Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 17: Chỉ một quyển sách lật đổ toàn bộ công sức Linh Sơn
Đế Thính có hình dáng giống một con kỳ lân khổng lồ, thân phủ lông đen bóng, đôi tai dài dựng đứng như hai ngọn giáo, đôi mắt vàng rực sáng. Trên đầu nó mọc một cặp sừng cong v·út, quanh thân tỏa ra phật quang nhẹ. Đế Thính là thần thú có khả năng lắng nghe khắp tam giới, phân biệt thật giả, thiện ác. Nó bước tới, cúi chào Tần Quảng Vương, giọng trầm đục vang lên như tiếng chuông đồng:
“Chư Vấn là phàm nhân, không giả. Hắn không mang tâm xấu, khí tức của hắn sạch sẽ, không nhiễm oán niệm hay sát khí như đám Đọa Nhân.”
Đế Thính ngập ngừng một thoáng, Tần Quảng Vương tinh ý nhận ra liền hỏi: “Còn gì nữa không?”
Đế Thính lắc đầu: “Không, chỉ vậy thôi.” thật ra trong lòng nó nghi vấn… mà thôi không bằng không chứng, nói chi cho nhiều.
Đột nhiên cả đại điện rung chuyển dữ dội. Sàn đá đen nứt ra từng khe nhỏ, những ngọn đèn dầu hộp sọ lắc lư, ánh sáng đỏ chập chờn như sắp tắt. Từ phía cửa chính, một tên quỷ sai lao vào, quỳ sụp xuống, giọng hoảng loạn: “Bẩm Tần Quảng Vương! Hồ Đen lại nổi sóng! Các sinh vật hắc ám bò lên bờ, quỷ sai đang ngăn cản nhưng chúng quá đông!”
Tần Quảng Vương đứng bật dậy, sát khí từ người ông tỏa ra làm không khí trong điện lạnh buốt, đôi mắt lóe lên tia giận dữ: “Đế Thính, theo ta.”
Tần Quảng Vương bước xuống ngai, áo quan đen thêu rồng vàng bay phất phơ, khí thế uy nghiêm. Đế Thính gật đầu, đôi tai dựng đứng, bước theo sau.
Hồ Đen không phải tự nhiên mà có nhưng có từ bao giờ thì Thập Điện không biết, khi bọn họ tiến vào Cửu U, nó đã ở đó. Tuy nhiên, bọn họ biết một điều, Thiên Đình liên quan đến chuyện này, mà lại rất sâu.
Nước hồ đen kịt như mực, gợn sóng lăn tăn như đại dương nên còn được gọi là tiểu hải. Độ sâu của Hồ Đen không ai đo được, vì chỉ cần chạm vào nước là có thể bị cuốn xuống, tan biến không dấu vết. Thỉnh thoảng mặt nước sẽ nổi bọt bắn tung tóe mang theo mùi h·ôi t·hối kinh khủng, đó là dấu hiệu của “thủy triều”. Các sinh vật hắc ám sẽ bò ra khỏi mặt nước. Khi Phật Môn tiến vào, Đệ Nhất Điện được giao nhiệm vụ trấn áp Hồ Đen.
Mỗi lần sóng đánh lên rồi rút đi sẽ để lại một đám sinh vật hắc ám. Bọn chúng như bùn nhão, hình dạng méo mó, quái dị: kẻ thì thân hình như nhện khổng lồ, chân đầy gai nhọn; kẻ thì giống rắn nhưng mọc cánh, miệng phun khói độc; kẻ khác chỉ là những khối thịt đen sì, đầy mắt đỏ rực, bò lổm ngổm trên bờ.
Đám quỷ sai cầm xích sắt và roi gai ra sức ngăn cản, nhưng số lượng sinh vật quá đông, vài tên đã bị cuốn xuống hồ, tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi tắt lịm.
