Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Những chuyện chưa biết
"Được rồi, tôi sẽ nói hết mọi thứ về Hội Phục Hưng, không nhiều, chủ yếu tập trung vào lý tưởng của người đứng đầu."
Trái lại, Judy bình tĩnh lạ thường, biết thế nào hắn cũng sẽ hỏi câu này, ngay lập tức không chút đắn đo trả lời câu hỏi.
"Thế nhưng, đối với những người thuộc Hội Phục Hưng chúng tôi, đây là nơi không tồn tại những thứ xấu xa, chúng tôi làm những điều chúng tôi thích."
"Bản thân anh và những người xem Hội Phục Hưng như một đám t·ội p·hạm phản nhân loại, mới là những kẻ bị thao túng, và đang hành độn một cách ngu ngốc."
Trần Phương Vọng bắt đầu cảm thấy mọi thứ liên kết với nhau theo chiều hướng xấu, hắn không ngờ quá khứ của nhân loại lại đáng sợ đến vậy.
"Ha... Nhìn anh ngơ ngẩn như vậy, nhất định không biết gì về giai cấp chủ - nô rồi, đó là một vấn nạn lớn mà bao nhiêu năm trôi qua cũng khó lòng xóa bỏ."
Judy cố tỏ ra là mình ổn, mặc cho bản thân có bị làm nhục hay không, nhưng thật sự cô ta nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể trả giá bằng thân thể cho sinh mạng vừa được hắn cứu.
Trần Phương Vọng bình tĩnh nói, không quên giải thích một câu cho cô ta yên tâm, dù sao hắn cũng không phải loại người biến thái. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh..."
"Tôi vẫn chưa nghe góc khuất đen tối nào thông qua lời cô vừa nói, tất cả chả qua chỉ là những suy nghĩ viễn vong và có phần một chiều, không đủ xác thực."
Judy lúng túng trước lời này, cô ta nghĩ rằng bất kỳ ai nghe về góc khuất đen tối của nhân loại, bọn họ nhất định sẽ chọn về phe Hội Phục Hưng.
Chương 27: Những chuyện chưa biết
Hắn phần nào mường tượng được những gì Judy sắp nói, có lẽ đó chính là góc khuất mà hắn chưa từng biết tới, hay nghe qua, tựa như bản thân là một con ếch ngồi ở dưới đáy giếng.
Nghe thấy lời này thốt ra từ chính miệng cô ta, Trần Phương Vọng không những không thích thú, còn cảm thấy chán ghét hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dẫu anh có làm gì tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng không trách anh đâu, tôi được cứu, và anh xứng đáng làm những gì anh thích với tôi."
"Anh nghĩ tại sao chúng ta có thể ký khế ước chủ - nô?"
"Thanh tẩy nhân loại, tất nhiên cũng bao gồm cả chúng tôi, bởi những người sinh ra trong thời đại này, tất cả đều là sai lầm của Đấng tạo hoá!"
Những người không thể trở thành siêu phàm giả, bị ép buộc trở thành nô lệ, chẳng khác nào việc hắn bị người khác khinh thường, phân biệt tầng lớp trên dưới vô cùng rõ rệt.
"Anh đã bao giờ thấy một người phụ nữ vừa mới sinh phải phục vụ cho một đám đàn ông chưa? Anh đã bao giờ thấy khuôn mặt bầm dập của những đứa trẻ vì b·ị đ·ánh đến bán sống bán c·hết chưa?"
Judy càng nói, tâm trạng càng mất kiểm soát, hoàn toàn không thể chấp nhận sống trong một thế giới đen tối như thế này.
Tất nhiên không phải sợ Judy, hắn chỉ sợ những tên t·ội p·hạm khác có thể đến đây, thông thường bọn họ sẽ đi cùng nhau, đề phòng không bao giờ là thừa thãi.
"Ngay cả trong thời điểm nhân loại phải sống chui rút trong những bức tường thành, một đại lượng nhân loại bắt đầu thiết lập lại giai cấp chủ - nô."
Giọng nói của Judy mỗi lúc một lớn hơn, cũng cảm xúc hơn so với thời điểm ban đầu, nói một tràng dài mà không thấy mệt mỏi, thậm chí còn phấn khích hơn.
