Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Thiên Táng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Thiên Táng


“Câm miệng!” Minh Diệt Thiên quát mắng, bất ngờ lao tới đá vào bụng. Cổn Khai nghĩ rằng mình đang nhờ người, chịu một đá của cô bé này cũng không sao. Nhưng… Bụp! Cổn Khai trợn mắt, đau đến thấy cha thấy mẹ, ôm bụng gục xuống. Sao lại có sức mạnh khủng kh·iếp trong thân hình bé nhỏ như vậy được.

Thứ ba là Thần Hoàng trực tiếp điều thuộc hạ đến cai quản, sắc phong Thổ Địa.

“Hừ, ta không thèm đánh nữ nhân. Thiên Táng, ngươi chỉ giỏi núp sau nữ nhân thôi sao? Ngươi dám trái quy tắc tổ tiên?” Côn Khai cười ha ha vừa khinh thường vừa khiêu khích nói.

Nàng vẫn nhớ lời tên Cổn Khai vừa rồi, nàng thuộc loại nhớ dai thù dai. Tốt nhất đừng chọc vào.

“Ngươi mà cũng đòi khiêu chiến Đại ca. Để ta bẻ răng ngươi.” Minh Diệt Thiên tiến lên trước, hùng hổ nói.

Cổn Khai vội nói: “Các ngươi… các ngươi… không được phá quy tắc…”

Cổn Khai giãy giụa la hét nhưng hắn phát hiện cho dù có dùng bao nhiêu sức cũng không nhấc lên được, cảm giác như ngọn núi lớn đè lên người. Một hồi sau hắn thở hổn hển, nói: “Phục, phục rồi. Ta nhận thua!”

Một đám tộc nhân Atula gầy gò, xanh xao tiến vào trong, chỉ có ba mươi bảy người, phụ nữ và trẻ em, chiến binh đ·ã c·hết hết.

“Dừng tay!” Thiên Táng đơn giản một câu, tất cả vệ quân lập tức dừng chiến lùi lại mười bước nhưng tay vẫn cầm chắc v·ũ k·hí, sát khí không tan.

“Tốt lắm, vậy thì…” La Mạn liếm móng vuốt, thua thì tất nhiên sẽ b·ị c·hặt đ·ầu.

La Mạn: “Sợ?” tộc Atula ghét nhất những kẻ tham sống s·ợ c·hết, không tuân thủ quy tắc.

Thổ Địa là chức vị thần tiên thấp nhất trong hệ thống của Thiên Đình, đôi khi còn bị bỏ qua. Nhiệm vụ canh giữ một vùng đất, phàm nhân thường tin rằng Thổ Địa mang lại ấm no, trù phú, mùa màng nhưng thực tế Thổ Địa không mạnh đến thế, có tác động đến thiên nhiên nhưng không đáng kể. Phép thuật mạnh nhất là độn thổ nhưng so với độn thổ thực sự thì chỉ như trẻ con.

Thiên Táng chưa trả lời, Minh Diệt Thiên đã xắn tay áo lên: “Con trâu nhà ngươi muốn c·hết đây mà.” nàng không cho phép ai dám khiêu khích thần tượng của mình.

Kính Hà nghiêng đầu nhìn lão mũi trâu: Lão ta đâu phải người tốt, bằng cách nào lại trở thành Thổ Địa?

Cổn Khai vừa ăn vừa gật đầu, khóe mắt rưng rưng. Bất chợt có tiếng kèn hú dài khiến hắn sợ đến mức làm rơi chiếc bánh, đám lưu dân run rẩy nép vào nhau như chuột nghe tiếng mèo.

Thức ăn được đưa tới, những chiếc bánh bột nướng vàng, quét thêm chút mật nấm óng ánh. Đám người ăn như chưa bao giờ được ăn, đây là món ăn tuyệt vời nhất trên đời, quả nhiên lời đồn không sai, đến tộc Thiên Táng sẽ được ăn ngon.

Chương 23: Thiên Táng

Thứ nhất là con người có công với làng, với đất nước, quê hương, được dân chúng kính ngưỡng, bái lạy, công đức sâu dày. Lúc này Thần Hoàng xem xét sắc phong làm Thổ Địa, hưởng thụ cuộc sống an nhàn.