Tần Quảng Vương đứng trên một gò xương cao, nhìn xuống Hồ Đen hừ lạnh. Ông cầm bút lông đỏ vung lên, vẽ một phù văn khổng lồ trên không trung. Phù văn sáng rực, hạ xuống như thiên võng trói chặt hàng chục sinh vật hắc ám, kéo chúng trở lại hồ. Nhưng sóng nước càng cuộn mạnh, một con quái vật khổng lồ thân rắn, đầu đầy sừng, dài hơn trăm trượng trồi lên, gầm vang làm không gian rung chuyển.
Đế Thính lao tới, há miệng phát ra sóng âm vô hình. Tiếng sóng chấn động không khí, đánh tan đám sinh vật nhỏ hơn, nhưng con quái rắn khổng lồ chỉ lảo đảo, rồi phun ra luồng khói đen dày đặc, bao phủ cả thung lũng. Tần Quảng Vương giơ tay, lưới vàng mở rộng chặn luồng khói nhưng con quái vật vung đuôi, đập tan lưới, lao thẳng về phía ông.
Tần Quảng Vương hét lớn, nhảy xuống gò xương, quyển sổ sinh tử bay lơ lửng trước mặt. Ông vẽ liên tục, từng phù văn vàng hóa thành xích sắt khổng lồ, quấn quanh thân con quái rắn. Đế Thính đôi sừng trên đầu sáng rực, chữ Vạn hiện lên sáng chói, phật quang chiếu rọi, luồng sáng lao thẳng vào con quái vật. Tiếng v·a c·hạm vang trời, mặt đất nứt toác, con quái vật b·ị đ·ánh tan nát hóa thành nước đen văng tung tóe như mưa.
Đám quỷ sai nhân cơ hội xông lên, dùng xích và roi kéo những sinh vật nhỏ hơn trở lại hồ. Tần Quảng Vương giơ tay, vẽ phù văn vá lại trận pháp phong ấn mặt hồ. Đột nhiên, mặt hồ nổi sóng dữ dội, một bàn tay khổng lồ vươn lên xé rách phong ấn.
Tần Quảng Vương hét lớn: “Củng cố trận pháp!”
Tần Quảng Vương làm chủ trận, các đội trưởng làm mắt trận, quỷ sai phụ trợ trấn giữ các phương trận pháp. Bàn tay kia khẽ dừng lại nhưng ngay sau đó vận lực nắm chặt, kéo quỷ sai và đội trưởng vào hồ. Bực bực bực… lưới trận liên tục bị đứt. Mắt thấy sắp không xong, Đế Thính hét lớn:
“Thỉnh Bồ Tát!”
Đầu nó sáng chói, phật quang diệu chiếu, u ám mây trời bị tách ra, chữ Vạn khổng lồ rơi xuống, bên trong vang lên vô tận phật âm, phật ngữ, phật lực.
“Tà ma, quay trở lại!”
Chữ Vạn v·a c·hạm với hắc thủ khổng lồ. Oanh oanh oanh… tiếng vang không dứt, sóng chấn động khuếch tán, phá tan những ngọn núi xương xung quanh.
“Ummmb… ma ni… bát… mê… hum…”
Bàn tay từ từ bị ép lui xuống chìm vào trong nước, Tần Quảng Vương tranh thủ thời cơ vá lại trận pháp. Sau khi hoàn thành, sóng nước yên ả, bọn họ lau mồ hôi trán, quỷ sai báo cáo bọn họ mất ba đội trưởng và 237 quỷ sai.
Tần Quảng Vương gật đầu, tổn thất này còn nhẹ, ông ta quay sang đối với Đế Thính chắp tay cảm tạ.
Đế Thính đáp: “Ta có làm được gì đâu, tất cả nhờ Bồ Tát.”
“Phải, xin gửi lời cảm tạ của tiểu nhân đến Bồ Tát.” Tần Quảng Vương khiêm tốn nói.
