Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 15: Đệ Nhất Điện Diêm La
Chư Vấn giật bắn mình, mặt mày tái dần, chậm chậm quay đầu. Tả Từ ngồi trên tảng đá cười khặc khặc nhìn lão.
“Làm sao có thể???” Chư Vấn trừng mắt dựng râu.
“Sư tôn thắc mắc vì sao ta có thể tìm được người nhanh như vậy ư.” Tả Từ cười nói, nhảy xuống tảng đá, chậm rãi bước tới.
Chư Vấn hừ lạnh, tay nhanh thoăn thoắt rút ra hai lá bùa hai tay. “Ngươi đừng qua đây, nếu không đừng trách ta không nể tình thầy trò.”
Tả Từ nhếch mép, bộ đạo bào rách rưới phất phơ trong gió lạnh, đám khuôn mặt trên lưng rít lên từng tiếng ghê rợn.
Chư Vấn đột nhiên thấy trên mặt mình nhộn nhạo. Kính Hà nhìn thì kinh hãi kêu lên: “Ngươi sao vậy?”
Dưới lớp da của Chư Vấn có mấy con bọ to bằng đồng tiền bò ngang dọc, qua má qua trán, nhìn cực kỳ kinh dị. Trương Giác cười khặc khặc: “Sư tôn, đệ tử không làm nhục tên người chứ?! Trùng thuật của đệ tử có lợi hại không?”
“Khốn kiếp! Không thể nào! Ngươi hạ trùng lúc nào chứ?” Chư Vấn kêu lên, kết ấn chú diệt trùng.
“Vô ích thôi, thuật này là do ta tự sáng tạo, đã vượt qua người rồi.” Trương Giác đắc ý nói, côn trùng bò qua mắt chui lên não. “Sư tộc, người đừng động. Khặc khặc khặc…”
Chư Vấn thi pháp hét lớn: “Định định định!”
Côn trùng dừng lại, chỉ còn chút nữa là chui được vào não, lão thở phào một hơi, mồ hôi ướt lạnh sống lưng, vừa rồi thật nguy hiểm. Lão nhìn đối phương, chân tự động lùi lại.
Chư Vấn hừ lạnh, tay thoắt một cái rút ra hai lá bùa từ trong áo, một bùa vàng, một bùa đỏ, ký tự bên trên lập lòe ánh sáng. “Ngươi đừng qua đây.” lão gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh, nhưng trong lòng run run trước khí thế của đệ tử.
Tả Từ dừng bước, cười lớn: “Tình thầy trò? Sư tôn, ngài dạy ta yêu thuật, đẩy ta vào con đường này, rồi bỏ rơi ta, lúc ta bị thiên khiển, ngài đang ở đâu? Giờ còn nói tình nghĩa?” Hắn giơ tay, oán khí từ lưng tỏa ra thành khói đen, hóa thành những sợi dây quấn quanh người, sẵn sàng t·ấn c·ông.
Không chờ Tả Từ ra tay trước, Chư Vấn ném lá bùa vàng lên trời, hét lớn: “Lực sĩ, hiện!” Lá bùa b·ốc c·háy, hóa thành hai lực sĩ khổng lồ, cao hơn ba trượng, cơ bắp rắn chắc, toàn thân màu đồng bóng loáng. Chúng gầm lên, lao thẳng về phía Tả Từ, mỗi bước chân làm mặt đất rung chuyển. Nhưng Tả Từ không chút nao núng, hắn kết ấn, khói đen từ lưng bùng lên, hóa thành lưới chặn đường hai lực sĩ. Lưới siết chặt, cắt cơ thể chúng thành từng mảnh, tan biến trong chớp mắt.
Chư Vấn nghiến răng, ném lá bùa đỏ thứ hai: “Sấm sét, giáng!” Lá bùa vỡ tan, một tia sét xanh đánh xuống, nhắm thẳng vào Tả Từ. Tiếng nổ vang trời, mặt đất nứt toác, khói bụi mịt mù. Nhưng khi khói tan, Tả Từ vẫn đứng đó, không hề hấn gì. Khuôn mặt Trương Lương trên lưng hắn há miệng, hút hết luồng sét vào, rồi phun ra một đám khói đen tanh hôi, bay ngược về phía Chư Vấn.
Chư Vấn vội lùi lại, tay rút lá bùa vô hình, thì thầm: “Ẩn!” Cơ thể lão biến mất, nhưng Tả Từ chỉ cười khẩy. Hắn giơ tay, móng vuốt đen kịt cào vào không khí, quét qua khu vực. Chư Vấn dù vô hình vẫn b·ị đ·ánh trúng, hiện nguyên hình, ngã nhào xuống đất, máu tươi trào ra từ khóe miệng.
“Ngài già rồi, sư tôn.” Tả Từ bước tới, giọng mỉa mai. “Bùa phép của ngài không thể chống lại Thái Bình Yêu Thuật cải tiến của ta.” Hắn giơ cao tay, khói đen hóa thành hàng chục sợi dây, quấn chặt Chư Vấn từ chân đến cổ, siết mạnh khiến lão không thể động đậy.