Cổn Khai: “Không phải, ta c·hết cũng không sao nhưng các ngươi phải tuân thủ quy tắc.”

“Các ngươi không lo lắng chút nào sao?” Chư Vấn hỏi.

Rầm! Tiếng cánh cổng lớn bị xô vỡ. Mọi người lập tức phi thân ra đại lộ, lúc này thấy một tên Atula cao lớn, cao tới ba thước, U Đôn đã rất cao rồi, tên này còn cao hơn, tay cầm cự phủ bằng đá, tả xung hữu đột đánh cho đám quân phòng vệ tan nát. Nhưng tộc Atula rất dũng mãnh, thứ mạnh nhất của bọn họ là không s·ợ c·hết, dù đánh không lại vẫn xông lên.

Tất cả hướng mắt về Thiên Táng chờ câu trả lời của hắn.

“Ông nội ngươi đến rồi đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh Diệt Thiên nghiến răng mắng: “Con c·h·ó này! Dám tính toán bọn ta.”

Thiên Táng: “Giao cho ngươi.”

Chư Vấn bị dúi mặt xuống đất không thể trả lời, ngón tay lão run run viết một chữ trên đất. Thiên Táng nhìn xong thì khẽ động tâm, phất tay cho U Đôn thả lão ra. Mấy người Minh Diệt Thiên cũng nhìn nhưng không hiểu chữ này ý nghĩa. Đang khi mọi người còn suy nghĩ thì có tiếng hét lớn.

Thiên Táng đối với Minh Diệt Thiên nói: “Hắn vẫn còn hữu ích.”

“Ga! Vậy đừng trách ta.” Cổn Khai hét lớn, vung cự phủ chém xuống. Oanh! Khói bụi mù mịt nổi lên, mặt đất khẽ rung nhẹ, sức mạnh này thật đáng sợ nhưng đám người Minh Diệt Thiên lại tỏ ra thản nhiên, xem ra rất tin tưởng Thiên Táng.

La Mạn im miệng, hành sự.

“Thiên Táng, ngươi ra đây!?”

Củ mài dạng thân dây, có thể leo trên giàn hoặc bò dưới đất, mọc ra củ thon dài tròn to bằng hai ngón tay, cắm sâu dưới năm thước đất. Trồng và khai thác tương đối vất vả vì đất rất cứng, chủ yếu là đá.

Cổn Khai ức chế không chịu nổi: “Con bà mẹ nó, có dám đánh nghiêm túc với ông cố nội của ngươi không hả?”

Rắc rắc… vết nứt mở rộng, cự phủ vỡ tan, Thiên Táng biến mất tại chỗ, xuất hiện đã đứng ngay trước mặt Cổn Khai. Thiên Táng cầm răng nanh đối phương dùng lực hất xuống. Rầm! Cả một thân hình đồ sộ đổ sụp, mặt đập xuống đất, Thiên Táng một chân đạp trên mặt Cổn Khai.

Sau khi có được củ thì vẫn chưa ăn được vì củ có độc, phải mài thành bột - đó là lý do nó gọi là củ mài - để lắng trong nước, sau đó gạn nước lấy tinh bột, đem tinh bột phơi khô dưới bóng râm, sau khi khô thì bóp nhuyễn rồi hấp cách thủy. Tiếp tục đem phơi khô rồi lại hấp. Liên tục chín lần chín ngày thì mới loại bỏ hết độc tố, ăn được.

