Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Buổi tối bên ngoài bức tường thành
Những người sống bên trong bức tường thành được biết rằng, thời gian ở khu vực bên ngoài bức tường thành lúc nào cũng là buổi tối.
Một số nơi sương mù dày đặc gần như che khuất tất cả mọi thứ, một số nơi khác ít sương mù hơn, nhưng vẫn không thấy được ánh sáng mặt trời.
Mặc dù vậy, thời gian ở khu vực bên ngoài bức tường thành hoàn toàn có thể nhận ra một cách dễ dàng, phân biệt rõ ràng ban ngày và ban đêm.
Đối với ban ngày, sương mù thường xuyên xuất hiện, và dẫu cho không gian xung quanh sẫm màu một chút, người bình thường vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
Hơn nữa, vào ban ngày, dị thú hoạt động tương đối ít, chủ yếu là dị thú cấp thấp, cho nên siêu phàm giả thường tranh thủ khoảng thời gian này để thăng cấp.
Tất nhiên nó chỉ tùy vào một vài khu vực, khoảng 60 ki lô mét tính từ khu đóng quân Tây Nam D đến khu vực bên ngoài khu đóng quân Tây Nam A, dị thú hoạt động cả ngày lẫn đêm.
Ngoài ra, nếu đi theo hướng bên trái hoặc bên phải khu đóng quân bất kỳ từ 5 đến 10 ki lô mét trở lên, dị thú cấp cao sẽ xuất hiện rất nhiều.
Bởi vì Đội Cảnh Vệ không thể nào g·iết sạch toàn bộ dị thú bên ngoài, và chúng có thể lén di chuyển đến gần bức tường thành.
Thông thường đám dị thú này chỉ giống những con tốt thí, bị thúc đẩy bởi một lời kêu gọi nào đó, bằng mọi giá di chuyển vào bức tường thành, và cố gắng g·iết nhân loại.
Trong khi đó, vào ban đêm, sương mù hoàn toàn biến mất, tuy không có ánh sáng, nhưng nó lại nhìn rõ hơn ban ngày.
Vào thời điểm này, đám dị thú bắt đầu hoạt động năng nổ hơn, hoặc là tìm kiếm thức ăn, hoặc là tiếp tục di chuyển về hướng bức tường thành.
Những con dị thú hoạt động vào ban đêm đa phần đều ở cấp độ cao, sức mạnh cũng kinh khủng hơn khi chiến đấu vào ban ngày, cực kỳ nguy hiểm.
Nói là thế, siêu phàm giả nói chung, Đội Cảnh Vệ nói riêng, tất cả đều muốn đi săn dị thú vào ban đêm, vì nó sẽ mang đến nhiều điểm kinh nghiệm hơn.
Đồng thời, dưới sự khắc nghiệt và sức mạnh lớn từ đám dị thú cấp cao, siêu phàm giả càng có lý do để chiến đấu với chúng, nhằm phát triển năng lực của bản thân.
"Mới đó mà đã đến ban đêm rồi sao?"
Trần Phương Vọng chợt nhận ra màu sắc xung quanh đã thay đổi, không bị sương mù che khuất mất, màu tối sẫm cũng trở nên sáng hơn trông thấy.
"Mình nên quay về hay tiếp tục kiếm thêm điểm kinh nghiệm đây?"
Trước khi được sự cho phép của đội trưởng Phùng Chí Thanh, hoặc những thành viên cấp cao trong Đội Cảnh Vệ, không ai được tự ý ở bên ngoài vào ban đêm.
Thông thường nguy hiểm chỉ xuất hiện khi trời tối sẫm, sương mù dày đặc, ít tầm nhìn trong đêm, thuận lợi cho những cuộc t·ấn c·ông du kích và á·m s·át.
Tuy nhiên, đối với khu vực bên ngoài bức tường thành, càng sáng càng nguy hiểm, tầm nhìn rõ ràng nhất lại chính là thứ khiến bản thân dễ rơi vào tình thế khó.
Đơn giản mà nói, mọi người thường mất đi cảnh giác đối với những gì diễn ra xung quanh vào lúc trời sáng, điều đó còn dễ dàng cho việc á·m s·át.
Vì chẳng ai nghĩ giữa ban ngày ban mặt, trời sáng và rõ ràng như thế này sẽ có nguy hiểm, không một ai lại đi á·m s·át người khác vào thời điểm trời sáng cả.
