Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Đọa Nhân

Chương 12: Đọa Nhân


Hình Thiên ngồi sừng sững trên cốt tọa, lồng ngực khổng lồ phập phồng như một ngọn núi lửa. Đôi mắt đỏ lòm quét qua đám phản loạn, không chút dao động. Chiếc rìu trong tay vung lên, lưỡi rìu ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo từ oán khí tích tụ ngàn năm. Phập! Mũi rìu đâm vào giữa lồng ngực tên phản loạn.

Giọng hắn lạnh lùng: “Có cần giữ lại mạng sống không?”

Chư Vấn: “Không cần, không cần… Chỉ cần máu tươi và linh hồn là được.”

Hình Thiên vẩy rìu, cắt đôi đối thủ, hai mảnh thân thể rơi xuống, máu tươi loang lổ. Chư Vấn nhanh tay lập tức vẽ pháp trận ngay trên đất, vung tay ném ra cờ trận cắm xuống bát phương tứ hướng. Trận pháp hoàn thành liên tục hấp thụ máu huyết, linh hồn kẻ c·hết.

Hình Thiên đứng dậy, bước xuống khỏi cốt tọa, từng bước nặng nề đến mức khiến mặt đất rung rinh. Rầm! Lưỡi rìu chém xuống đất.

“Nào nào… Để xem các ngươi đủ giải trí cho ta một chút không?”

Lão già râu tóc dài tới đầu gối lớn tiếng: “Chúng ta phải nhịn tính tình của hắn chỉ để tồn tại, bây giờ hắn muốn g·iết chúng ta, còn nhịn cái mẹ gì nữa!”

“G·i·ế·t!!!”

Lão phóng ra ném những mẩu xương nhọn như mưa, mỗi mảnh sắc bén như dao, bay vun v·út về phía Hình Thiên. Tiếng xé gió vang lên không ngớt nhưng Hình Thiên chỉ khẽ nghiêng người, xoay tròn chiếc rìu tạo thành tấm khiên. Những mẩu xương đâm vào, vỡ tan thành bụi trắng, rơi lả tả xuống đất như tuyết. Một vài mảnh lạc hướng trúng bức tường sọ phía sau, để lại những lỗ thủng sâu hoắm.

Tất cả cùng xông lên, một kẻ to gấp đôi những tên khác, đôi tay xương xẩu dài như cột trụ, gầm lên, nhảy vọt qua đầu đám đồng bọn, đôi tay giơ cao một thanh xương dài nhọn như kiếm, đâm thẳng vào mắt trái trên lồng ngực Hình Thiên. Đòn đánh nhanh như chớp, mang theo sức mạnh của oán khí tích tụ từ trăm năm sống dưới Cửu U.

Nhưng Hình Thiên phản ứng còn nhanh hơn. Hắn xoay người, chiếc rìu khổng lồ quét ngang, chém ngang hông chia đối phương. Máu đen bắn ra như suối, nửa thân trên rơi xuống đất, trong khi nửa dưới còn đứng đó một lúc trước khi đổ sụp. Choang! đột nhiên có tiếng chuông đồng vang lên, như một cơn bão quét qua, mặt đất nổi cát, xương cốt vỡ vụn tay tứ tung.

“He he… Hình Thiên, ngươi là ma thần có chống được Chuông Trấn Hồn của ta.” Một tên mặt thỏ mỏ dơi cất tiếng the thé.

Hình Thiên đứng thản nhiên cho sóng âm đập vào người.

“Không thể nào!” Tên mặt thỏ mỏ dơi ôm chuông lớn, bàn tay liên tục, sóng âm khiến tất cả mọi người đinh tai nhức óc, ngả nghiêng đứng không vững.

Hình Thiên vung rìu từ dưới lên, lưỡi rìu cắt qua không khí với tốc độ kinh hồn, chém tên mặt dơi lẫn cái chuông làm đôi.

