Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 18: Địa Tạng Vương tùy ý
Những ngày tiếp theo Đế Thính cảm thấy rất phiền vì bị Kính Hà bám đuôi xin làm tiểu đệ, còn lão đạo sĩ mũi to thì luôn hỏi có muốn bói quẻ không. Bồ Tát cũng lạ, không đuổi cũng không giữ, lại bế quan để mặc nó đối phó.
Làm khách đã thế còn không an phận khách, lão già đôi mắt lúc nào láo liên gian xảo, chỉ cần thấy sơ hở là thó đồ. Cửu Sắc Liên Hoa trong hồ vừa mới hé nở, ngày hôm sau trơ trọi mỗi cuống. Khiết Ngọc Chi Thủy bị rút cạn trơ đáy hồ. Hai cái tượng sư tử đá cũng bị bế đi. Đáng giận nhất là Bạch Ngọc Phượng chỉ còn một chuyển nữa sẽ thành thần thú bị lão đem nướng than. Nó đã sống qua ba trăm kiếp, gặp thiên lôi, đ·ộng đ·ất, ác thú, ma quỷ cũng chưa từng khiến nó sợ, vậy mà…
“Lão mũi trâu kia! Lão đã làm cái quái gì vậy hả???” Đế Thính hét lên nổi giận đùng đùng.
Chư Vấn làm bộ mặt vô tội: “Thì nướng gà, đạo tràng ăn chay ta không quen, may mà có con gà. Ngươi ăn không?”
“Ăn cái đầu ngươi. Bạch Ngọc Phượng sắp thành thần thú, ngươi lại dám ăn. A!!! Tức c·hết ta mà.” Đế Thính tức giận, cả người phóng ra hào quang sát khí.
“Vậy sao? Nhưng ta chưa ăn miếng nào, ngươi xem nó có hồi sinh được không?” Chư Vấn đưa gà quay cho nó, vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhưng người xấu thì không nên làm nũng, càng làm càng xấu.
Đế Thính chộp lấy vội vàng đưa tới chỗ Bảo Liên Đăng nhưng mà…
“Bảo Liên Đăng đâu? Buổi sáng rõ ràng ta còn thấy nó, chính ta còn châm thêm dầu.”
“Ý đại nhân là… cái này?” Kính Hà bẽn lẽn lấy ra một cái đèn hình bông sen bằng ngọc phỉ thúy. Đế Thính hừ lạnh giật lại, sau đó nhanh chóng thắp đèn, để xác Bạch Ngọc Phượng vào trong. Trong chốc lát ngọn lửa bao trùm lấy gà quay thiêu thành tro đen, từ trong đống tro, tiếng hót thánh thót vang lên, tiểu phượng hoàng d·ụ·c hỏa trùng sinh, thất sắc hào quang diệu chiếu.
Bạch Ngọc Phượng bay l·ên đ·ỉnh tháp, cất tiếng gáy, vạn điểu lập tức bay tới triều bái, hát mãi không thôi, hòa thành bản nhạc thánh khiết. Đế Thính thở phào, may mắn còn kịp, trong họa có phúc, hoàn thành lần thuế biến cuối cùng.
Bạch Ngọc Phượng sau khi gáy xong thì đưa mắt nhìn xuống, sát khi bùng nổ hoàn toàn không che đậy.
Chư Vấn: “Ánh mắt này là lạ, không giống nhìn ân nhân. Ta đã giúp ngươi thuế biến nha.”
Bạch Ngọc Phượng cùng bầy chim lao thẳng xuống t·ấn c·ông mang theo hỏa lực ngập trời. Chư Vấn ôm đầu kêu cứu, Đế Thính làm ngơ, tự làm tự chịu, lão phải chạy vào đạo tràng ôm tượng Phật. Tiểu phượng hoàng đứng bên ngoài, ánh mắt sắc lạnh không chịu bỏ qua.