"Một trăm hai mươi năm trước, nhân loại từng sống trong thế giới hòa bình, khoa học kỹ thuật tiên tiến, nắm trong tay nguồn tài nguyên giúp nhân loại phát triển vượt bậc. Tuy nhiên, trong quá trình phát triển, ô nhiễm không khí, ô nhiễm nguồn nước, chất phóng xạ rò rỉ ra bên ngoài, cuộc sống của nhân loại không bình yên như những gì người khác kể lại."
Trần Phương Vọng chưa từng nghe về chuyện giai cấp chủ - nô, nên chắc chắn những việc đen tối làm trong màn đêm kia, dĩ nhiên hắn cũng không biết tới.
"Vô số người bị ép trở thành nô lệ, bị h·ành h·ạ không thương tiếc, phụ nữ trở thành thú vui cho đàn ông, đàn ông mua vui bằng cách tạo ra những trận đấu sinh tử."
"Đối với nhiều người, Hội Phục Hưng là một mối đe dọn, đơn giản vì bọn họ chịu sự thao túng từ người khác, cho rằng người của Hội Phục Hưng luôn luôn xấu xa."
Judy bỗng nghiêm túc, ánh mắt cùng thần thái khuôn mặt tạo cho người ta cảm giác lo lắng, sợ rằng những gì sắp nghe có thể ảnh hưởng đến tâm trí.
"Cô cứ ngồi đó đi, tôi cũng chưa làm gì cô cả, chúng ta nên bắt đầu nói về Hội Phục Hưng thôi."
"Đừng nói những chuyện không liên quan nữa, vào vấn đề chính đi."
Nghĩa là, những siêu phàm giả cảm thấy tuổi tác của mình cao hơn mặt bằng chung, bọn họ sẽ hi sinh trong cuộc tổng t·ấn c·ông của thú triều.
Trần Phương Vọng bất ngờ lên tiếng, hắn vẫn muốn bênh vực nhân loại, Thần Minh, Ngoại Thần, Á Thần, bọn chúng muốn g·iết nhân loại, đấy mới là việc trước mắt nên giải quyết.
"Lý tưởng? Chính là lý tưởng thanh tẩy nhân loại à?"
Tuy nhiên, vẫn còn một điều khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, liên quan giữa Hội Phục Hưng với Ngoại Thần, và cả Thần Minh cô ta vừa nhắc tới.
"Sự thật gì? Tôi thấy hắn chỉ muốn hủy diệt nhân loại mà thôi, góc khuất đen tối chả qua là một cái cớ để thực hiện lý tưởng cực đoan của mình."
Đột nhiên Judy hỏi một câu, khiến Trần Phương Vọng sững người, quả thật nãy giờ hắn khá tò mò về chuyện này, giai cấp chủ - nô đã bị xóa bỏ từ hàng ngàn năm về trước.
"Cô không thể chắc chắn một điều cô chưa từng biết, có người này thì sẽ có người kia, nếu tất cả cùng tàn độc như vậy, há chẳng phải nhân loại sớm diệt vong rồi sao?"
Judy cười nhạt, dường như cảm thấy lời nói của Trần Phương Vọng khá trẻ con, vẫn tin rằng lý tưởng về sự kết thúc của nhân loại là điều đúng đắn.
"Tôi sẽ thay đổi suy nghĩ của mình nếu Hội Phục Hưng không có mối liên hệ gì với Ngoại Thần, mượn sức mạnh của quái vật để tiêu diệt nhân loại, chuyện này không thể chấp nhận được."
"Những người nghèo khổ sống trong thời đại này, ngoài việc may mắn thức tỉnh thành siêu phàm giả ra, thì hầu như bọn họ đều sẽ sống cả đời là một nô lệ, mặc cho người ta chà đạp."
"Đúng vậy! Mọi người đều cho rằng đó là lý tưởng cực đoạn, nhưng bọn họ chẳng biết gì về góc khuất đen tối của nhân loại cả!"
"Một thời đại đáng xấu hổ và ghê tởm như thế này, anh nghĩ xem chúng tôi, Hội Phục Hưng, hay Thần Minh muốn thanh tẩy nhân loại, đến cùng vẫn là sai sao?"
"Góc khuất đen tối, quả thật người đứng đầu Hội Phục Hưng đã nói vài điều về vấn đề này."
Lúc này, Judy cũng bắt đầu tỉnh dậy, chút hơi thở nhè nhẹ phát ra, khó khăn ngồi dậy, khuôn mặt có chút ngạc nhiên vì quần áo đã được mặc lại.