Chư Vấn thở hổn hển, cố vùng vẫy: “Ngươi… ngươi… đồ phản thầy?!” Lão cắn răng, tay còn lại lén rút một lá bùa giấu trong tay áo, thì thầm: “Sương mù, che!” Lá bùa cháy lên, sương trắng dày đặc tràn ra, bao phủ cả hai. Chư Vấn nhân cơ hội cắt đứt sợi dây oán khí bằng một con dao găm nhỏ, lăn người trốn vào sương.
Nhưng Tả Từ đã đoán trước. Hắn đứng im, đôi mắt trắng dã lóe sáng, miệng niệm chú. Đám khuôn mặt trên lưng đồng loạt há miệng hút lấy sương mù trong tích tắc. Trương Giác làm phép khiến đám côn trùng hoạt động. Chư Vấn chưa kịp chạy xa thì đã hiện nguyên hình, lăn lộn trên đất ôm mặt kêu thảm thiết.
Tả Từ cười khặc khặc: “Sư tôn, ngài dạy ta quá tốt, đến mức ta vượt qua ngài rồi.” Hắn giơ tay, sợi dây oán khí trói chặt Chư Vấn lần nữa, rồi ném lão lên vai như một bao tải.
Tả Từ trở về trại thấy mọi người đang dọn dẹp tàn tích, hắn đi kiểm tra một lượt.
“Lão đại.”
“Lão đại.” Đám thuộc hạ chắp tay chào.
“Ừm… Các ngươi tiếp tục.” Tả Từ gật đầu, cảm thấy mọi chuyện tốt bất thường, chợt sau lưng Trương Bảo thì thầm. Ba anh em họ Trương cùng luyện Thái Bình Yêu Thuật nhưng phát triển sở trường riêng, Trương Giác thiên về trùng độc, bùa chú, thuật pháp; Trương Lương thiên về công sát; Trương Bảo lại giỏi về huyễn thuật.
Tả Từ sắc mặt thay đổi, nhăn lại tức giận, chân đạp mạnh xuống đất quát: “Phá!”
Huyễn thuật ầm ầm sụp đổ, lộ ra cảnh tượng đổ nát, xác thú ngổn ngang, các Đọa Nhân c·hết la liệt. Xung quanh có mấy chục tên quỷ sát mặc áo địa phủ, đeo mặt nạ vô diện. Tên thủ lĩnh đứng trên xác con thú khổng lồ, lạnh lùng nhìn xuống, giọng như băng sương:
“Thủ lĩnh Đọa Nhân quả nhiên có chút bản lĩnh.”
Tả Tử nhíu mày: “Mặc Tử - đội trưởng số mười hai của Đệ Nhất Điện Tần Quảng Vương.”
Cửu U Địa Ngục chính là nơi Phật Môn tiến hành xây dựng, thử nghiệm Thập Điện Diêm La để sau này hợp nhất với Diêm Vương Điện của Thiên Đình. Một phần của kế hoạch hợp nhất lưỡng giới giữa Linh Sơn và Thiên Đình. Bởi vậy công việc của Thập Điện Diêm La giống hệt với Diêm Vương Điện nhưng mạnh hơn, chuyên đối phó với hạng thập ác bất xá, cường nhân Diêm Vương Điện trị không nổi. Trong Thập Điện Diêm La thì điện đầu tiên là của Tần Quảng Vương thường được gọi Đệ Nhất Điện.
Mặc Tử giọng vẫn lạnh lùng: “Có hiểu biết đấy. Đã biết ta là ai còn không mau chịu trói.”
Tả Từ hừ lạnh: “Muốn bắt ta? Có bản lĩnh thì tới đây.” hắn ngoắc ngón tay khiêu khích, ném Chư Vấn sang một bên.
Mặc Tử giơ tay chỉ xuống, Vô Diện Nhân lập tức lao xuống t·ấn c·ông, xích sắt trong tay rít lên trong không khí.
Tả Từ hừ lạnh, không chút nao núng. Hắn giơ tay, oán khí từ lưng bùng lên, khói đen cuồn cuộn hóa thành lưới lớn, chặn đứng đợt t·ấn c·ông đầu tiên. Đám Vô Diện Nhân đâm xích sắt vào lưới, nhưng khói đen siết chặt, bẻ gãy xích, cuốn lấy mấy tên gần nhất, bóp nát chúng hóa thành khói trắng.
Mặc Tử đứng yên, giọng băng giá: “Thái Bình Yêu Thuật, quả nhiên tà ác.” Hắn giơ tay, một cây trượng xương trắng xuất hiện, đầu trượng khắc hình đầu lâu, đôi mắt rỗng lóe sáng đỏ. Mặc Tử đập trượng xuống đất, mặt đất rung chuyển, từ dưới mặt đất, hàng chục sợi xích sắt khổng lồ trồi lên, mỗi sợi dày bằng cổ tay, phủ đầy phù văn vàng, bay thẳng về phía Tả Từ như bầy rắn độc. Đây là pháp trận đã chuẩn bị từ trước.
