Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Máu và cái c·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Máu và cái c·h·ế·t


Đối với siêu phàm giả, thể chất vừa là điểm mạnh, vừa là điểm yếu, đặc biệt quan trọng trong giai đoạn đầu, vì nó giúp bọn họ chiến đấu lâu hơn, dùng được nhiều kỹ năng hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một người đàn ông trùm kín đầu, mặc bộ quần áo màu đen, nhìn qua năm người đang đứng bên cạnh, khó hiểu hỏi bọn họ một câu.

Trong nháy mắt, người phụ nữ khuỵu gối, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Trần Phương Vọng, chứng kiến hắn vòng ra sau lưng, đánh thẳng vào gáy.

...

"Kỹ năng Không Gian Của Cái C·hết chuẩn bị kết thúc rồi, kết quả..."

Dao găm ghim vào lưng hắn tương đối sâu, nhưng bởi vì các giác quan đang bị hạn chế, nên hắn không cảm thấy đau đớn.

Trong thoáng chốc, đốm sáng màu tím hoàn toàn tan biến, bóng dáng ai đó dần dần hiện ra, khiến cho năm tên t·ội p·hạm vô cùng ngạc nhiên.

Khoảng vài giây sau, nhờ vào không gian xung quanh đã tĩnh lặng sẵn, giúp hắn dễ dàng tiến vào trạng thái bình tĩnh tuyệt đối, hay Toàn Thức.

Sau đó, hắn sử dụng kỹ năng Truyền Máu t·ấn c·ông vào người phụ nữ, luồng máu chạm nhẹ vào lưng, rồi đi thẳng vào trong cơ thể cô ta.

Trong chớp mắt, Trần Phương Vọng chém liên tục vào ba tên t·ội p·hạm, vừa nhanh vừa thô bạo, đến mức cơ thể bọn họ gần như tách rời toàn bộ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù bản thân đang bị suy yếu, nhưng người phụ nữ vẫn cố gắng chống cự, vung vẩy thanh dao găm, muốn chặn đòn t·ấn c·ông đang hướng về phía mình.

Nếu đốm sáng màu tím biến mất mà không có người nào xuất hiện, nghĩa là kết quả trận chiến bên trong Không Gian Của Cái C·hết thuộc về đồng bọn của họ.

Hắn chớp lấy thời cơ tuyệt hảo này, cũng như tranh thủ kỹ năng Huyết Kiếm vẫn còn kích hoạt khoảng 45 giây, ngay tức khắc lao tới chỗ hai người bên trái.

Ngay cả khi người đàn ông đeo kính không giải thích, thì những người còn lại vẫn biết có chuyện khác thường đang diễn ra, còn là lần đầu tiên chứng kiến.

Thái đao trong tay hắn uyển chuyển và nhanh nhẹn, đâm xuyên qua ngực người đầu tiên, rồi vung ngược từ dưới lên trên, chém một nhát vào người tiếp theo.

Người phụ nữ ngã xuống, hoàn toàn rơi vào tình trạng bắt tỉnh, cùng lúc đó không gian màu tím vỡ vụn thành từng mảnh, khung cảnh những bức tường đá dần dần hiện ra.

Người phụ nữ ngạc nhiên vì t·ấn c·ông hụt trong chiều không gian của mình, lại còn bị phản công bằng chiêu thức kỳ lạ gì đó từ đối phương.

Đối với mỗi siêu phàm giả, bọn họ đều sở hữu nguồn năng lượng trong cơ thể, đó là thứ giúp bọn họ trở thành siêu phàm giả và thi triển kỹ năng một cách dễ dàng.

Kháng hiệu ứng có khả năng giúp giảm thời gian suy yếu, hay tất cả các loại chiêu thức làm giảm khả năng của siêu phàm giả, cách tốt nhất là ra tay quyết đoán.

Đám người kỳ lạ đứng vây quanh đốm sáng màu tím, trông như ngọn lửa đang rực cháy, dường như đang chờ ngọn lửa dập tắt, hoặc thứ gì đó sẽ xuất hiện.

Đột nhiên, một m·ũi d·ao sắc bén từ phía sau đâm tới với tốc độ cực kỳ nhanh, dưới điều kiện bất lợi, Trần Phương Vọng không thể tránh khỏi cú đâm vừa rồi.