Judy vô cùng tự tin, rằng cho dù Trần Phương Vọng biết những điều Lancer đang làm là gì gì chăng nữa, hắn vĩnh viễn không thể ngăn chặn được.
Chẳng qua là, Trần Phương Vọng không ngờ đến, tất cả mọi chuyện đều do một tay Lancer gây ra, Ngoại Thần, Á Thần, Ma Vương, ác ma, dị thú, toàn bộ đều do hắn ta triệu hồi.
Trần Phương Vọng trước đó nghe qua lý tưởng này rồi, đây là mục đích chính của Hội Phục Hưng, bọn họ muốn loại bỏ nhân loại khỏi thế giới.
"Anh nói tôi không thể chắn một điều tôi chưa từng biết, nhưng rõ ràng người không biết bất kỳ chuyện gì chính là anh, còn tôi thì chứng kiến qua những điều kinh khủng nhất rồi."
"Phù... Có vẻ như anh cần phải biết sâu hơn về góc khuất đen tối của nhân loại, tôi tin anh sẽ thay đổi suy nghĩ khi nghe tôi bóc trần sự thật!"
"Huh? Bởi thế nên cô chẳng hề tỏ ra chút lo sợ nào khi tiết lộ nhiều bí mật như vậy cho tôi?"
Nhưng trông hắn hoàn toàn không quan tâm tới những điều đó, chỉ biết nhân loại đang đứng trên bờ vực của c·ái c·hết, cần phải tiêu diệt hết dị thú bên ngoài bức tường thành.
Trần Phương Vọng nghe tới đây, hiểu được một chút về lý tưởng cực đoan này, muốn hủy diệt toàn nhân loại để giúp bọn họ sửa chữa sai lầm, điều này có thật sự cần thiết?
Đột nhiên, Judy đứng yên bất động, trong thoáng chốc, toàn thân phình to như một quả bóng bay khổng lồ, chỉ nghe thấy một tiếng phát ra từ miệng cô ta.
Khế ước chủ - nô có một đặc điểm quan trọng, trong thời gian khế ước còn hiệu lực, nếu người nô gây bất kỳ thương tích nào lên người chủ, thì họ sẽ c·hết ngay lập tức.
Chẳng qua, Trần Phương Vọng hơi khó hiểu, bởi không biết làm thế nào mới thiết lập được khế ước, và trả giá cho điều đó ra sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Và vì lẽ đó, những sinh vật như dị thú, ác ma, Á Thần, hay Ngoại Thần mới xâm chiếm thế giới này, tất cả đều chỉ muốn thanh tẩy một thế giới đang mục rữa. Nhân loại quá tham lam và làm quá nhiều việc ác để có thể sống tốt, cần phải có một sự thanh tẩy, nhân loại bắt buộc phải kết thúc tại thời đại này, như thể mới giúp bọn họ sửa chữa sai lầm."
Judy dường như thất vọng khi nghe hắn nói, tựa hồ bản thân cô không đủ giá trị, nhan sắc thua kém so với người khác, hoặc là hắn không thích động chạm vào người phụ nữ hắn không yêu.
"Ngài Lancer chính là người được chọn, tồn tại trên Ý chí của Thần Minh, và thú triều mà các anh đối mặt, đều do một tay ngài điều khiển."
"Nhân loại của thời đại này, bọn họ, toàn bộ đều sống không có nhân tính, trơ mắt nhìn người khác bị h·ành h·ạ mà không giúp đỡ. Bọn họ thậm chí còn cảm thấy vui vẻ, vì có kẻ thay bọn họ chịu sự sỉ nhục từ tầng lớp cao hơn."
Chuyện này vẫn còn khá nhiều bí ẩn, mặc dù vậy, mục đích ban đầu của Trần Phương Vọng không phải giải cứu thế giới hay gì cả, hắn chỉ muốn tìm ra tung tích của cha mẹ mình.
Cô ta tin rằng lý tưởng về sự thanh tẩy nhân loại là điều cực kỳ cần thiết, nhân loại phải làm sai điều gì đó, thì những thứ kinh khủng như dị thú mới xuất hiện.
Trần Phương Vọng trầm tư một lúc, thật sự mà nói, những gì Judy nói không hoàn toàn sai, nhưng nó lại đi theo góc nhìn của một người tiêu cực, suy nghĩ cực đoan.