Đương nhiên điều đội trưởng Thanh, hay những thành viên cấp cao trong Đội Cảnh Vệ lo lắng, không phải liên quan đến dị thú, mà chính là những tên t·ội p·hạm phản nhân loại.
Bọn chúng hoạt động một cách kỳ lạ, chủ yếu vào lúc trời tối, khi sương mù tan biến hoàn toàn, như thể bọn chúng muốn g·iết người một cách quang minh chính đại.
Thực chất, bọn chúng chỉ là lo sợ những kẻ mình chuẩn bị ra tay s·át h·ại, họ có thể lẫn trốn trong màn đêm, dẫn đến việc để lộ thông tin và nguy cơ cao b·ị t·ruy s·át ngược lại.
Trần Phương Vọng loay hoay suy nghĩ một hồi, phân vân không biết nên tiếp tục ở lại bên ngoài hay quay về khu đóng quân.
Lúc này, hắn đang đứng giữa những khu nhà đổ nát, trông giống như khu chung cư cũ bên trong bức tường thành thứ tư.
Đột nhiên có một loại cảm giác ai đó theo dõi mình hiện lên, cộng thêm khả năng từ chỉ số trực giác, hắn khẳng định mình đang bị bao vây.
Rõ ràng nãy giờ hắn g·iết mấy chục con dị thú xung quanh, không cảm nhận được chút nguy hiểm nào, cũng không phát giác ra sự hiện diện của con người quanh đây.
Nhưng khi sương mù tan biến, mọi thứ xuất hiện trong tầm mắt trở nên cực kỳ rõ ràng, thì trực giác lại báo hiệu nguy hiểm ở rất gần.
"Đúng như những gì mình nghe giảng từ thầy Phương, buổi tối bên ngoài bức tường thành, chính là tử địa của nhân loại."
Trần Phương Vọng bình tĩnh tiến bước về phía trước, mỗi bước đi đều chậm rãi và nhẹ nhàng đến mức không phát ra chút tiếng động dù nhỏ nhất.
Bây giờ hắn không thể quay đầu nữa rồi, nếu muốn về khu đóng quân, bắt buộc hắn phải thoát khỏi kiếp sự bao vây từ những kẻ nấp sau các bức tường đá.
Ngay cả khi hắn đưa ra quyết định sớm hơn, thì hắn vẫn không chạy thoát được, hắn đã bị bao vây từ đầu, và những kẻ bao vây hắn muốn chờ sương mù tan biến để dễ dàng hành động.
"Không biết số phận ép mình vào tình huống nguy hiểm, hay là do bản thân mình thật sự xui xẻo, hai lần trong ngày đều gặp t·ội p·hạm phản nhân loại."
Tuy đang bị bao vây tứ phía, Trần Phương Vọng ngược lại chẳng thể hiện ra chút sợ hãi nào, thậm chí còn rất thoải mái, tự dè bỉu chính bản thân mình.
Hắn không hiểu một điều, số lượng nhân loại còn sống sót chưa đến 150 triệu người, tại sao vẫn có những kẻ muốn phản bội nhân loại?
Trong khi nhân loại gần như rơi vào bước đường cùng, chẳng mất bao lâu nữa nguy hiểm sẽ ập tới, vậy mà không những không giúp đỡ nhau, còn đi phản bội lại đồng loại.
Trần Phương Vọng hơi thất vọng một chút, dù sao bản thân hắn cũng không có quyền quyết định suy nghĩ, hay lý tưởng của mỗi người.
"Hi vọng không gặp siêu phàm giả cao cấp, mình chưa muốn kích hoạt nội tại Thập Tử Nhất Sinh vào thời điểm này."
Hơn hết, bây giờ không phải lúc để hắn nghĩ về những chuyện đó, hắn cần g·iết hết đám người đang bao vây mình, tự cứu lấy bản thân trước.
Trong nháy mắt, một tấm lưới khổng lồ từ trên trời bất ngờ rơi xuống, nó bao phủ không gian xung quanh hắn.
Đây là kỹ năng Lưới Trời, có thể dùng để bao vây phạm vi xung quanh, hoặc trực tiếp bắt giữ nếu đối phương không phá hủy được nó.