Đế Thính khẽ gật đầu rồi cấp tốc rời đi. Một lúc sau, nó đến trước một hòn đảo lơ lửng, bên trên là đạo tràng phát ra phật quang sáng chói. Đây có lẽ là nơi sáng nhất trong thế giới âm u này.
Đế Thính xuyên qua lồng ánh sáng đi vào, đến bậc thềm đạo tràng, Địa Tạng Vương đang ngồi bên trong tĩnh tọa mắt nhắm nghiền, an nhiên như bức tượng. Đột nhiên giọng nói vang vọng.
“Đạo hữu đã đến sao còn chưa hiện thân.”
Đế Thính giật bắn mình, quay trái quay phải nhìn, bởi vì nó biết rõ Bồ Tát không nói mình nhưng xung quanh có ai đâu (????).
“He he he…” Giọng cười d·â·m tiện vang lên sau lưng nó, không gian vặn xoắn, Chư Vấn bước ra.
“Ngươi ngươi… sao có thể?” Đế Thính hãi nhiên kêu lên. Nó là thần thú bên cạnh Địa Tạng Vương, yêu ma quỷ quái thần phật gì cũng đều gặp qua, có mấy ai khiến nó sợ hãi được, vậy mà hôm nay nó sợ.
Địa Tạng Vương khẽ mở mắt, thổi nhẹ, lá bùa trên đầu Đế Thính tan thành tro bụi.
Đế Thính: “Không phải ngươi đã bị Tần Quảng Vương đưa đi, sao ngươi lại ở đây?”
Chư Vấn cười hề hề thản nhiên bước vào đạo tràng, bỏ qua nó đi đến chỗ Địa Tạng. “Tất nhiên là nhân lúc b·ạo đ·ộng thoát đi rồi.”
“Lá bùa trên người ta, ngươi dán lúc nào?” Đế Thính đuổi theo truy hỏi. Chư Vấn đã ngồi xuống, đối diện với Địa Tạng Vương, lão không trả lời, nó còn muốn nói nhưng Địa Tạng Vương lên tiếng:
“Khách đến chơi, sao còn không mời trà.”
Đế Thính nghe vậy tiu nghỉu đi xuống lấy trà. Sau đó hai người uống, nhấp một ngụm, mắt lim dim thưởng thức, hồi lâu mới đặt chén xuống. Kính Hà núp sau lưng Chư Vấn, ghé mắt ra nhìn, nó không ngờ có ngày gặp được nhân vật trong truyền thuyết bằng xương bằng thịt gần như vậy, Địa Tạng Vương cho nó cảm giác rất ấm áp, an nhiên, mọi khổ đau đều có thể buông bỏ. Nó xúc động muốn lập tức bỏ đồ đao thành phật.
“Ngươi ra ngoài chơi đi.” Chư Vấn chụp cổ Kính Hà ném tới chỗ Đế Thính.
“Đạo hữu vì sao ngăn cản người ta giải thoát.” Địa Tạng Vương hỏi.
“Vì ta không muốn nó giải thoát.” Chư Vấn trả lời một cách ngang ngược.
“Duyên nào đưa đạo hữu đến đây?” Địa Tạng Vương hỏi, cùng lúc Đế Thính truyền âm kể hết mọi chuyện biết về lão cho Bồ Tát.
Chư Vấn ngước mắt lên trời, ánh mắt sâu thẳm, hỏi không đâu vào đâu: “Trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu?”
Địa Tạng Vương vẫn nét mặt an nhiên: “Vừa bằng ngón tay.”
Nếu không hiểu Phật Pháp sẽ cho rằng Địa Tạng Vương ngạo mạn, nếu hiểu thì sẽ bội phục vạn phần.
“Quả nhiên.” Chư Vấn thu tầm nhìn.
Địa Tạng Vương: “Đạo hữu vẫn chưa trả lời ta.”
Chư Vấn: “Vì sao hai giới muốn hợp nhất?”
