Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 10: Tỏa Nô
Dưới Cửu U Địa Ngục có những dòng suối kỳ dị chảy lặng lẽ giữa khe đá lởm chởm và xương trắng ngổn ngang. Nó không giống bất kỳ dòng suối nào trên trần gian, không trong veo, không róc rách, mà thay vào đó là một dải chất lỏng đen sền sệt, đặc quánh như nhựa đường vừa tan chảy.
Màu sắc u ám, sâu thẳm. Thỉnh thoảng, trên bề mặt sền sệt có những bong bóng khí nhỏ xíu nổi lên, vỡ ra với tiếng “ọc ọc” yếu ớt, như tiếng thở của một sinh vật đang hấp hối. Mỗi lần bong bóng vỡ, làn khói mỏng màu xám bốc lên, mang theo thứ mùi h·ôi t·hối của thịt thối rữa pha lẫn với lưu huỳnh cháy khét, nồng nặc đến mức khiến bất cứ ai ngửi phải cũng phải nôn nao, đầu óc quay cuồng.
Vài mẩu xương trắng rỗ nhô lên từ dòng suối, trôi lềnh bềnh một cách chậm chạp trước khi bị chìm xuống đáy. Nếu lắng nghe kỹ, còn có những tiếng rên rỉ yếu ớt vọng lên từ dưới lòng suối, đó là tiếng kêu cứu của những linh hồn bị cầm tù vĩnh viễn trong thứ nước đen ngòm ấy.
Tỏa Nô chính là dùng thứ nước này pha trà, tất nhiên cũng có t·ham ô· một vài lá.
Chư Vấn nhìn chén trà đen kịt, chẳng khá hơn trước là mấy liền xua tay: “Thôi, ta không uống trà nữa.”
“Vậy… vậy ngài có thể ban thưởng cho nô tỳ không?” Tỏa Nô giọng yếu ớt hỏi.
Nghe giọng điệu này ai mà không thương cho được, Chư Vấn phất tay đồng ý, nàng ta lập tức cầm lấy chén trà uống ực ực, uống xong nhìn đáy chén, hận mình đã uống quá nhanh, quên mất hương vị, đáng lẽ phải từ từ thưởng thức.
Kính Hà thấy như vậy nổi lên lòng yêu thương, hỏi: “Ngươi vì sao lại rơi vào nơi này?”
Tỏa Nô cúi đầu, đôi mắt t·ang t·hương, bàn tay gầy guộc ôm lấy chén trà rỗng, những ngón tay run rẩy như cố níu giữ chút hơi ấm còn sót lại. Giọng nàng nhỏ nhẹ, nhưng mỗi lời thốt ra đều nặng trĩu đau thương, như một khúc nhạc tang kéo dài bất tận.
“Nô tỳ vốn là công chúa của một tiểu quốc nhỏ bé.” Nàng đưa ánh mắt xa xăm nhìn về một quá khứ đã tan thành tro bụi. “Quốc gia không lớn không giàu nhưng yên bình. Cha là một vị vua hiền lành, mẹ là người dịu dàng nhất mà nô tỳ từng biết. Dân chúng sống đơn sơ, ngày ngày trồng lúa, chăn trâu, hát những bài ca dưới ánh hoàng hôn. Từng nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi như vậy, yên ả như mặt hồ mùa thu.”
Nàng ngừng lại, hít một hơi sâu, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe. “Nhưng rồi, tất cả sụp đổ chỉ trong một đêm. Đế quốc phương bắc hùng mạnh kéo quân đến. Chúng đông như kiến, v·ũ k·hí sắc bén, chiến mã gầm vang. Cha cố gắng thương lượng nhưng kẻ thù không cần hòa bình, chúng muốn đất đai, vàng bạc và cả máu. Quân lính của chúng tràn vào kinh thành, đ·ốt p·há, g·iết chóc không thương tiếc. Ta tận mắt thấy cha b·ị c·hặt đ·ầu ngay trước ngai vàng, mẹ bị lôi đi và… không bao giờ trở lại.”
Kính Hà lắng nghe, đôi mắt rồng long lanh ướt lệ, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày mà thay vào đó là sự đồng cảm hiếm có. Chư Vấn ngồi bên cạnh, tay chống cằm, ánh mắt bình thản, giống như bản thân đã gặp những chuyện này quá nhiều quá nhiều, trở nên chai sạn.
Tỏa Nô lau nước mắt, tiếp tục: “Nô tỳ b·ị b·ắt làm tù binh, bị xích lại như một con thú. Chúng lột bỏ xiêm y lộng lẫy rồi ném vào chung đám nô lệ. Từ một công chúa trở thành kẻ hầu hạ, bị đ·ánh đ·ập, bị sỉ nhục nhưng nô tỳ không cam chịu. Trong lòng, ngọn lửa căm hận cháy mãi không tắt, nô tỳ thề sẽ trả thù, dù phải đánh đổi cả mạng sống.”