"Những gì cần nói tôi đều nói hết rồi, khế ước vẫn còn hiệu lực đến bảy ngày, anh có thể yên tâm đi đến nơi an toàn, còn tôi sẽ rời đi trước..."
"Con người là nguyên nhân chính dẫn đến ô nhiễm, là nguyên nhân chính của những cuộc ẩ·u đ·ả, c·hiến t·ranh, và cũng là nguyên nhân chính tự kéo bọn họ vào con đường c·hết."
Đấy là cái giá phải trả trong suốt quá trình hình thành và phát triển của nhân loại, và bọn họ, những kẻ gián tiếp gây nên c·ái c·hết cho người khác hay động vật, không xứng đáng tồn tại.
Judy thở nhẹ một hơi, giọng nói cực kỳ tự tin, tất nhiên nó khiến cho hắn cảm thấy tò mò hơn, chăm chú dõi theo ánh nhìn và những sự thật cô ta sắp tiết lộ.
"Giờ thì anh hiểu được một chút rồi đó, nhưng sẽ không ai tìm ra ngài ấy đâu, vì ngài không tồn tại ở chiều không gian này!"
Trần Phương Vọng trừng to mắt, sau hàng loạt những chuyện hắn nghe từ Judy, đây là thứ đáng kinh ngạc nhất, ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai.
Cái gì cũng có hai mặt của nó, chỉ là mọi người thường dễ dàng tin vào những điều tiêu cực, còn những điều tích cực, nó chỉ tồn tại ở một số người.
"Anh từng gặp người đứng đầu Hội Phục Hưng sao? Thế thì anh phải biết sự thật về thế giới này rồi chứ?"
Khoảng sáu tiếng sau, mưa độc ngừng rơi, bầu trời tối sẫm biến mất, trả lại chút ánh sáng mờ nhạt vào lúc nửa đêm.
Nhưng hắn cũng tự ngẫm nghĩ một điều, rõ ràng bọn chúng xuất hiện từ 120 năm trước, những người sống trong thời đại đó cho đến hiện tại, không ai vượt qua 90 tuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy, sự tồn tại của ngài là ý chí, là lý tưởng cao cả nhất, ngài vượt xa tất thảy mọi thứ, nhân loại sẽ sớm bị thanh tẩy thôi, anh nên chuẩn bị tinh thần đi!"
Nếu hắn không thức tỉnh thành công, thì giờ chắc chắn rằng hắn đang ngủ trên bãi rác nào đó, nhặt lấy đồ ăn thừa của bọn họ, sống một cuộc sống khốn khổ.
"Làm sao anh có thể thấy được những chuyện đó, khi mà vốn dĩ anh được sinh ra bên trong bức tường thành cuối cùng, nơi an toàn nhất trong suốt một trăm hai mươi năm qua?"
"Nói như vậy, Ngoại Thần và Á Thần xuất hiện, chính là do tên Lancer đó triệu hồi à?"
Trần Phương Vọng không dám ngủ, mà luyện kiếm thuật tới tận giờ phút này, vì sợ rằng mình sẽ bị á·m s·át. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ, mặc dù lời này thốt ra từ miệng tôi có thể sẽ khiến anh không sự thấy chân thành của tôi."
"Nhân loại sống cùng với sự ô nhiễm tự nhiên, khiến cho hàng triệu, thậm chí chục triệu, trăm triệu người phải sống trong bệnh tật, gián tiếp gây nên c·ái c·hết của rất nhiều người. Chưa kể đến, việc săn g·iết động vật, chặt phá rừng, thiên nhiên ngoài tự nhiên bị phá hủy trầm trọng, tất cả chỉ vì những nghiên cứu khoa học kỹ thuật đó gây ra."
Sau đó, Judy nổ tung thành từng mảnh, máu me be bét khắp nơi, ướt đẫm quần áo và khuôn mặt Trần Phương Vọng, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Judy quay sang nhìn thấy Trần Phương Vọng, liền nói lời cảm ơn, dường như muốn đứng dậy đi tới chỗ hắn, có điều khuôn mặt hơi xấu hổ, cơ thể đều bị hắn thấy hết cả rồi.
"Những chuyện Hội Phục Hưng đang làm, đều dựa theo Ý chí của Thần Minh, và chỉ có những người được chọn mới nghe thấy giọng nói của Thần Minh."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.