Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Chơi ngải hại người

Chương 5: Chơi ngải hại người


Chư Vấn: “Xin hỏi sinh thần của đối tượng, cần một vật như tóc, máu.”

Hồng Thanh khẽ nâng tay, tỳ nữ liền mang lên tờ giấy ghi rõ ngày tháng năm sinh, một cái móng tay, một lọn tóc nhỏ.

Chư Vấn liếc xéo nhìn qua tấm màng mỏng, trong mắt lão Hồng Thanh ẩn hiện như con rắn độc, xem ra đối phương đã muốn g·iết người từ lâu, chuẩn bị rất đầy đủ.

“Được rồi, ta sẽ lập tức lập đàn làm phép. Chuẩn bị cho ta bàn, nhang, lư đồng, mâm trái cây, chín quả trứng gà vừa đẻ trong ngày, trầm hương...”

Sau khi mọi thứ đầy đủ, Chư Vấn mặc đạo bào, cầm chuông đồng và kiếm gỗ đào, kiếm này không bình thường, phải là từ cây đào đực (cây đào không ra hoa kết quả, loại cây này được coi là hấp thụ linh khí của trời đất) tuy nhiên loại gỗ này rất hiếm và gần như không thể kiếm được.

Lão vừa múa vừa đọc chú ngữ, Hồng Thanh hồi hộp chờ đợi. Lão sau khi thỉnh bảy mươi hai vị địa sát, mời Thiên Công Địa Mẫu chứng giám thì quấn lọn tóc vào mũi kiếm rà lần lượt qua chín quả trứng. Đột nhiên… bụp bụp bụp… rà tới đâu trứng vỡ tới đó, chảy ra không chỉ lòng trắng lòng đỏ mà còn có máu, điều này đã vượt qua thường thức. Trứng mới đẻ làm sao có thể có máu.

Hồng Thanh mặt lộ vui mừng: “Đại sư, được rồi sao?”

Chư Vấn thu phép, từ từ thở ra trọc khí nói: “Nào có đơn giản như vậy, nếu đơn giản như vậy hoàng đế đã sớm c·hết.”

Lão nói không chút kiêng dè, chỉ bằng lời này đã đủ tru di cửu tộc.

“Vừa rồi chỉ là kiểm tra Phi Yến phu nhân, vị phu nhân này âm đức sâu dày, chưa c·hết được.”

Lão vừa nói vừa lau tay thu dọn đồ nghề.

Hồng Thanh lo lắng, giả vờ nước mắt ngắn dài kể khổ, còn bày ra tư thế khiêu gợi, sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Nói vậy là đủ hiểu rồi!

“Hê hê… ta thích tài không thích sắc. Chuyện hại người âm đức sâu dày này nghịch ý trời nhưng người khác không làm được, ta làm được. Phu nhân nhìn đi.” Chư Vấn chỉ vào bảng hiệu “Lấy mạng đổi mệnh. Dối trời gạt đất” ngay chữ “mạng”.

“Đại sư, vậy ngài muốn… mạng ai.” Hồng Thanh ánh mắt đầy sát khí, cảm giác như chỉ cần Chư Vấn chỉ ai, nàng ta sẽ ngay lập tức ra tay. Hai tỳ nữ bên cạnh cũng run sợ.

Chư Vấn cười khà khà đáp: “Thiên Cơ bất khả lộ!”

“Về yêu cầu của phu nhân thì ta nghĩ nên dùng ngải.”

“Ngải!?” Hồng Thanh kêu lên, nàng biết, đã nghe nhiều câu chuyện về thứ này, hình như xuất phát từ Miêu Cương xa xôi, các dân tộc vùng tây nam.

Chư Vấn từ trong túi lấy ra một viên hạt giống to bằng hạt đậu đen.

Hồng Thanh tò mò lại gần nhìn nhưng không dám quá gần. “Đây là ngải?”

“Không, là hạt giống thôi. Ta chỉ phu nhân cách trồng.”

“Xin đại sư chỉ bảo.”

“Ngải này tên Kinh Tử. Phu nhân hãy bắt một con mèo mun, bẻ cổ c·hết, nhét hạt giống vào miệng, chôn trong chậu đất, mỗi ngày tưới nước cho tới khi hạt giống nảy mầm. Còn về đất thì kiếm 7 cái đầu ông táo (miếng trên của cái lò đất) bỏ hoang nơi chùa, miếu, đình thần… đem về băm nhuyễn trộn với đất thiên nhiên, tuyệt đối không dính phân (bất cứ phân gì) sau đó đặt miếng chì vẽ đã khắc bùa này xuống dưới đít chậu, lấy một trứng gà sống dùng mực đỏ viết chữ “bệnh” vùi trong đất.

Trước khi đặt mèo vào trong chậu phu nhân làm lễ như sau: ba cái hột gà sống, một dĩa gạo muối, một chén nước lạnh, ba chung rượu trắng, một dĩa nổ nếp rang, đốt hai cây nến hai bên, ba cây nhang thì cắm vào chậu ngải, khởi sự luyện vào lúc chiều chạng vạng (giờ dậu). Sau này cho ngải ăn cũng làm tương tự.