Thổ Địa có ba xuất thân:

Mẹ của Thiên Táng khi mang thai hắn đang phải chạy nạn, vì đói nên ăn rất nhiều nấm độc, cuối cùng c·hết trên đường, phụ nữ bên cạnh phải mổ bụng lấy hắn ra. Hắn tong teo gầy gò, bụng trương sình, mắt nhắm nghiền, hơi thở như có như không, làn da xanh lét do trúng độc nặng. Lúc đó tưởng hắn đ·ã c·hết nhưng bằng cách thần kỳ nào đó, hắn vẫn sống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cổn Khai đang đóng cọc nhìn chảy nước miếng, U Đôn mang bánh cho hắn, vỗ vai nói: “Hành động của người từ đầu đến cuối đã bị Đại ca nhìn thấu, nếu không đã sớm g·iết ngươi trong một đòn. Muốn sống ở đây thì phải thành thật. Hiểu chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Người tộc Atula hiếu chiến nên tất cả trẻ con từ nhỏ đã phải chiến đấu sống c·hết, hắn lớn lên trong máu và tiếng thét, bộc lộ tài năng chiến đấu thiên bẩm. Mười ba tuổi đã tham gia đội đi săn, mười bảy tuổi đã trở thành đệ nhất chiến binh, mười tám tuổi khiêu chiến tộc trưởng, g·iết c·hết đối phương.

Vốn dĩ hắn đã có thể trở thành thủ lĩnh của tất cả tộc Atula, kẻ vĩ đại nhất sau Thủy Tổ. Nhưng hắn lại chọn cách không ai ngờ… bẻ răng, bẻ đi niềm tự hào của Atula, rời bỏ bộ tộc, hắn vượt qua Cửu U Địa Ngục tiến vào dương giới. Hắn là người đầu tiên làm được. (đọc tại Qidian-VP.com)

La Mạn: “Hả?”

Trong lúc kể chuyện thì trận chiến ngoài kia đã đến hồi kết thúc, Cổn Khai vẫn t·ấn c·ông điên cuồng nhưng Thiên Táng nhẹ nhàng như chiếc lá luôn dùng phương thức nhẹ nhàng nhất, ít sức nhất tránh né.

Thiên Táng thu chân quay trở lại chỗ, trận chiến vừa rồi chẳng khiến hắn đổ một giọt mồ hôi.

La Mạn trợn mắt, trong lòng lo lắng, con bé này sao lại mạnh như vậy. Nhớ ngày xưa xếp hạng, con bé b·ị đ·ánh cho khóc nhè nếu không phải có Đại ca đã bị g·iết c·hết rồi. Những năm nằm vùng rất ít khi thấy mặt, không ngờ con bé trưởng thành lớn như vậy. Chỉ sợ ta đánh không lại nữa, lo lắng cho vị trí của chính mình.

Minh Diệt Thiên nhìn Cổn Khai dưới chân hừ một tiếng, tung cước đá bay đối phương như đá một cục đất. “Sửa cổng thành!”

“Kết thúc!”

“Không phải! Ta khiêu chiến với quy tắc tộc trưởng, theo quy tắc tộc nhân của ta bây giờ là của các ngươi.” Cổn Khai nói.

“Ấy ấy… khoan đã, ta không đánh nhau với con gái.” Cổn Khai vội xua tay. Nhưng Minh Diệt Thiên đã tung cước đạp, Thiên Táng giữa chừng ngay lại, nói: “Ta không muốn bẩn tay, ngươi đi đi.”

Cổn Khai đang bị bẻ răng vẫn vùng vẫy nói: “Làm ơn thu lưu, lãnh địa của bọn ta bị Thần Khí nuốt chửng, bọn họ đã không còn chỗ nào có thể ở.”

Minh Diệt Thiên nhìn đám lưu dân ánh mắt dịu lại, đặc biệt là đối với những bé gái, nàng xoa đầu an ủi: “Đừng lo, ở đây các ngươi sẽ được ăn no. Và đấm tất cả tên nào dám khinh thường phụ nữ.”

Thiên Táng sau khi có được ba thức Thí Thần, không biết học được hết bao nhiêu tinh hoa, nhưng thực lực đã siêu việt cổ kim. Hắn còn biên soạn ra 72 thức Tiểu Thí Thần, dễ lĩnh ngộ hơn truyền cho tộc nhân.

Minh Diệt Thiên nhíu mày, là tên nào to gan như vậy.

Thiên Táng ngồi xuống trước mặt Chư Vấn, ngón tay đặt l·ên đ·ỉnh đầu: “Nói, ngươi rốt cuộc là ai, Thổ Địa Hồ Thiên Nga?”

“Khoan đã!” Cổn Khai giơ tay cản, ngồi quỳ khúm núm nói.