Nàng nắm chặt tay, giọng run run nhưng đầy quyết liệt. “Nô tỳ chờ đợi cơ hội. Sau nhiều năm làm nô lệ trong cung điện của hoàng đế kẻ thù, nô tỳ học được cách che giấu bản thân, mỉm cười dù lòng đau như cắt. Cuối cùng, một đêm, khi hắn say rượu, nô tỳ đã dùng dao găm đâm thẳng vào tim. Nhìn hắn c·hết trong tay, máu chảy lênh láng, nhưng nô tỳ không sợ. Nô tỳ chỉ cười, cười vì cuối cùng cũng báo thù được cho cha mẹ, cho dân chúng.”
Kính Hà khẽ rùng mình, không ngờ một cô gái trông yếu ớt như Tỏa Nô lại có thể làm điều đó.
“Nhưng cái giá phải trả quá đắt.” Tỏa Nô nói tiếp, giọng trầm xuống. “Nô tỳ b·ị b·ắt ngay sau đó, bị kết tội g·iết vua. Chúng không g·iết nô tỳ mà đày xuống Cửu U Địa Ngục này, nơi mà ngay cả c·ái c·hết cũng là xa xỉ, giữa đám xương trắng và lũ Vong Hình, sống không ra sống, c·hết không ra c·hết. Mỗi ngày, chỉ có thể lê lết bên dòng suối đen sền sệt kia, hít thở cái mùi thối rữa, nghe tiếng rên rỉ của những linh hồn khác. Nô tỳ không còn là công chúa, không còn là kẻ báo thù, chỉ là một bóng ma lạc lối.”
Nàng ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Kính Hà và Chư Vấn. “Đó chính là câu trả lời. Nô tỳ rơi vào Cửu U vì chính tay đã kết thúc kẻ thù, tự đẩy mình vào vực sâu không lối thoát.”
Im lặng bao trùm. Kính Hà khẽ cúi đầu, không biết nói gì để an ủi. Chư Vấn thì đứng dậy, bước tới gần Tỏa Nô, đặt tay lên vai nàng, giọng lạnh lùng: “Bớt diễn lại đi.”
Kính Hà và Tỏa Nô: Hả?
Tỏa Nô mặt sượng trân. Chư Vấn vuốt mặt nàng cười mỉm: “Chỉ bằng g·iết hoàng đế ngươi còn lâu mới có tư cách nhập Cửu U.”
“Nhưng… nhưng… tên hoàng đế đấy là thiên tử, được trời đất ưu ái.” Tỏa Nô cố giải thích.
“Suỵt suỵt…” Chư Vấn đặt ngón tay lên môi nàng ngăn lại: “Trẻ con nói dối là không tốt đâu, sẽ bị Ông Kẹ cắt lưỡi đấy. Ta nói đúng không, Thiên Ma Nữ Tuyết Cần? Huyết tế cả một quốc gia để luyện bất diệt ma thể.”
Tỏa Nô sắc mặt cứng đờ rồi đột nhiên chuyển sang ma tính, nụ cười kéo lên lộ ra răng nanh trắng nhọn.
“Ha ha… không ngờ trên đời này vẫn còn có người nhận ra ta.”
Kính Hà: Con mẹ nó, thì ra là như vậy, yêu nữ này suýt nữa đã lấy được nước mắt của ta.
“Nếu đã nhận ra ta còn không mau…” Tỏa Nô cười độc ác đe dọa nhưng chưa dứt lời thì… Bốp! Tỏa Nô ôm má ngỡ ngàng. “Ngươi… ngươi… dám đánh ta…”
Bốp bốp bốp…
“Đánh ngươi, đánh ngươi thì sao? Chỉ là một cái tù nhân mà dám lớn tiếng với ta. Đánh cho ngươi tỉnh táo!”
Một lát sau, Tỏa Nô ôm hai má sưng vù, đôi mắt đẫm lệ: “Đại nhân, đại nhân tha mạng!”
Kính Hà lẩm bẩm nãy giờ: “Tuyết Cần… Tuyết… Cần…” chợt nó ồ lên: “Ta nhớ ra rồi, trăm năm trước nghe nói phương bắc có quốc gia bị hiến tế, không ngờ là ngươi. Nhưng chẳng phải mọi người nói Lôi Thần đã đ·ánh c·hết ngươi.”
Tỏa Nô che miệng cười hắc hắc đầy tự hào: “Cái tên mỏ chim xấu xí đó mà đòi g·iết ta. Ta đã chén hết bảy mươi bộ chúng của hắn.”
Kính Hà nể sợ, thiên lôi chính là khắc tinh của ma đạo, vậy mà bị cô ta phản sát, thực lực thật hãi nhiên.
“Hừ!” Tỏa Nô nắm tay, mặt tức giận. “Tên đó đánh không lại liền gọi thiên binh thiên tướng hại ta b·ị b·ắt treo trên Nam Thiên Môn.”
“Bọn họ sao lại không g·iết ngươi mà ném vào đây?” Kính Hà nhận ra mấu chốt vấn đề.
Chư Vấn: “Vì cô ta đã luyện hóa trăm vạn sinh linh. G·i·ế·t cô ta đồng nghĩa với g·iết hết bọn họ, sẽ gây ra oán hận ảnh hưởng tới Nhân Đạo và Thiên Đạo.”