Trần Phương Vọng ngay lập tức thả lỏng cơ thể, đưa bản thân thoát khỏi trạng thái Toàn Thức, vội lùi lại một bước, né đi cú đâm bất ngờ từ người phụ nữ.

Mà trạng thái suy yếu vẫn đang tác động lên người bọn họ, tuy rằng nó không tác động lên các chỉ số khác ngoài thể chất, nhưng thể chất là thuộc tính cực kỳ quan trọng.

Mà cho dù hiệu quả suy yếu duy trì trong bao lâu, hắn vẫn g·iết bọn họ một cách thô bạo nhất, bởi bọn họ là những tên t·ội p·hạm phản nhân loại.

Bỗng chốc, cơ thể người phụ nữ trở nên yếu ớt, cảm giác như không còn chút sức lực nào, đến cả việc giữ chặt dao găm cũng khó khăn.

Trần Phương Vọng sau khi sử dụng Truyền Máu t·ấn c·ông vào năm tên t·ội p·hạm, lập tức tranh thủ thời gian bọn họ bị trì hoãn và chạy khỏi đó một đoạn ngắn.

"Hắn ta rốt cuộc là ai? Một tên nhóc vô danh sao lại có thể mạnh như thế chứ?"

Chẳng qua, còn chưa kịp tung ra loạt kỹ năng đã chuẩn bị sẵn, thì bị luồng máu kỳ lạ xâm nhập vào cơ thể, khiến cho bọn họ kiệt sức một cách khó hiểu.

"Không phải hình như, mà từ trước đến giờ cô ấy chưa từng ở trong Không Gian Của Cái C·hết lâu đến thế."

Chương 20: Máu và cái c·h·ế·t

Trần Phương Vọng trong bộ dạng ướt đẫm máu tươi nhìn xuống, cầm lấy đầu của từng tên t·ội p·hạm treo lên trên bức tường cao nhất.

"Không cần biết kết quả giữa bọn họ thế nào, tập trung t·ấn c·ông vào tên nhóc vô danh đó!"

Mặc dù có thể không c·hết, nhưng sống trong một thế giới tràn ngập nguy hiểm thế này, mất đi khả năng siêu phàm chính là mất đi năng lực làm người. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đúng vậy, cô ấy là người được phép di chuyển tự do, và nhìn thấy mọi thứ trong kỹ năng Không Gian Của Cái C·hết. Điều này đồng nghĩa với việc tên nhóc vô danh đó có thể thoát khỏi những đòn t·ấn c·ông chí mạng của cô ấy."

Trần Phương Vọng phải rất cố gắng điều chỉnh nhịp thở, sau cho bản thân có thể bình tâm lại, bằng không hắn sẽ phát điên với những gì đang diễn ra xung quanh.

Hắn trói chặt tay chân người phụ nữ, vừa đi vừa kéo người phụ nữ lê lết dưới mặt đất, nhanh chóng quay về khu đóng quân, và gặp đội trưởng Thanh ở trước cổng chính.

Nhưng cũng may hắn chưa dùng, dù cho hắn sử dụng Truyền Máu, chưa chắc nó đi vào được cơ thể người phụ nữ, bởi cô ta có thể dùng dịch chuyển tức thời tránh né.

"C- Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra với mình vậy? Khó chịu quá...!"

Người phụ nữ tin rằng với cấp độ 35, cô ta hoàn toàn có cơ sở g·iết c·hết hắn, một người chỉ mới đạt cấp độ 15, bằng một đòn duy nhất.

Trong trạng thái Toàn Thức, hắn không cảm nhận được sự hiện diện của các vật thể sống, mà chỉ cảm nhận được năng lượng siêu phàm.

"Mẹ kiếp, giờ có hỏi ta cũng không thể trả lời, chúng ta sắp rơi vào c·ái c·hết rồi!"

"Khoảng sáu phút, chuyện này hình như chưa từng xảy ra bao giờ!?"

Người đàn ông đeo kính, khuôn mặt điển trai, dường như là người thông thái nhất trong số đám người ở đây, nhanh chóng nhìn ra điểm khác thường.

Người phụ nữ cố gắng di chuyển cách xa Trần Phương Vọng, hai tay cầm lấy dao găm chĩa tới phía trước, nhất quyết không cho hắn tiếp cận.

"Tên điên đó, hắn là cái quái gì thế?"

Hành động này diễn ra cực kỳ nhanh và chính xác, hắn tự đẩy mình ra khỏi dao găm, rồi xoay người lại 180 độ, bắt lấy cánh tay của một người phụ nữ.