“Tham sân si vẫn chưa bỏ được sao?” Tiếng Địa Tạng Vương vang lên. Bạch Ngọc Phượng sát khí tiêu tan, cúi đầu bái rồi bay đi. Chư Vấn cười hé hé, chắp tay cảm tạ, sau đó vẫn chứng nào tật đó, mắt đảo láo liên nhìn quanh đạo tràng. Đế Thính vô cùng khó chịu, chuẩn bị đuổi ra ngoài, chợt Bồ Tát lên tiếng:
“Đạo hữu biết bói toán?!”
Đế Thính và Kính Hà tròn mắt, chẳng lẽ Bồ Tát cũng muốn…
Chư Vấn cười he he: “Bồ Tát cũng muốn biết tương lai? Phật Môn không phải coi trọng tùy duyên sao?”
Địa Tạng Vương thoáng lặng người, sau đó nói: “Đúng vậy, tùy duyên. Nhưng thứ cho lần này ta tự tùy ý.”
Chư Vấn: “Chuyện Bồ Tát muốn biết Phật Tổ đã nói rồi, ta nào có năng lực hơn Phật Tổ.”
Địa Tạng Vương: “Một bức tranh cần nhiều mảnh ghép, tương lai là một bức tranh mờ ảo, biết đâu đạo hữu có thể cho thấy mảnh ghép độc đáo. Dù sao đạo hữu ngoài tam giới, không nhiễm nhân quả tam giới.”
“Hê hê… Bồ Tát đã nói như vậy, tại hạ sao còn dám thoái thác. Nhưng ngài cũng biết cái giá phải trả.”
“Được!” Địa Tạng Vương trả lời dứt khoát. Đế Thính và Kính Hà to đầu, gãi mãi không thấy tóc, hai người rốt cuộc đang nói cái gì vậy.
Chư Vấn cười hắc hắc thâm ý, hóng xem Địa Tạng Vương lấy mạng gì đổi mệnh, bất kỳ sinh mạng gì, dù bé như con kiến nếu bị sát tế cũng khiến cho Địa Tạng Vương vạn kiếp bất phục, tội trạng còn lớn hơn cả Tuyết Cần thôn phệ cả nước.
Địa Tạng Vương đưa tay chém vào không khí, giọng vẫn an nhiên: “Thế này được chứ.”
Chư Vấn trợn mắt bất ngờ, không ngờ Bồ Tát chọn cách này, lão lập tức đưa tay chụp vào không khí bắt lấy, hân hoan: “Được được… quá được đi là đằng khác.”
Đế Thính và Kính Hà lại nhìn nhau, trên mặt hiện lên chữ: Cái gì vậy?
Đế Thính mở ra thần thông của mình, tin chắc Bồ Tát chém vào là không khí mà không phải bất kỳ sinh vật nào, dù vô hình hay nhỏ bé.
Nó không biết bởi vì Bồ Tát đã chém đi một kiếp trong vô lượng kiếp của mình, nhưng đây không phải kiếp bình thường mà là kiếp tu hành, ngay lập tức khiến Bồ Tát yếu đi một đoạn. Cái giá quá lớn nhưng như vậy mới đủ để đổi lấy quẻ bói tương lai.
Chư Vấn cũng không nói nhiều, nét mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, tay chụp về phía trước, sau đó… sau đó không còn hành động gì khác, giữ nguyên trạng thái một hồi lâu.
Kính Hà nghi ngờ lão lại giở trò l·ừa đ·ảo, bởi vì mỗi lần bói lão đều chuẩn bị đồ đạc lỉnh cỉnh, lần này bói cho bậc Bồ Tát đáng lẽ càng phải rườm rà.
Địa Tạng Vương nhắm mắt thiền, chính chủ không vội thì hai con thú cũng không vội.
Một hồi lâu sau, Chư Vấn mở bàn tay, bên trên là ആദി ശങ്കരാ đây có thể là ký hiệu, đường đi, chữ viết, hoa văn… không ai có thể nói rõ. Đế Thính và Kính Hà tò mò ghé mắt nhìn nhưng bọn chúng chỉ thấy nổ đom đóm mắt, xanh đỏ tím vàng. Địa Tạng Vương thì khẽ gật đầu, quay lưng bước vào phòng sám hối.