Kính Hà thoáng chút suy tư, sinh linh trên đời sống rồi c·hết là lẽ tự nhiên, nếu trái tự nhiên sẽ gây r·ối l·oạn Nhân Đạo, từ đó ảnh hưởng đến Thiên Đạo mà Thiên Đạo lại do vị ấy chấp chưởng. Đám Thiên Đình chắc chắn không dám loạn động.
“Sao không nhờ Phật Môn?” Kính Hà bật ra ý tưởng. Sở trường của Phật Môn không phải độ hóa những oán niệm này sao.
“Đã!” Chư Vấn nhẹ nhàng đáp. “Ba vị Phật, Mười tám Kim Cang, bảy hai Hộ Pháp ngày đêm tục kinh cũng không độ hết được. Oán niệm như giòi trong xương, bắt con này lòi ra con khác.”
Tỏa Nô ngoáy lỗ tai: “Đám trọc đó suốt ngày lẩm nhẩm, phiền c·hết đi được.”
Kính Hà trợn mắt, bằng đấy Phật Môn cao thủ không độ được, hạng người này xứng đáng đày trong Cửu U. Nhưng nó chợt nghĩ đến một điểm khác: Tại sao Chư Vấn lại biết rõ như vậy? Giống như tận mắt chứng kiến? Lão ta đã xâm nhập vào Thiên Đình(???) càng nghĩ càng sợ hãi mà.
Nó đưa mắt nhìn lão, lão quay đầu nhìn lại với nụ cười híp mắt khiến nó rùng mình sợ hãi.
“Mười tám tầng địa ngục cũng chứa không nổi nên ném vào đây đúng không?” Chư Vấn nói tiếp.
“Đại nhân nói chí phải!” Tỏa Nô cười hề hề, chạy tới đấm lưng cho lão.
Chư Vấn phổng mũi, lại bộc lộ tính vô lại: “Hê hê… Không phải tự khen nhưng trên đời này không gì qua mắt được quẻ của ta. Ngươi nhìn đây…” Lão lại cầm tấm biển ra khoe.
Dùng mạng đổi mệnh, dối trời gạt đất.
Tỏa Nô ánh mắt sáng rực: “Nô tỳ biết đại nhân phi phàm mà, làm ơn hãy cho nô tỳ biết làm sao ra khỏi đây.”
Kính Hà lo lắng, để ác ma này ra ngoài sẽ hại c·hết bao nhiêu người.
Chư Vấn: “Hê hê… nhưng ngươi lấy cái gì trả giá?”
Tỏa Nô vội móc trong người ra mấy thứ linh tinh, toàn là da, xương, đầu lâu. “Đại nhân, những thứ này được chưa?”
Chư Vấn nhặt lên xem, toàn mấy thứ vô dụng. “Ta có phải là c·h·ó đâu mà ngươi đưa những thứ này!!! Vàng, bạc, châu báu, kim linh, bảo dược đâu?”
Tỏa Nô ỉu xìu: “Đại nhân thứ tội, những thứ đó đã sớm bị bọn thần tiên lột sạch, ở Cửu U này chẳng có thứ gì tốt. Nô tỳ nhiều năm tích lũy chỉ được thế này nhưng ngài đừng khinh thường, những thứ này rất lợi hại.”
Chư Vấn: “Lợi hại thế nào, nói nghe thử.”
Tỏa Nô bối rối: “Khúc xương này có thể… tấm da này…” Nàng bối rối hoàn toàn không thể trả lời. “Nhưng nô tỳ đảm bảo những thứ này chắc chắn là đồ tốt vì không bị hủ hóa hay chìm trong hắc thủy.”
“Thôi được rồi, ta làm người tốt một lần, tạm nhận lấy nhưng những thứ này chỉ được quẻ thường.” Chư Vấn đưa tay vơ hết mọi thứ vào túi.
“Đa tạ, đa tạ đại nhân.” Tỏa Nô mừng húm. Kính Hà liếc xéo, lão tham lam.
Chư Vấn lấy ra mai rùa và bảy đồng xu, nói: “Ngươi muốn bói gì?”
Tỏa Nô suy nghĩ một hồi nói: “Nếu không thể bói làm sao ra khỏi đây, vậy xin hỏi tương lai phía trước thế nào?”
Chư Vấn lắc lắc mai rùa, đồng xu va vào nhau leng keng, đổ ra bàn đá. Lão nhìn hình thái đồng xu rồi bấm ngón tay, miệng lẩm nhẩm tính toán, lúc lâu sau lên tiếng:
“Quân vấn cùng thông bất tất nghi
Tương lai tựu hóa khước hà như
Thập niên hảo vận tài hành khởi
Nhơn hanh gia phú bá sự vi.” (Ghi chú: Nhơn = Nhân)
Tỏa Nô: “Đại nhân, quẻ này nghĩa là gì?”
Chư Vấn lượm từng đồng xu thu lại, ra vẻ huyền bí: “Thiên cơ bất khả lộ!”