nơi này một mình được chứ! Ta phải cùng bọn họ đoàn tụ nơi chín suối"

"Tiểu Nam! Con đi đi!"

"Sau này phải sống thật tốt! Sống thay cho phần của chúng ta! Tạm biệt Tiểu Nam!"

Thành Nam dập đầu mạnh một cái, khuôn mặt của hắn không biết từ khi nào nhăn lại, hốc mắt không biết từ khi nào chảy dài hai dòng lệ dài.

Cha hắn ở bên kia cũng mỉm cười một cái, sau đó nhẹ nhàng rút ra con dao nhỏ, đâm xuyên qua trái tim của mình, đoàn tụ cùng với Mẹ của hắn cùng Tiểu Quyên.

Thành Nam khuôn mặt ngấn lệ, ánh mắt tràn ngập giận dữ, hắn trước khi rời đi phải đạp nát nhà Địa Chủ, chém toàn bộ những kẻ đã làm hại gia đình của hắn.

"Nợ máu phải trả bằng máu! Địa Chủ ngày hôm đừng hòng sống sót!"

Khuôn mặt thay đổi, ánh mắt thay đổi, lau đi những giọt lệ trên hốc mắt, rút toàn bộ số mũi tên nằm ở dưới mặt đất, bước chân nhanh chóng hướng thẳng về ngôi nhà to lớn của Địa Chủ...

Chương 9: Tàn Sát.