Trần Phương Vọng bình tĩnh liếc nhìn xuống v·ết t·hương, nó lành lại lâu hơn hắn nghĩ, dường như trong không gian này hiệu quả từ kỹ năng hồi phục cũng bị suy giảm.

Hắn bắt đầu cảm giác được nguy hiểm đang tồn tại tứ phía, và một khi kỹ năng Chữa Lành không giúp hắn hồi phục kịp, c·ái c·hết có thể sẽ đến.

Nhưng một khi thể chất suy yếu, các chỉ số thuộc tính khác dù không suy giảm trực tiếp, nó vẫn khiến cho bọn họ không cách nào điều khiển bản thân như bình thường.

Trái lại, hắn có thể nhìn những năng lượng ẩn hiện xung quanh mình vô cùng rõ ràng, như thể đang nhìn toàn bộ không gian từ trên cao.

Đồng thời, hắn dùng máu của đám t·ội p·hạm này viết một dòng chữ trên bức tường, sau đó tìm kiếm tung tích của người phụ nữ mà hắn đánh ngất trong không gian màu tím.

Ngược lại, nếu Trần Phương Vọng xuất hiện khi đốm sáng màu tím biến mất, đồng bọn của họ đ·ã c·hết hoặc b·ất t·ỉnh, và bọn họ sẽ g·iết hắn ngay lập tức.

Mà sau đòn t·ấn c·ông đầu tiên, người phụ nữ đã biến mất, không gian màu tím lần nữa trở nên tối tăm, hắn chắc chắn rằng cô ta đang ở đâu đó quanh mình.

Nơi này tối đen như mực, đôi lúc một chút ánh tím chợt lóe lên, không cảm nhận được sự sống xung quanh, cũng không nghe thấy bất kỳ loại âm thanh nào.

Dĩ nhiên hắn biết mình cần phải giữ sức, không thể tự khiến cho bản thân gặp khó khăn thêm nữa, nên mới chưa vội dùng kỹ năng Truyền Máu, hay bất kỳ kỹ năng khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến cả bản thân hắn cũng khó tin khi mình làm được điều cực kỳ khó khi vẫn ở cấp thấp, và phụ thuộc rất nhiều vào sự bình tĩnh, vì rất dễ bị xao nhãng từ mọi thứ.

Người đàn ông cao gần hai mét đứng bên cạnh, hòa lẫn một phần cơ thể mình cùng với mặt đất, lập tức quay sang, khuôn mặt có chút khó hiểu, đáp.

Đám t·ội p·hạm còn lại chứng kiến cảnh tượng này, hoàn toàn không thể tin những gì mình vừa nhìn thấy, một tên nhóc vô danh cấp độ 15 g·iết c·hết siêu phàm giả cấp độ 35, 36.

Ngược lại, nhờ vào điều này mà hắn có thể phản công, chẳng cần bận tâm tới v·ết t·hương như thế nào, chỉ việc xoay người, bắt lấy tay đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nhiên, bọn họ vẫn phóng thích được toàn bộ kỹ năng về một phía, tạo thành v·ụ n·ổ thổi bay phạm vị xung quanh, kể cả đám t·ội p·hạm bọn họ.

Lúc này hắn mới nhận ra kỹ năng Truyền Máu lợi hại hơn tưởng tượng, suy yếu còn làm cho kỹ năng trì hoãn một giây, nhiêu đó thời gian là quá đủ để cho hắn chạy thoát.

Hơn nữa, cú đâm vừa rồi nhắm từ bên hông, chứ không phải giữa lưng, tức là dao găm đâm vào n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong, mà hắn thì không để tâm tới nó.

Chỉ đáng tiếc, vừa rồi hắn không kịp dùng kỹ năng Truyền Máu, phỏng chừng kích hoạt thành công, hắn đã có cơ hội g·iết c·hết người phụ nữ.

Người phụ nữ lẩm bẩm trong miệng, rồi đột ngột biến mất, trước khi Trần Phương Vọng có thể bắt cô ta, vì cô ta đã dùng một loại kỹ năng dịch chuyển tức thời.

"Ha... Cái cảm giác mệt mỏi c·hết tiệt này, đúng là... đáng ghét!"

Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào trạng thái này, trước đây chỉ nghe qua từ thầy Phương, dùng để chiến đấu trong môi trường thiếu sáng, hoặc bị hạn chế về các giác quan.

Đồng thời, hắn cần phải tìm ra lối thoát, hoặc ít nhất tìm thấy kẻ đã đưa hắn vào không gian này, đó chính là cơ hội giúp hắn thoát khỏi đây.

Sau đó, hắn di chuyển vòng ra sau lưng hai người bọn họ, chém ngang một đường cắt đứt cơ thể bọn họ ra thành hai phần riêng biệt, máu tươi tung tóe khắp nơi.

Đột nhiên, người phụ nữ mặc bộ áo choàng trông như một pháp sư lên tiếng, cô ta nhìn thấy đốm sáng màu tím đang nhấp nháy liên tục, và tan biến dần.

Người đàn ông trùm kín đầu hét lớn, những người còn lại cũng bình tĩnh nhìn thẳng vào đốm sáng màu tím, chờ nó hoàn toàn biến mất vào hư vô.

Đồng thời, bóng tối cũng tan biến, ánh sáng màu tím xuất hiện, lộ ra bộ dạng kiệt quệ của người phụ nữ, và bóng dáng của Trần Phương Vọng ở ngay trước mắt cô ta.

Bấy giờ, nguồn năng lượng nồng đậm nhất đang tiến tới chỗ hắn, càng lúc càng gần, đến mức chỉ cần bước thêm nửa bước liền tới sát bên cạnh hắn.

Tuy nhiên, nhát đâm đó đã đâm vào đùi cô ta, cảm giác mất sức trước đó một lần nữa tái hiện, lần này là đến từ bên trong cơ thể, chứ không riêng các bộ phân bên ngoài.

"Đã bao lâu kể từ khi bọn họ tiến vào 'Không Gian Của Cái C·hết' rồi?"

Cô ta kinh ngạc trước khả năng và sự liều lĩnh của Trần Phương Vọng, hắn chẳng màng đến v·ết t·hương nông hay sâu, cũng không c·hết sau một đòn.

Mặc dù vậy vẫn hứng chịu chấn động do hàng loạt kỹ năng gây ra, nhưng vì đám t·ội p·hạm kia chịu suy yếu từ kỹ năng Truyền Máu nên khó có thể di chuyển nhanh.

Đương nhiên hắn không thể nào bỏ lỡ cơ hội này, lập tức tiến gần tới chỗ người phụ nữ, kích hoạt kỹ năng Huyết Kiếm, một nhát đâm thẳng vào đùi cô ta.

Thế nên mới cần dùng Đá Năng Lượng để thức tỉnh thiên phú, nó giống như trái tim thứ hai của con người, thường được gọi là Lõi Năng Lượng.

Ngay cả tiếng thở của chính bản thân mình, hắn cũng không nghe thấy, như thể không gian này ngăn chặn mọi giác quan, mọi âm thanh, đáng sợ vô cùng.

Máu và c·ái c·hết, khung cảnh này thật sự rất đáng sợ, hắn chỉ có thể ra tay tàn bạo như thế để g·iết c·hết bọn họ thật nhanh, vì hắn không biết thời gian suy yếu sẽ hết hiệu lực vào lúc nào.

Truyền Máu!

Từng giây từng khắc trôi qua cực kỳ chậm, năm tên t·ội p·hạm phản nhân loại tập trung nhìn vào đốm sáng màu tím, các chiêu thức chuẩn bị thi triển bất cứ lúc nào.

Thay vì cố gắng lắng nghe dù chỉ một chút tiếng động nhỏ nhất để tránh đòn t·ấn c·ông tiếp theo, thì hắn quyết định tập trung cảm nhận dòng chảy năng lượng.

Nhìn chung nó cung cấp khả năng sử dụng kỹ năng siêu phàm và cần được bảo vệ tuyệt đối, vì nếu như nó bị phá hủy, siêu phàm giả sẽ trở thành người bình thường.

Trần Phương Vọng giống như một tên thợ săn khát máu, xông lên ba tên t·ội p·hạm đang đứng gần bức tường đá, thái đao ướt đẫm máu tươi hướng về bọn họ.

Khoảng một tiếng trước khi Trần Phương Vọng quay về khu đóng quân, hắn vẫn đang bị bao vây bởi đám t·ội p·hạm, và vô tình bị cuốn vào một chiều không gian khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Máu và cái c·h·ế·t