Còn về niệm chú tôi sẽ viết cho phu nhân dễ đọc.”

Chư Vấn cầm bút viết xuống, lát sau giao cho Hồng Thanh. Bài chú ngữ như sau:

“Nam mô Tam Vị Thánh Tổ, 36 mẹ tổ ngải, 12 nàng ngải, 12 mụ ngải, mẹ lục mẹ lèo, chú cậu các đẳng nhang vàng, thần ngải lộc ngải, ma ngải ma lai ngải, thiên linh ngải, thâm thanh, hồng hạnh, hùm hổ, nhâm sư chúa tướng, đuôi mọi rợ đợ gồng hổ cảm ứng chứng minh cho (tên họ tuổi) cầu cho Phi Yến phu nhân bệnh tử. Đọc 3 lần.”

“Sau khi tác bạch xong thì định thần, bắt ấn niệm chú sên vô chậu ngải, luyện khoảng một nén nhang là được.

Mỗi ngày lặp lại như thế, phu nhân dùng máu của mình nuôi ngải, tắm cho ngải, đọc thần chú cho ngải nghe... như chăm sóc một đứa con.”

“Khi ngải cao được hai tấc thì kiểm tra ngải đã có thần chưa. Phu nhân niệm chú hỏi thăm, nếu lá ngải đong đưa hướng về phía phu nhân dù cho không có gió thì đã thành công. Nếu thất bại thì phải hủy ngải ngay, thiêu nó thành tro rồi bỏ vào cốt đưa lên chùa thờ cúng như anh nhi.”

Hồng Thanh gật đầu, chăm chú lắng nghe từng chữ.

“Cứ tiếp tục như thế cho tới khi thấy một bóng mèo đen, lúc này đã có thể thâu ngải. Chuẩn bị nhang, đèn… như trước đó, sau đó đọc sinh thần người muốn hại, kèm theo nơi ở, đưa vật thân cận như tóc cho mèo ngậm. Mèo đen sẽ theo lệnh mà hại người đó lâm bệnh. Xong rồi, chỉ có vậy thôi.” Chư Vấn kết thúc chỉ dẫn.

Hồng Thanh ghi nhớ tất cả, trong lòng vẫn còn băn khoăn hỏi lại:

“Vậy sau khi thành công thì xử lý ngải như thế nào?”

“Muốn nó c·hết thì dùng tỏi băm pha với rượu tưới cho cây, sau một thời gian nó sẽ tự c·hết. Sau đó tiêu hủy, bỏ tro nơi gần chùa, miếu, đình.”

“Đa tạ đại sư chỉ bảo.” Hồng Thanh chắp tay cúi chào.

“Người đâu, mau mang lễ vật ra đây.”

Chư Vấn cầm tiền cười ha hả rồi rời đi. Hồng Thanh cho gọi thuộc hạ theo dõi lão, đồng thời bắt đầu luyện ngải.

Hai tháng sau, trong một đêm trăng, Phi Yến phu nhân qua cửa sổ thấy một con mèo đen đứng trên cành cây, màu mắt đỏ rực như viên than, nó nhìn chằm chằm vào phu nhân rồi nhe răng chạy mất, từ hôm đó phu nhân đổ bệnh. Trương đại nhân cho gọi bao nhiêu danh y vào chữa, bọn họ cũng đều lắc đầu, Phi Yến phu nhân tình trạng ngày càng tệ. Mỗi ngày bà đều thấy mèo đen bên cửa sổ nhìn mình.

Phi Yến phu nhân nói chuyện này với mọi người nhưng không ai tin bởi vì bọn họ chưa hề thấy mèo đen, bọn họ còn cho rằng phu nhân mê sảng, bị điên. Sau thời gian chống chọi với bệnh tật, Phi Yến phu nhân ra đi.

Trương đại nhân làm t·ang l·ễ cho vợ chưa được bao lâu thì rước một tiểu thư con quan lại tỉnh về làm vợ nhưng vẫn có dân chơi biết ả là ai. Chính là hoa khôi trong kỹ viện!

Vào nhà quan không bao lâu thì cô ta đậu thai, vốn dĩ là chuyện tốt nhưng đứa bé được ba tháng thì c·hết. Lần thứ hai cũng là như vậy, lần thứ ba đẻ ra thì c·hết ngay, trên ngực đứa bé có vết bớt màu đen. Đại phu nói cô ta tổn thương khí huyết quá nhiều sẽ không bao giờ có con được nữa. Đây chính là Lấy Mạng Đổi Mệnh Dối Trời Gạt Đất!!!

Cô ta biết nguyên nhân từ đâu, điên cuồng tìm bắt Chư Vấn nhưng vô ích.

Vì cô ta không có con, Trương đại nhân nạp th·iếp mới, cô ta bị ghẻ lạnh dẫn tới phát điên, thường hay chỉ cành cây nói có mèo đen.


Sau khi rời khỏi lầu xanh, Chư Vấn nướng sạch tất cả tiền vào chiếu bạc, may mắn lần này người sòng bạc đã được bề trên dặn nên để lão vẫn còn quần áo ra ngoài.