Thông thường Lưới Trời được sử dụng như một cạm bẫy, bẫy những kẻ sở hữu khả năng bay và bay lên không trung, bởi nó có khả năng vô hình bán phần.
Những tên t·ội p·hạm dùng nó nhằm mục đích bao vây Trần Phương Vọng, có lẽ bọn chúng muốn chơi đùa, hoặc bọn chúng thật sự đề phòng sức mạnh của hắn.
Dưới sự bao vây của những tên t·ội p·hạm, và bản thân đang bị nhốt trong phạm vi của tấm lưới, hắn vẫn bình tĩnh quan sát âm thanh và chuyển động xung quanh.
Hắn không thể di chuyển vào lúc này, vì như vậy sẽ lộ ra sơ hở, đám t·ội p·hạm kia sẽ có cơ hội t·ấn c·ông hội đồng hắn, nên hắn cực kỳ thận trọng.
Sau đó, một cái phi tiêu sắc bén bay về phía hắn với tốc độ cực kỳ nhanh, trên đường bay nó phân thành hàng ngàn phi tiêu giống hệt nhau.
Trần Phương Vọng chưa vội di chuyển tránh né khỏi chúng, hắn xoay người nhìn qua bức tường đá bên phải, một q·uả c·ầu l·ửa bất ngờ xuất hiện.
Trái phải đều bị t·ấn c·ông, hắn lại không sở hữu kỹ năng phòng thủ, hay kỹ năng t·ấn c·ông diện rộng để chặn đứng loạt t·ấn c·ông đó.
Chỉ còn cách duy nhất là lùi về sau hoặc tiến lên trước, nhưng cũng không thể đảm bảo được điều gì, loạt t·ấn c·ông khác sẽ nhắm vào hắn.
Khoảnh khắc q·uả c·ầu l·ửa cùng hàng ngàn phi tiêu bay tới trước mặt, hắn phóng lên phía trước, lập tức t·iếng n·ổ ầm vang liên hồi ngay sau lưng.
Ngay cả khi không tiếp xúc trực tiếp, hắn vẫn chịu chấn động nhẹ từ v·ụ n·ổ, đồng thời khiến cho mặt đất xung quanh trở nên gồ ghề, khó di chuyển hơn.
"Hai người bên trái, một người bên phải, trước mắt mình chỉ phát giác được sự hiện diện của ba người, phần còn lại vẫn chưa lộ diện, nhất định phải tìm ra..."
Trong thoáng chốc, Trần Phương Vọng bất ngờ bật nhảy lên cao, cùng lúc một phần đất bên dưới chân hắn trồi thẳng lên trên, cao gần mười mét.
May là hắn kịp thời phản xạ lại, nhảy rồi giậm nhẹ xuống phần đất vừa trồi lên, sau đó bật thẳng về phía trước, tránh khỏi đòn t·ấn c·ông đột ngột này.
Nếu hắn không phản xạ kịp, chắc chắn bị phần đất đó hất văng, tuy không gây nhiều thương tổn cho hắn, nhưng sẽ trở thành một cái bao cát, chờ đám t·ội p·hạm kia xông vào t·ấn c·ông.
Mặt khác, hắn biết rằng hiện tại có bốn tên t·ội p·hạm, riêng tên vừa t·ấn c·ông b·ằng thì không rõ vị trí nhất định, là một pháp sư hệ Thổ có thể dùng kỹ năng từ xa.
Tuy nhiên, Trần Phương Vọng đã biến mất vào hư vô, ngay trước khi hắn tiếp đất, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa mới diễn ra, như thể bị đưa đến một thế giới khác.
...
Khu đóng quân Tây Nam D.
Hiện tại, 19 giờ 20 phút, những tân Cảnh Vệ mới gia nhập Đội Cảnh Vệ đều tập hợp tại sân huấn luyện, chờ hiệu lệnh tiếp theo từ đội trưởng Phùng Chí Thanh.
Nói là tập hợp, thực chất chỉ có mười lăm người đứng chờ đội trưởng Phùng Chí Thanh nói, hơn hai trăm người còn lại thì đang huấn luyện, đánh nhau với hình nộm.
Bọn họ không thực sự tự tin với chính bản thân mình, c·hấn t·hương do Lich gây ra quá lớn, khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi và không dám ra khỏi vùng an toàn.