Địa Tạng Vương: “Đạo hữu ngoài tam giới, chẳng lẽ muốn p·há h·oại.” Đế Thính ngộ ra, hèn gì khi quan sát lão luôn cảm thấy có gì đó không đúng thì ra là nhân vật nằm ngoài tam giới, vậy thì nó không nhìn ra cũng bình thường.
“Có được không?”
“Không thể.”
Chư Vấn: “Quý vị chuẩn bị lâu như vậy chỉ chờ khỉ đá lấy chân kinh, nhìn qua có vẻ hoàn hảo nhưng quý vị đánh giá quá thấp độ thâm hiểm của Thiên Đình. Không sợ may áo cho người ta sao?”
“Không sợ!” Địa Tạng Vương khẳng định chắc chắn.
Chư Vấn không thuyết phục nữa vì nói gì cũng vô ích, lão lấy từ trong túi ra một quyển sách bình thường đặt trước mặt Địa Tạng, trên sách có tự Phong Thần Bảng. Rào rào rào… không có gió nhưng quyển sách liên tục lật, từ trang đầu đến trang cuối. Địa Tạng Vương đọc xong lập tức nhíu mày. Đế Thính rất ít khi thấy chủ nhân động dung, liền ghé mắt nhìn qua.
Chư Vấn cười ngoác miệng: “Quyển sách này chỉ có ba đồng, trên khắp trà lâu mọi người đều đang nói về nó.”
Lại tiếp: “Văn Thù, Nhiên Đăng, Phổ Hiền đều là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Đa Bảo là đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ sau thành Như Lai Phật Tổ.”
“Các vị truyền vào trung thổ, vất vả gây dựng cơ nghiệp, cuối cùng dưới người ta đâu chỉ một bậc. Phật Tổ tính ra chỉ là đồ tôn của Hồng Thiên, phải gọi Ngọc Hoàng là sư thúc, xưng đám tôm tép như Hoàng Long, Xích Tinh Tử, Cù Lưu Tôn là sư huynh.”
Đế Thính tức xì khói hét lớn: “Xuyên tạc!”
“Ha ha ha…” Chư Vấn ngửa mặt cười lớn, lão chính là muốn thấy thái độ này.
Địa Tạng Vương cũng phải nhíu mày một phen, chiêu này của Thiên Đình thâm hiểm vô cùng, tuyên truyền xuyên tạc ảnh hưởng tới Nhân Đạo, Nhân Đạo lại ảnh hưởng tới Thiên Đạo, Thiên Đạo ảnh hưởng tới Địa Đạo, Địa Đạo quay lại ảnh hưởng Nhân Đạo. Tam đạo ảnh hưởng khiến chúng sinh dễ lầm đường lạc lối, khó thành chánh đạo, khó giác ngộ.
Chỉ một quyển Phong Thần Bảng đã đủ lật đổ toàn bộ công sức của Linh Sơn, hèn gì Thiên Đình lại dễ dàng cho phép bọn họ vào Cửu U xây dựng Thập Điện, dễ dàng cho Kim Thiền Tử chuyển sinh vào trung thổ, dễ dàng cho Quyển Liêm đại tướng, Thiên Bồng nguyên soái hạ giới phối hợp. Còn có con khỉ đá kia, nó vốn là đá vá trời của Nữ Oa, liệu Nữ Oa có tham gia gì vào kế hoạch này? Càng nghĩ càng thấy nhức nhức cái đầu.
Địa Tạng Vương nhất thời bối rối, chỉ biết nói: “Đa tạ đạo hữu nhắc nhở.”
“Không có chi. Việc nên làm, nên làm…” Chư Vấn mỉm cười, chỉ cần gieo hạt giống nghi ngờ cho Địa Tạng Vương thì chuyến đi này đã thành công một nửa.
Địa Tạng Vương đối với lão càng nghi ngờ hơn, đối phương rõ ràng muốn p·há h·oại kế hoạch hợp nhất lưỡng giới, nhưng lời lão nói rất có lý, Linh Sơn từ giờ phải để ý thêm kẻ này.