Bồ Tát cởi áo để lộ lưng trần rồi dùng dây gai liên tục đánh vào lưng, miệng lẩm lẩm đọc kinh sám hối. Đế Thính vô cùng thương xót nhưng đây chính là tính cách của Bồ Tát, thẳng như tre, cứng như sắt, chỉ có tiến không có lùi, vô cùng quyết liệt, đã quyết thì không bao giờ hối hận.
…
Sau khi b·ị đ·ánh tả tơi, Tả Từ trốn trong khe đá sâu, cơ thể rỉ máu, từ lưng yếu ớt rít lên từng tiếng thảm thiết. Nhưng ánh mắt trắng dã của hắn không hề tuyệt vọng, mà lóe lên tia căm hận và quyết tâm.
Hắn thì thầm với đám khuôn mặt trên lưng: “Chúng ta vẫn chưa thua, chỉ cần lấy được Ngũ Dương Môn, chiến thắng là của chúng ta.”
Tả Từ rời khe đá, tập hợp lại các thủ lĩnh còn sống. Hắn tìm thấy Tuyết Cần đầu tiên, nàng lạnh lùng nhìn hắn: “Lão đại, ngươi để mất Chư Vấn. Còn gọi chúng ta làm gì?”
Tả Từ cười khẩy: “Mỏm Cá Sấu mới là nơi quyết định. Chư Vấn chỉ là con cờ, ta vẫn cần các ngươi.”
Hắn phát tín hiệu đặc biệt, mấy ngày sau, các Đọa Nhân lần lượt tập hợp, thủ lĩnh còn đủ nhưng thuộc hạ mất hơn phân nửa. Đây là tổn thất cực kỳ lớn, với lực lượng này, Tả Từ không cho rằng thắng được Hình Thiên. Cần tìm viện binh!
Bác Vương Cốc, nhóm người Tả Từ mặc áo choàng đen xuất hiện trước cửa cốc. Bên trong lập tức nhốn nháo, đám lâu la ùa ra cầm v·ũ k·hí bao quanh bọn họ. Tả Từ cởi mũ áo, trầm giọng nói:
“Bác Vương huynh, Tả mỗ đến chơi.”
Bên trong cốc đột nhiên thổi thốc ra một cơn gió lớn kèm theo tiếng cười ha ha đinh tai nhức óc, đám Đọa Nhân tà áo bay phần phật, chân ghì lại vất vả chống đỡ, mặt nhăn nhó khó chịu.
Tả Từ đạp mạnh mặt đất, một trường lực vô hình dựng lên, luồng gió bị tách làm hai.
“Ha ha… Hôm trước nghe nói huynh bị đám Diêm La Điện t·ruy s·át, xem ra vẫn tốt.” Một tên thân hình uy vũ như tướng quân bước ra, nổi bật với làn da nâu và cái đầu đinh. Hắn chính là Tà Vương Bác Dịch Tuần, giống như bọn Tả Từ - ác nhân bị vứt vào đây.
…
Tại một nơi khác.
Ngọn núi Ủ Sơn thật sự khiến người ta kinh ngạc, không dám nói tiên cảnh, nhưng giữa địa ngục u ám lại có một nơi non nước hữu tình, chim bay bướm lượn, cỏ cây xanh mướt.
Chủ nhân nơi này là Nhục Thu – một trong mười hai tổ vu dưới trướng Xi Vưu, huynh đệ thề nguyện với Hình Thiên. Khi Xi Vưu bại trận, cả hai bị đày xuống Cửu U, Hình Thiên tạo ra Vong Hình, còn Nhục Thu tạo ra Ủ Sơn.
Tại trung tâm Ủ Sơn, Nhục Thu ngồi trên ngai vàng làm từ xương rồng, hai con rồng đen khổng lồ quấn quanh ngai làm tọa kỵ, đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong bóng tối. Xung quanh là thần nhân quái thú trung thành: rắn độc trăm thước, rết khổng lồ gai, giao long vảy thép, linh cẩu mọc cánh với hàm răng sắc nhọn. Nhục Thu mặc áo bào trắng thêu rồng bạc, mái tóc dài trắng như tuyết phất phơ, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo. Dù bị đẩy vào Cửu U lạnh lẽo, hắn vẫn sống như một hoàng đế, tự nhận là hậu duệ của Bạch Đế – một trong ngũ cổ đế.