Đám còn lại không vì thế mà nao núng. Chúng điên cuồng lao tới từ mọi hướng, như bầy sói đói vây lấy con mồi. Một nhóm năm tên nhảy lên từ phía sau, dùng móng tay sắc nhọn cào vào lưng Hình Thiên, cố xé toạc lớp da dày như đá. Những tiếng rít chói tai vang lên khi móng tay ma sát với cơ thể nhưng chỉ để lại vài vết xước nông, không đủ xuyên qua. Hình Thiên gầm lên, âm thanh trầm đục làm rung chuyển mặt đất, rồi xoay người, chiếc rìu quét một vòng tròn hoàn hảo. Năm tên b·ị c·hém ngang eo, cơ thể vỡ tan thành từng mảnh, lòng ruột văng khắp nơi.

Từ hai bên, hai tên khác lao tới, mỗi tên cầm một cây gậy làm từ cột sống quái thú, dài và cứng như thép. Chúng đồng loạt đập xuống, nhắm vào chân Hình Thiên để làm hắn mất thăng bằng. Nhưng hắn chỉ khẽ nhún người, cán rìu đập mạnh xuống đất, tạo ra một làn sóng xung kích. Mặt đất nứt toác, hai tên bị hất văng lên không trung, gậy gãy vụn trong tay. Không để chúng kịp rơi xuống, Hình Thiên vung rìu chém chéo, cắt đôi cả hai thành bốn mảnh, máu đen chảy thành vũng dưới chân.

Giữa lúc chiến đấu, một nhóm liều mạng lao vào từ phía trước, cố áp sát để t·ấn c·ông chính diện. Chúng nhảy lên, dùng tay và chân bám chặt vào cơ thể Hình Thiên như bầy kiến trèo lên tảng đá. Một tên đâm móng tay vào mắt phải, nhưng trước khi móng chạm tới, Hình Thiên tay bóp chặt cổ nó, siết mạnh đến mức xương cổ vỡ vụn. Ông ném xác tên đó vào đám đồng bọn, hất ngã cả chục tên khác. Rồi, với một cú vung rìu từ trên xuống, chém thẳng vào nhóm còn lại, lưỡi rìu xuyên qua cơ thể chúng, cắm sâu xuống đất, để lại một vết rạch dài đầy máu và xương vụn.

Đám ác nhân bắt đầu hoảng loạn. Những tên còn sống lùi lại nhưng Hình Thiên không cho chúng cơ hội chạy trốn. Hắn bước tới, mỗi bước chân làm mặt đất rung lên, tiếng xương dưới chân ông vỡ nát như bản nhạc tử thần. Chiếc rìu lại vung lên, lần này là một nhát chém ngang tầm thấp, quét sạch đám còn sót lại ở vòng ngoài. Máu bắn tung tóe, thấm vào pháp trận trên nền đất.

Cuối cùng, chỉ còn Tỏa Nô nhỏ bé, run rẩy quỳ trước Hình Thiên, trạng thái hoảng loạn cầu xin. Nhưng hắn không chút thương xót, bàn tay chụp lấy đầu cô ta bóp mạnh.

“Đủ rồi, đủ rồi.” Chư Vấn kêu lên, tay liên tục kết pháp ấn, miệng phun chú ngữ. “Trận đã thành, xin đại nhân cho vật nhiễm nhân quả.”

Hình Thiên ném Tỏa Nô sang một bên như ném tấm giẻ rách. Cô ta ngồi dậy thầm kêu may mắn, chút nữa là đã bị bóp c·hết. Hình Thiên há miệng, bay ra một sợi hoàng kim ánh sáng rơi vào trận.

“Khởi!” Chư Vấn chỉ hai ngón tay lệnh. Mặt đất lập tức nhốn nháo giống như đang nhảy múa, từ từ tạo thành địa hình.

“Đại nhân, ngài có biết đây là đâu?”

Hình Thiên khẽ liếc, rồi giơ rìu đập xuống. Rầm! Mặt đất vỡ tan, hình ảnh địa hình bị hủy, trận pháp cũng bị phá.

Chư Vấn bối rối, hỏi lại: “Đại nhân, ngài có biết đó là đâu?”

