Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 11: Bói toán cho lũ ác nhân
Tỏa Nô miệng nhẩm lại quẻ bói, vò đầu bứt tai cố gắng suy nghĩ ý nghĩa, nhưng có vẻ quá sức với nàng, càng nghĩ càng đau đầu càng bế tắc giống như học sinh tiểu học giải bài toán trung học.
Kính Hà thấy thương mà cũng thấy lạ, nó bay lại gần Chư Vấn ghé tai nói: “Không nên như vậy a. Cô ta dù sao cũng từng là tu sĩ.”
Lời này của nó rất đúng bởi vì muốn bước vào con đường tu luyện thì buộc phải có ba thứ cơ bản: Thứ nhất thiên phú, thứ hai cơ duyên, thứ ba trình độ. Sách tu luyện đều huyền diệu khó tả nếu không thông minh tuyệt đối sẽ không lý giải được.
Chư Vấn vuốt chòm râu dê, cười nói: “Có gì khó hiểu! Tất cả bởi Cửu U. Ngươi nghĩ đây là khu du lịch sao? Cửu U Địa Ngục sẽ dần dần ăn mòn sinh cơ, ý thức, linh hồn ngươi cho đến khi ngươi thành xác sống vô tri rồi ngã xuống. Rất phù hợp để trừng phạt những kẻ cứng đầu.”
Kính Hà gật gù nhưng sau đó lại thốt lên: “Vậy tại sao trông Hình Thiên vẫn rất tốt?”
“Bởi vì hắn là ma thần trời sinh đất dưỡng, còn cô ta nhờ huyết tế cả một quốc gia mà đạt tới trạng thái gần như thần ma bởi vậy mới sống được tới giờ này, nhưng cũng chỉ làm chậm thời gian ăn mòn.”
“Đúng đúng… Đại nhân nói rất đúng.” Tỏa Nô cười hì hì nhìn lão, giọng nịnh nọt: “Đại nhân có thể giúp nô tỳ giải mê được không? Nô tỳ sẵn sàng… dâng hiến tất cả.” Nàng ta kéo một bên áo xuống để lộ bờ vai trắng nhợt nhạt, xương quai xanh nhô cao, gầy guộc.
“Thôi miễn đi!” Chư Vấn xua tay. “Thiên cơ bất khả lộ là bất khả lộ.”
Tỏa Nô thất vọng.
Đột nhiên Chư Vấn cười xấu xa: “Nhưng ta đếch sợ thiên quy. Nói cho ngươi biết, quẻ này có nghĩa: Trong vòng mười ngày, ngươi sẽ gặp chuyện tốt.”
Tỏa Nô ánh mắt tỏa sáng, vui mừng. Đại hỷ, đại hỷ a!
“Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng!” Nàng ta dập đầu như điên. Chư Vấn cười đắc ý, Kính Hà liếc xéo lão hơi có ý khinh thường, đạo tâm quá yếu, mới nghe nịnh một chút đã xiêu lòng.
Bọn họ không biết rằng bên ngoài, Thiên Đạo dao động, tiết lộ thiên cơ đã là tội, tiết lộ cho kẻ thập ác bất xá càng là tội chồng thêm tội. Thiên kiếp muốn giáng xuống nhưng tìm không thấy nguồn cơn nên một lúc sau đành tán đi.
Chư Vấn khẽ liếc mắt nhìn trời cười: Lão Hồng, Thiên Đạo của ngươi không bao trùm được tới Cửu U Địa Ngục.
Tỏa Nô cáo từ ra ngoài, quả nhiên sau đó trong vòng mười ngày, nàng ta liên tục gặp vận may.
Ngày đầu tiên, khi Tỏa Nô nhặt được một khúc xương tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe ấm nóng. Ở Cửu U lạnh lẽo này, thứ gì mang hơi ấm đều quý giá hơn vàng.
Ngày thứ hai, đào được một ụ nấm kiến.
Ngày thứ ba, một con quạ địa ngục bay ngang qua và làm rơi một mẩu thịt khô lên đầu.
Mười ngày trôi qua, mỗi ngày đều mang đến cho Tỏa Nô một chút may mắn bất ngờ.
Tiếng lành đồn xa, mấy tên tội nhân cũng tìm tới Chư Vấn xin quẻ.
Đầu tiên là một gã đàn ông cao lớn, mặt đầy sẹo, đôi tay cụt đến khuỷu. Hắn tự xưng là Đồ Huyết, từng là tướng quân khét tiếng của một vương triều, vì tàn sát cả ngàn dân lành mà bị đày xuống Cửu U. Hắn lê bước tới trước mặt Chư Vấn, đặt tàn đao của mình lên bàn, giọng khàn khàn như đá nghiến: “Nghe nói ngươi xem bói chuẩn lắm. Ta muốn biết bao giờ ta thoát được chỗ này, hay ít nhất cũng tìm được đôi tay mới!”