Kính Hà tròn mắt, đối với lão già này càng ngày càng khó nắm bắt, ban đầu là đồng đạo bắt ma với Viên Thiên Cang, sau lại là sư tôn của bọn Tả Từ, ba anh em họ Trương, rồi dư nghiệt Xi Vưu, bây giờ lại là Thổ Địa. Rốt cuộc là sao?

Tộc Atula là tộc chiến binh phải chiến đấu và ăn thịt, nhiều người đã buộc tội hắn phá vỡ truyền thống. Chế giễu hắn không có răng nanh, là một tên nhược nô.

Minh Diệt Thiên khoanh tay cười khẩy, giọng đầy tự hào nói: “Tộc trưởng của chúng ta là huyền thoại, đừng nói một tên, cho dù có hàng vạn tên Cổn Khai cũng không đụng vào được cọng lông chân.”

Thổ Địa đơn thuần chỉ là con mắt của Thiên Đình, ăn cơm nhà nước, không được coi trọng, ngay cả tiểu yêu cũng có thể tùy ý bắt nạt.

Minh Diệt Thiên hiểu ra, sắc mặt đanh lại, thì ra là vậy.

“Sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Tên to xác nhìn đám người, hỏi: “Ngươi là tộc trưởng Thiên Táng? Ta là Cổn Khai, đến khiêu chiến.”

Cổn Khai vẫy tay gọi lớn: “Ta thua rồi, các ngươi lại đây, bây giờ đây là tộc của các ngươi.”

Đã là quy tắc tổ tiên thi chỉ có thể chấp nhận, Thiên Táng tiến lên một bước, đưa tay ra ngoắc: “Ta dùng một tay giải quyết ngươi!”

Hai mươi tuổi tiến tới cực địa tham gia thử thách của Thủy Tổ, vượt qua tất cả những chiến binh xuất sắc nhất trong tất cả các tộc Atula, nhận được truyền thừa của Thủy Tổ. Đó là ba thức Thí Thần: Thí Thể, Thí Hồn, Thí Đạo. Chỉ có ba thức nhưng từ xưa đến nay chưa ai lĩnh ngộ hết được.

La Mạn: “Nhưng…”

La Mạn nhìn Thiên Táng: “Đại ca, không được. Lương thực của chúng ta không có nhiều.”

Cổn Khai cầm cự phủ chém xuống đất để lại vết cắt sâu trên nền đá cứng. “Ta khiêu chiến với tư cách tộc trưởng Tộc Sói Đá. Dựa theo quy tắc tổ tiên khiêu chiến. Ngươi không thể từ chối, không thể dùng người khác thay thế.”

“Quy tắc gì? Quy tắc chính là lấy đầu ngươi làm ghế.”

Hắn cầm cự phủ bổ xuống nhưng trái với mọi lần, Thiên Táng không tránh né. Rầm! tiếng v·a c·hạm nổ vang, khói bụi mù mịt. Khi khói bụi tan đi, Thiên Táng lẳng lặng đứng một tay nắm lấy lưỡi phủ, Cổn Khai to lớn như ngọn núi dùng hết sức ép cự phủ xuống đến mức hai cánh tay run lên. Nhưng Thiên Táng vẫn đứng bình lặng, năm ngón tay vận lực, rộp rộp… cự phủ bằng thiết thạch vậy mà nứt vỡ, các vết nứt trải dài. Cổn Khai kinh hãi, chưa bao giờ gặp phải đối thủ kiểu này.

Từ khi có tinh bột, bùng nổ cuộc cách mạng đời sống, tộc của hắn phát triển vượt bậc. Trở thành tộc lớn nhất toàn bộ Atula giới. Nhưng cũng vì vậy mà có lắm kẻ dòm ngó.

Thứ hai là từ yêu như hòn đá, cổ thụ, thú vật… thành yêu nhưng tâm hướng thiện, bảo vệ vùng đất, giúp đỡ con người. Thần Hoàng cũng sẽ xem xét, chính thức bổ nhiệm, cho vào biên chế Thiên Đình.

“Ngươi c·hết đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Thiên Táng