Nhưng vì mệnh lệnh từ đội trưởng Phùng Chí Thanh, bọn họ chỉ có thể làm theo, trông chẳng thể hiện tí quyết tâm nào, hiện mỗi vẻ ủ rũ và mệt mỏi.
"Trễ gần một tiếng rưỡi so với thời gian tập hợp, cậu ta không xem quy tắc của Đội Cảnh Vệ ra thể thống gì à?"
Ban đầu đội trưởng Thanh có cái nhìn tương đối tốt về Trần Phương Vọng, chẳng qua luật là luật, bất kỳ ai cũng không được làm trái.
Cho dù bản thân sở hữu tài năng thiên bẩm, vẫn phải làm theo luật lệ, tuân thủ nó một cách nghiêm túc nhất, lại còn đang ở trong khoảng thời gian n·hạy c·ảm.
"Chắc hẳn cậu ta nghĩ mình mạnh nên mới muốn ở lại bên ngoài lâu hơn, cố gắng thăng cấp thật nhanh và bỏ xa những người khác."
"Cậu thì biết cái quái gì về Phương Vọng mà nói như thế? Mà kể cả cậu ta có nghĩ vậy đi chăng nữa, chuyện đó không phải là chuyện tốt sao?"
"Đình Thái nói đúng đấy, nhân loại đang cần những người có khả năng vượt trội hơn số còn lại, cậu ta cố gắng thăng cấp chẳng có gì sau cả."
Lâm Đình Thái cùng Trương Minh Trí phản bác lại lời nói chế giễu từ một bạn học cùng trường.
Quả thật việc cố gắng thăng cấp nhanh hơn hoàn toàn không sai, nhưng phải có lý do nào đó, thì đội trưởng Thanh mới cảnh báo không nên ở bên ngoài vào buổi tối.
Hơn nữa, sự việc lúc sáng vẫn còn đang ám ảnh mọi người, chỉ có Trần Phương Vọng và một số người là còn tỉnh táo, cố gắng săn g·iết dị thú.
Đội trưởng Thanh vắt óc suy nghĩ, đúng là dư âm từ sự việc lúc sáng vẫn còn tồn đọng, không thể loại trừ khả năng Trần Phương Vọng gặp nguy hiểm tương tự.
Những tên t·ội p·hạm bắt đầu hành động gan dạ hơn, hoàn toàn không xem Đội Cảnh Vệ hay bất cứ ai ra gì, cho nên mới hiên ngang t·ấn c·ông bọn họ.
Trần Phương Vọng nhất định là gặp nguy hiểm rồi, tâm trạng đội trưởng Thanh có chút bồn chồn, cảm giác điềm xấu đang xuất hiện.
"Được rồi, tất cả đều im lặng hết đi, tôi nghĩ cậu ta đang gặp nguy hiểm, nên tôi sẽ đích thân tìm kiếm cậu ta. Tạm thời tất cả tiếp tục luyện tập đi, đến trước mười hai giờ đêm thì đi ngủ, ngày mai tiếp tục ra ngoài săn g·iết dị thú."
Dứt lời, đội trưởng Thanh nhanh chóng di chuyển tới chỗ đỗ xe, chuẩn bị lấy một chiếc xe chuyên dụng để đi tìm Trần Phương Vọng.
Đúng vào thời điểm đội trưởng Thanh ra tới trước cổng khu đóng quân, bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện, chính là Trần Phương Vọng.
Điều này khiến đội trưởng Thanh vô cùng bất ngờ, suy nghĩ đầu tiên về việc hắn tự ý làm trái quy tắc hiện lên trong đầu đội trưởng.
Tuy nhiên, khi đội trưởng Thanh nhìn xuống, thấy Trần Phương Vọng đang nắm đầu một người phụ nữ, vừa đi vừa kéo cô ta cọ sát bên dưới mặt đất khô cằn.
Bấy giờ, đội trưởng Thanh kinh ngạc đến mức không nói nên lời, tất nhiên không phải việc Trần Phương Vọng nắm đầu cô ta.
Điều mà đội trưởng Thanh bất ngờ, chính là cấp độ của cô ta, Trần Phương Vọng đã đánh bại một siêu phàm giả cấp độ 35, trong khi hắn chỉ mới đạt cấp độ 15.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.