Chư Vấn liếc nhìn hắn, vuốt râu cười khẩy: “Ngươi trong ba ngày sẽ tìm được một món bảo vật, nhưng có dùng được hay không thì tùy ngươi.” Đồ Huyết gật gù, lầm lũi rời đi, ánh mắt lóe lên tia tham lam.
Tiếp theo là một nữ nhân gầy gò, tóc rối bù như tổ quạ, đôi mắt trắng dã không đồng tử. Nàng ta tên là U Hồn, từng là phù thủy chuyên dùng tà thuật hút hồn người để kéo dài tuổi thọ, cuối cùng bị thiên lôi đánh tan xác, linh hồn rơi xuống Cửu U. Nàng quỳ trước Chư Vấn, giọng the thé: “Tiên trưởng, làm sao để ta khôi phục được sức mạnh!”
Chư Vấn nhếch mép: “Ngươi kiên nhẫn chờ bảy ngày, sẽ có cơ duyên rơi vào tay, nhưng đừng để lòng tham nuốt chửng ngươi.” U Hồn cười khanh khách, đứng dậy lảo đảo bước đi.
Rồi từng kẻ khác kéo đến: một tên trộm mộ với đôi tay đầy móng vuốt, một gã kiếm khách cụt chân ôm thanh kiếm gãy, thậm chí cả một lão già râu trắng dài tới đầu gối, tự xưng là quân sư từng thiêu c·hết vạn người. Tất cả đều là những ác nhân khét tiếng, mang theo tội nghiệt chồng chất từ dương gian. Họ đến với lòng tham và tuyệt vọng, hy vọng Chư Vấn sẽ chỉ cho họ một lối thoát, dù chỉ là tia sáng mong manh.
Kính Hà nhìn cảnh tượng đông đúc trước căn lều xương, không khỏi ngao ngán: “Chủ nhân, ngài xem bói cho đám này làm gì? Toàn kẻ ác không đáng cứu!”
Chư Vấn cười lớn, vỗ vai con rồng nhỏ: “Ngươi ngốc quá! Cửu U là nơi tụ hội tội nhân, nhưng cũng là nơi cơ duyên ẩn giấu. Ta không cứu chúng, ta chỉ gieo hạt. Chúng tự tìm vận may hay tự đào mồ chôn mình, ta không quan tâm.”
Tỏa Nô đứng một bên, lặng lẽ quan sát. Nàng thấy trong đám ác nhân ấy, không ít kẻ nhìn Chư Vấn với ánh mắt dò xét và thèm khát. Tài năng xem bói của lão đã biến lão thành món “bảo vật sống” trong mắt chúng. Nàng khẽ thì thầm với Kính Hà: “Ta sợ rằng sẽ có rắc rối.”
Không lâu sau, một tên Vong Hình cao lớn, dẫn theo đám thuộc hạ tiến về phía căn lều. Tiếng xương v·a c·hạm răng rắc vang lên khi chúng bước đi, giọng khàn khàn của kẻ cầm đầu cất lên: “Kẻ xem bói… lão đại muốn gặp.”
Chư Vấn không chút bất ngờ, đứng dậy phủi áo, cười nhạt: “Hình Thiên cuối cùng cũng để ý đến ta. Tốt thôi, ta cũng muốn xem có gì thú vị.”
Đám ác nhân xung quanh tản ra, vừa sợ hãi vừa tò mò. Họ biết rằng, khi Hình Thiên đã để mắt tới ai, thì hoặc là vận may lớn lao, hoặc là c·ái c·hết thảm khốc. Chư Vấn bước đi, Kính Hà bay theo.
Ngồi trên ngai sọ, Hình Thiên đưa mắt nhìn xuống hai người. Những ngày qua, hắn âm thầm quan sát, cho thuộc hạ thử, bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng năng lực của Chư Vấn.
“Ngươi quả thực có chút năng lực của Lão Sâu Bọ. Nào, bói thử cho ta một quẻ.”
Chư Vấn cười: “Đại nhân, quy tắc!”
Hình Thiên gầm lên: “Ta mà ngươi cũng dám đòi tiền. Có tin ta móc mắt ngươi ra?!”
Chư Vấn vội cúi đầu: “Đại nhân thông cảm, đây chính là quy tắc nghề nghiệp. Trên đời này có những thứ không thể phá vỡ được nếu không sẽ bị thiên khiển.”
Hình Thiên hậm hực không vui nhưng chưa đến mức ngang ngược vô lý, hắn khạc khạc, từ trong miệng phun ra một viên nhục thịt nhớp nháp, dính đầy nước bọt. Khi nhìn kỹ thì Kính Hà giật nảy mình kêu lên má ơi, bởi vì đó là một con mắt, đã thế còn nhúc nhích nhìn mọi người, khi bị nó liếc qua cảm giác như rơi vào hầm băng vạn trượng, rét lạnh thấu linh hồn.
“Này, giữ hình tượng chút đi, ngươi dù sao cũng từng là Long Vương.” Chư Vấn cười trêu.