Thập Điện đối với hắn mắt nhắm mắt mở, sẽ không cố tình truy bắt. Bởi vì công đức quá lớn, Nhục Thu còn gọi là Thu Thần, chưởng quản ngày mùa thu hoạch, từng mang lại ấm no cho vô vàn chúng sinh. Dù thất bại cùng Xi Vưu nhưng vẫn không ai dám g·iết, vì sợ nhiễm ác quả.
Hình Thiên bước tới trước ranh giới, đặt chân lên thảm cỏ, cự phủ gác trên vai, mở miệng nói, giọng trầm đục: “Nhục Thu, ta đến để đề nghị hợp tác. Có tin tức của Ngũ Dương Môn. Đọa Nhân đang tập hợp, Địa phủ cũng nhúng tay. Chúng ta cần hợp tác.”
Nhục Thu liếc nhìn Hình Thiên, ánh mắt khinh miệt, tay vuốt ve đầu một con rắn bên cạnh. “Hợp tác? Làm gì?” Hắn cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: “Ta sống ở đây rất thoải mái?”
Hình Thiên không nổi giận, cười khẩy: “Ngươi muốn mãi làm vua trong cái địa ngục này, hay muốn trở lại dương gian, trả thù Thiên Đình?”
Nhục Thu thờ ơ: “Trả thù? Trời đất nào rồi ngươi còn mơ tưởng đến điều đấy.”
Hình Thiên bước tới gần, cự phủ đập mạnh xuống đất, làm Ủ Sơn rung chuyển. “Ngươi không đi, ta sẽ lôi ngươi đi. Ngươi biết tính của ta rồi đấy.”
Nhục Thu cười lạnh, đứng dậy khỏi ngai, hai con rồng đen gầm lên, đám thần dần nhân đồng loạt rít lên ghê rợn. “Tốt, ta muốn xem ngươi còn bao nhiêu bản lĩnh.”
Hắn giơ tay, một cây thương dài làm từ cột sống rồng xuất hiện, đầu thương lóe sáng ánh bạc. “Đánh bại ta, ta sẽ hợp tác. Nếu không, ngươi ở lại làm nô lệ cho ta.”
Hình Thiên gầm lên, cự phủ vung mạnh, chém thẳng về phía Nhục Thu. Một con rồng đen lao tới, há miệng cắn vào lưỡi phủ, nhưng Hình Thiên dùng sức bật ngược, đập con rồng xuống đất. Nhục Thu nhảy lên, cây thương đâm thẳng vào ngực Hình Thiên, tia lửa tóe ra, nhưng Hình Thiên không hề hấn gì, miệng cười lớn: “Chỉ thế thôi sao?”
Hắn vung phủ chém ngang, Nhục Thu nghiêng người tránh, đao phong lướt qua cắt cổ thụ, yêu thú cản đường.
“Hừ, ngươi dám g·iết con dân của ta.” Nhục Thu tức giận.
Trận chiến diễn ra kịch liệt, Nhục Thu triệu hồi đám thần dần nhân hỗ trợ, rắn độc phun khói, rết bò nhanh cắn xé, nhưng Hình Thiên không hổ là chiến thần, cự phủ quét sạch mọi thứ. Nhục Thu cuối cùng tung chiêu mạnh nhất: cây thương hóa thành luồng sáng bạc, xuyên thủng vai Hình Thiên. Hắn chỉ cười, miệng phun lửa đỏ, đẩy Nhục Thu lùi lại, đốt cháy bả vai khiến Nhục Thu vất vả d·ập l·ửa.
Nhục Thu thở hổn hển, nhìn Hình Thiên: “Được… ngươi thắng. Hợp tác thì hợp tác.”
Hình Thiên gật đầu: “Đi thôi. Đến Mỏm Cá Sấu.”