Tả Từ nghiêng người, khói đen từ lưng hóa thành roi dài, quất mạnh vào đám xích. Tiếng v·a c·hạm vang lên như chuông đồng vỡ, tia lửa tóe ra, nhưng xích sắt không gãy mà quấn lấy roi khói, kéo mạnh. Tả Từ bị giật về phía trước, suýt ngã, nhưng hắn kịp đạp chân xuống đất, oán khí bùng nổ, hóa thành cơn lốc đen đẩy lùi đám xích. Khuôn mặt Trương Giác trên lưng hét lên: “Trùng thuật!” Từ miệng Trương Giác, hàng trăm con bọ đen nhỏ xíu bay ra, lao về phía Mặc Tử như đám mây độc.
Mặc Tử giơ trượng, phù văn trên áo quan sáng rực, một luồng ánh sáng vàng bùng lên, hóa thành vòng tròn bảo hộ. Đám bọ đâm vào vòng sáng, b·ốc c·háy thành tro, không thể xuyên qua. Hắn lạnh lùng nói: “Vô dụng thôi.” Rồi hắn vung trượng, một tia sáng vàng bắn ra, xuyên qua cơn lốc oán khí, nhắm thẳng vào ngực Tả Từ.
Tả Từ vội nghiêng người tránh, nhưng tia sáng vẫn xẹt qua vai, để lại vết cháy đen, các khuôn mặt rít lên đau đớn. Hắn nghiến răng, tay kết ấn, khói đen hóa thành hàng chục mũi tên, bắn ngược về phía Mặc Tử. Nhưng Mặc Tử chỉ khẽ, dùng trược vẽ vòng tròn, nuốt chửng mũi tên, rồi phản ngược lại, buộc Tả Từ phải nhảy lùi, rơi xuống bờ suối đen.
Đám Vô Diện Nhân thừa cơ lao tới, xích sắt quấn quanh chân tay Tả Từ, kéo hắn ghì xuống đất. Hắn gầm lên, oán khí từ lưng bùng nổ lần nữa, hóa thành lưỡi dao cắt đứt xích, chém tan mấy tên gần nhất. Nhưng Mặc Tử không cho hắn cơ hội thở. Hắn giơ trượng lên trời, niệm chú: “Tần Quảng pháp lệnh, hồn xích trói thần!” Từ mặt đất, hàng trăm sợi xích vàng trồi lên, mỗi sợi mang theo âm khí lạnh buốt, quấn chặt Tả Từ từ mọi hướng.
Tả Từ vùng vẫy, khói đen từ lưng hóa thành cơn lốc chống lại, nhưng xích vàng quá mạnh, từng sợi siết chặt, đè ép oán khí của hắn. Khuôn mặt Trương Lương gào lên: “Công sát!” Một luồng sức mạnh bùng nổ từ lưng Tả Từ, phá tan mấy sợi xích, nhưng ngay lập tức, Mặc Tử đập trượng xuống, một luồng âm phong cuốn tới, đánh bay Tả Từ vào vách đá phía sau. Hắn phun máu, đám khuôn mặt trên lưng rên rỉ thảm thiết.
“Ngươi không phải đối thủ của Đệ Nhất Điện.” Mặc Tử bước tới, giọng lạnh như băng. Hắn giơ trượng, một luồng sáng vàng hóa thành lưỡi kiếm khổng lồ, chém xuống Tả Từ. Hắn lăn người tránh, lưỡi kiếm cắt đôi tảng đá lớn, để lại vết rạch sâu hoắm trên mặt đất. Tả Từ thở hổn hển, nhận ra mình không thể thắng. Hắn liếc nhìn Chư Vấn nằm b·ất t·ỉnh gần đó, ánh mắt trắng dã lóe lên tia do dự.
“Không còn cách nào.” Tả Từ lẩm bẩm. Hắn giơ tay, khói đen từ lưng bùng lên lần cuối, hóa thành màn khói dày đặc che kín khu vực. Nhân lúc Mặc Tử bị che mắt, Tả Từ lảo đảo chạy trốn vào bóng tối, bỏ lại Chư Vấn. Khuôn mặt Trương Bảo trên lưng thì thầm: “Huyễn thuật không lừa được hắn lâu, chạy mau!”
Mặc Tử đứng giữa màn khói, trượng vung lên, âm phong cuốn bay khói đen trong tích tắc. Nhưng Tả Từ đã biến mất, chỉ còn Chư Vấn nằm đó. Mặc Tử tiến tới, lạnh lùng ra lệnh: “Mang hắn về.” Đám Vô Diện Nhân cúi đầu, dùng xích vàng trói chặt Chư Vấn, kéo lão lên một cỗ xe xương trắng cùng với mấy chục tên Đọa Nhân khác b·ị b·ắt trước đó, rồi biến mất vào bóng tối Cửu U.
Tả Từ trốn trong một khe đá cách đó khá xa, ôm vai rỉ máu, thở hổn hển. Hắn nghiến răng: “Mặc Tử… Đệ Nhất Điện… Ta sẽ trả món nợ này.”