Hình Thiên không trả lời, quay đầu ngồi lại lên cốt tọa, lạnh giọng: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai xuất phát.”

Chư Vấn bực bội nhưng phải nuốt xuống, tên này tâm tư cẩn mật, không đơn giản như tính tình nóng nảy bên ngoài, rõ ràng đã biết nơi đó là đâu.


Nửa đêm, khi bóng tối của Cửu U Địa Ngục dày đặc đến mức nuốt chửng mọi âm thanh, một cơn gió lạnh lẽo bất ngờ thổi qua pháo đài xương trắng. Tiếng chuông gió làm bằng xương v·a c·hạm leng keng vang lên, hòa lẫn với những tiếng bước chân lặng lẽ. Chư Vấn và Kính Hà cuộn tròn ngủ say, không hề hay biết nguy cơ đang đến gần.

Bỗng nhiên, một tiếng hét chói tai xé tan màn đêm. “Đọa Nhân!” Giọng của một tên Vong Hình tuần tra, nhưng lập tức bị dập tắt bởi tiếng xương gãy vụn. Từ bóng tối, hàng chục bóng người mặc áo choàng đen rách rưới lao ra, đôi mắt lập lòe ánh sáng xanh ma quái. Đó là Đọa Nhân – những kẻ từng là con người nhưng bị đày vào Cửu U, trở thành kẻ săn mồi trong địa ngục. Trận chiến giữa Đọa Nhân và Vong Hình lập tức bùng nổ.

Tỏa Nô, vốn đang đứng ngoài lều canh gác, bất ngờ quay người, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, lao vào lều Chư Vấn và Kính Hà. Trước khi hai người kịp phản ứng, Tỏa Nô vung tay, một sợi dây làm từ gân khô bay ra, trói chặt cả hai trong tích tắc. Con rồng nhỏ giật mình tỉnh giấc, gầm lên: “Ngươi làm gì vậy?!” Nhưng chưa kịp vùng vẫy, nàng trói cả hai thành đòn bánh tét, giọng cười sắc lạnh:

“Ngoan ngoãn, nếu không ta g·iết cả hai ngươi.”

Nàng vác bọn họ khỏi lều, có đám Đọa Nhân đang chờ sẵn, hai bên nhìn nhau gật đầu hiểu ý. Chuẩn bị chạy thì mặt đất rung chuyển. Hình Thiên từ cốt tọa đứng dậy, đôi mắt đỏ lòm trên lồng ngực sáng rực như ngọn lửa. Chiếc rìu khổng lồ trong tay giơ cao, sát khí tỏa ra làm không khí nặng nề đến ngạt thở. Hắn nhảy một cái chặn đường đám Đọa Nhân và Tỏa Nô, giọng trầm đục: “Ngươi dám phản ta?”

Tỏa Nô cười hắc hắc, hoàn toàn không có nét sợ hãi trước kia. “Ta chưa bao giờ phục ngươi nên cũng không tính làm phản.”

“Kẻ phản bội. C·hết!!!” Hình Thiên gầm lên, lao tới với tốc độ kinh người. Chiếc rìu chém xuống, lưỡi rìu xé toạc không khí, nhắm thẳng vào đầu Tỏa Nô. Nhưng nàng phản ứng nhanh không kém, nghiêng người tránh đòn, tay phải vung lên, một luồng lửa xanh bùng cháy hóa thành ngọn roi quất ngược về phía Hình Thiên. Roi lửa v·a c·hạm với chiến rìu tóe ra tia lửa xanh đỏ, khiến mặt đất nứt toác một đường dài.

Hình Thiên đạp mạnh xuống đất, tạo sóng xung kích hất Tỏa Nô lùi lại. Nhưng nàng lộn người giữa không trung, đôi tay kết ấn, triệu hồi tiễn vũ lao thẳng vào lồng ngực Hình Thiên. Hắn dùng rìu chặn lại, mũi tên vỡ tan nhưng mảnh vỡ lại hóa thành luồng chướng khí che mắt.