Hôm nay, lại một ngày đuổi ruồi nữa của Chư Vấn, đột nhiên có một gã nhà giàu bụng bự ngồi vào ghế, đập bàn ầm ầm.

“Lão thầy bói!”

Chư Vấn bừng tửng, mặt tươi hơn hoa:

“Đại nhân không biết có chuyện gì muốn biết. Trên trời dưới đất, không gì là bần đạo không biết. Lấy mạng đổi mệnh, dối trời gạt đất, không gì là bần đạo không làm được.”

“Thôi, đừng có ba hoa nữa. Ta nói cho lão biết, dạo gần đây ta xui xẻo quá, đ·ánh b·ạc toàn thua, đi đường bị chậu cây rơi vào đầu, đi nhà xí cũng trượt chân rơi xuống hố. Lão nói xem, có phải ta bị ai chơi bùa hay là có âm hồn nào oán không?”

“Hê hê… dễ tính, dễ tính… đại nhân thử viết một chữ, lão bói cho.” Chư Vấn đưa giấy viết mời.

“Ta không biết chữ.” Tên nhà giàu, chấm ngón tay vào mực quẹt nguệch ngoạc trên giấy. “Đó, bói đi! Bói đúng, đại gia ta thưởng tiền cho.”

Cạch! một nén bạc trắng đập lên bàn.

“Nhưng nếu nói không ra gì… hừ hừ…” Hắn xắn tay áo lên sẵn sàng.

Chư Vấn nhìn ra rõ ràng tên này muốn đánh người xả xui, xem bói chỉ là lấy cớ mà thôi. Đại Đường thịnh trị, luật pháp công bằng nghiêm minh, không phải ỷ giàu là muốn đánh ai thì đánh nên mới phải tìm cớ.

Chư Vấn nhếch mép cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ ung dung, ngắm nghía nét mực loằng ngoằng như gà bới.

“Đại nhân, chữ này của ngài… quả thật là huyền bí! Bần đạo hành tẩu giang hồ mấy chục năm, chưa từng thấy bút tích nào linh động như vậy. Nhìn kỹ, cứ như có quỷ khí lượn lờ, lại thêm sát khí âm trầm. Chậc chậc…”

Gã nhà giàu bụng bự nghe thế, sắc mặt hơi tái.

“Thật… thật vậy sao?”

Chư Vấn đặt tờ giấy xuống bàn, nghiêm túc gật đầu.

“Đại nhân không chỉ bị xui xẻo bình thường, mà là có oán linh theo sát! Nhìn nét mực này, bần đạo đoán rằng… đó là một nữ quỷ!”

“Cái… cái gì?!” Gã nhà giàu nuốt nước bọt đánh ực, cả người run lên. “Nữ… nữ quỷ?”

“Phải! Mà oán khí nàng ta không nhẹ đâu! Xem này…” Chư Vấn chấm ngón tay vào vệt mực nhòe trên giấy, lắc đầu chép miệng. “Mực loang thành vệt dài như lệ chảy, đây là nước mắt của quỷ! Rõ ràng nàng ta uất hận mà c·hết, giờ vẫn còn dây dưa không dứt.”

Gã nhà giàu nuốt nước bọt thêm lần nữa, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.

“Lão… lão thầy bói! Ta… ta không biết có nữ quỷ nào oán hận ta! Lão nói xem, ta phải làm sao?!”

Chư Vấn thở dài đầy cảm thông.

“Chuyện này… may thay vẫn có cách giải.”

“Là cách gì?”

Chư Vấn liếc nhìn nén bạc, giọng bình thản:

“Trước tiên, để hóa giải oán khí, đại nhân phải thật thành tâm. Phải làm việc thiện, phải biết bố thí…”

Nói rồi, hắn đưa tay ra muốn cầm nén bạc.

“Ví như, bố thí cho bần đạo chút tiền hương khói, để bần đạo làm lễ giải hạn.”

Gã nhà giàu chớp mắt, hiểu ra ngay, giữ chặt nén bạc:

“Lão muốn lừa ta à?”

Chư Vấn cười híp mắt, lắc đầu:

“Đại nhân, mạng người đáng giá bao nhiêu? Ngài có thể thua cả đống bạc trên sòng bài, cớ gì lại tiếc chút tiền nhỏ cứu mạng mình?”

Gã nhà giàu rùng mình. Hắn nhớ đến những lần suýt c·hết gần đây, rồi lại nhìn Chư Vấn đầy nghi hoặc. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghiến răng, đẩy mạnh nén bạc về phía thầy bói.

“Được rồi! Mau làm phép đi! Nếu ta còn xui nữa, coi chừng ta trở lại tìm lão!”

Chư Vấn đón lấy bạc, vẫn cười híp mắt:

“Đại nhân yên tâm, bần đạo hành nghề dựa vào chữ tâm. Giờ thì, xin ngài nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bần đạo sẽ bắt đầu làm phép…”

Gió thổi qua mái hiên, làm lay động những lá bùa treo lủng lẳng trên quầy xem bói. Trò l·ừa đ·ảo của Chư Vấn lại thành công thêm một lần nữa.

Chương 5: Chơi ngải hại người