“Chỉ là tiểu long của một con sông thôi.” Kính Hà bây giờ mới biết trời cao đất dày, trên đời này rất nhiều thứ huyền bí vượt qua suy nghĩ cố hữu của nó.
Hình Thiên cười đắc ý: “Hê hê… đây chính là con mắt của Ứng Long.”
Ứng Long!!! Cái tên này đã từng vang dội tam giới.
Là một trong các chiến tướng mạnh nhất của Hiên Viên. Trong trận Trác Lộc, phe Xi Vưu dùng lũ quỷ Võng Lượng, Si Mị gào rú, tạo ra những âm thanh quái đản làm binh lính của Hoàng Đế tâm thần bấn loạn, mất hết sĩ khí. Sau Hoàng Đế biết được chỉ có tiếng rồng ngân mới phá giải được, bèn cho gọi Ứng Long đến trợ chiến. Quả nhiên, Ứng Long vừa gầm lên đã phá tan Võng Lượng, Si Mị, đuổi bọn chúng chạy trối c·hết.
Sau đó, Ứng Long gọi gió hô mưa, làm tan hết đám sương mù mà Xi Vưu tạo ra. Xi Vưu lại mời hai vị thần là Phong Bá và Vũ Sư đến giúp. Gió của Phong Bá và mưa của Vũ Sư mạnh đến nỗi vị thần chuyên tạo mưa như Ứng Long cũng không địch nổi, sau phải nhờ đến con gái của Hoàng Đế là Hạn Bạt ra tay, làm trời khô hạn, cả hai phối hợp đại phá quân Xi Vưu.
Khi Hình Thiên đại náo thiên cung khiêu chiến Hiên Viên, Ứng Long là kẻ xăm nhiều hình nhất lên người Hình Thiên. Nếu không có Ứng Long quấn chặt, Hiên Viên không dễ gì c·hặt đ·ầu được Hình Thiên.
Kính Hà rùng mình, hèn gì nó thấy run sợ, thì ra là áp chế huyết mạch.
“Đồ tốt, đồ tốt!” Chư Vấn vội vàng nhặt bỏ vào túi.
Hình Thiên: “Nói! Làm sao ra khỏi đây?”
Chư Vấn cười hề hề: “Cái này dễ, không cần phải bói. Chỉ cần có Ngũ Dương Môn.”
Hình Thiên đột nhiên bùng nổ, bàn tay nhanh như cắt chụp lấy đầu Chư Vấn: “Ngươi giỡn mặt với ta đấy hả?”
“Đại nhân, đại nhân… Rời khỏi đây chỉ có Ngũ Dương Môn, trước đây tiểu nhân đã nói rồi, không còn cách nào khác.” Chư Vấn giãy giụa nói.
“Nhưng Ngũ Dương Môn…” Hình Thiên hừ một tiếng tiện tay quăng Chư Vấn đi, lao bay như bao cát đập vào trụ xương, trụ xương đổ sập c·hôn v·ùi lão phía dưới. Kính Hà và Tỏa Nô vội vàng bới xương kéo Chư Vấn ra.
“Khục khục…” Chư Vấn ói ra máu nhưng miệng vẫn mỉm cười, chắp tay cung kính: “Đại nhân uy dũng.”
Hình Thiên: “Hừ, Ngũ Dương Môn m·ất t·ích từ lâu, ngươi nói làm sao tìm, nếu có ta đã không dùng đến ngươi.”
“Khặc khặc… Đại nhân truy, tiểu nhân có cách. Tiểu nhân ở đây chính là chỉ cách cho ngài.”
“Nói!”
“Cần đồ vật nhiễm nhân quả với Ngũ Dương Môn và…” Chư Vấn chỉ vào tấm biển “Lấy mạng đổi mệnh”.
“Không gì không giải quyết được bằng hiến tế.”
Hình Thiên đưa mắt nhìn hết đám thuộc hạ, trầm giọng: “Được!”
Đám thuộc hạ rùng mình, đưa mắt nhìn nhau lóe lên sự hung ác. Nên nhớ bọn chúng không phải kẻ hiền lành, từng g·iết người như ngóe, thập ác bất xá. Sở dĩ chịu đầu phục dưới trướng Hình Thiên cũng vì muốn kéo dài mạng sống. Hình Thiên là ma thần thượng cổ, trời sinh đất dưỡng, có ma thần lực kháng lại ăn mòn của Cửu U Địa Ngục.
Nhưng nếu đối phương đã bất nhân đừng trách bọn họ bất nghĩa.
Hình Thiên nhìn ra suy nghĩ của bọn chúng, cười nhạt khinh thường: “Nuôi heo cũng chỉ để g·iết thịt. Các ngươi… tới đây!!!” Hắn ngoắc ngón tay khiêu khích.
“Ga!!!” Một kẻ gầm lên lao tới. “Con c·h·ó nhà ngươi! Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!”