Hai chiêu giao đấu, không ai chiếm thế thượng phong. Hình Thiên nghiêng người, giọng lạnh lùng: “Ngươi che giấu thực lực.”

Tỏa Nô cười nhạt: “Ngươi không phải kẻ duy nhất bất tử ở Cửu U.”

“Sâu kiến che giấu thực lực cũng chỉ là sâu kiến lớn hơn một chút mà thôi.” Hình Thiên buông lời ngạo mạn.

Hắn đấm ra một cái, Tỏa Nô bàn tay chồng lên nhau chống đỡ. Đùng! Tiếng nổ vang, Tỏa Nô bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi. Nàng quỳ chống tay trên đất ho khục khục, nếu không giải phóng toàn bộ sức mạnh khó mà đấu với Hình Thiên.

Một tên thủ lĩnh Đọa Nhân hét lớn: “Các ngươi đi trước, ta chặn đường hắn.”

Tỏa Nô liếc nhìn Hình Thiên lần cuối, rồi quay người lao theo đồng bọn, biến mất vào bóng tối. Hình Thiên đuổi theo nhưng tên thủ lĩnh Đọa Nhân lập tức vung ra nắm đậu quanh người Hình Thiên, tay kết pháp ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Các hạt đậu phát triển cấp tốc, dây đậu đan xen vào nhau tạo thành đại lực sĩ. Bọn chúng dáng cao to, cơ bắp cuồn cuộn, cùng lao tới ôm chặt lấy Hình Thiên đè xuống. Thủ lĩnh Đọa Nhân nhảy lên hạt giấy bay vào trong bóng đêm vô tận.

“Ga!!!” Hình Thiên tức giận quát lớn, khí lực phá tan đại lực sĩ, trơ mắt nhìn bọn Đọa Nhân chạy mất. Hắn không đuổi nữa, đuổi cũng không kịp. Hắn đứng đó, rìu cắm xuống đất, lẩm bẩm, giọng trầm đục vang vọng trong đêm: “Đọa Nhân… Ngũ Dương Môn…”


Tại một căn cứ sâu bên trong lòng đất, Tỏa Nô ném Chư Vấn và Kính Hà ra giữa đại sảnh, bản thân tiến lên trước ngồi vào một trong các ghế thủ lĩnh.

“Tuyết Cần muội muội, muội nói hai tên này chính là mấu chốt chúng ta thoát khỏi đây???” Một tên thủ lĩnh nghi ngờ hỏi.

Tỏa Nô hay Tuyết Cần cười nhạt: “Đúng như vậy! Lão ta biết vị trí của Ngũ Dương Môn.”

“Ngũ Dương Môn!!” Tất cả thủ lĩnh đều bật dậy, đưa ánh mắt nhìn về phía hai đòn bánh tét.

Kính Hà: “C·hết rồi, c·hết rồi, lần này không xong rồi.”

Chư Vấn giọng ngáp ngủ: “Yên tâm, không c·hết được đâu.”

Kính Hà: “Yên tâm cái con khỉ, nhìn xem, bọn chúng toàn là lũ lang sói.”

Chư Vấn: “Trước đó ta đã bói một quẻ, sống tốt.”

Kính Hà nghi ngờ: “Không phải thầy bói kỵ nhất là bói cho mình sao?”

Chư Vấn: “Ai nói ta bói cho ta. Ta bói cho ngươi, ngươi sống tốt chẳng lẽ ta c·hết được.”

Kính Hà liếc xéo.

“Khặc khặc khặc… đúng vậy!” Bất ngờ một tên thủ lĩnh rời ghế đi xuống chỗ bọn họ, từ tốn cởi trói. “Người sẽ không bao giờ sai, đúng không? Sư phụ!!!!”

Toàn trường đóng băng, không ngờ đại thủ lĩnh lại gọi gã mũi trâu này là sư phụ. Chuyện này rốt cuộc là sao? Hai ngươi thật sự có quan hệ gì?

Chương 12: Đọa Nhân