Mãn Khai - Lưu Thủy Liên Hoa!
Mãn Khai - Lưu Thủy Liên Hoa!
Mãn Khai - Lưu Thủy Liên Hoa!
Trong nháy mắt, Trần Phương Vọng kích hoạt cùng lúc kỹ năng Mãn Khai - Lưu Thủy Liên Hoa, nhắm toàn bộ đóa liên hoa vào trong cơ thể Mãng Xà Vương.
Mặc cho bản thân đang tê liệt một phần, hay độc thấm vào khắp cơ thể, hắn vẫn cố gắng cầm cự đến khi bản thân có thể sử dụng kỹ năng.
Hắn không quan tâm việc mình sẽ trúng đòn khi tấn công liên tục vào Mãng Xà Vương, mọi vết thương đều được chữa trị, nên hắn chẳng cần lo lắng điều gì.
Vụ nổ không ngừng kêu vang bên trong cơ thể Mãng Xà Vương, hắn cũng hứng chịu một phần vụ nổ, khiến cho vài phần trên cơ thể chịu nhiều vết bỏng nặng.
Cái chết chỉ đến khi hắn từ bỏ, hoặc toàn bộ thân thể này vỡ tan, và hắn vẫn sống dù chỉ còn một chút hơi thở cuối cùng, đó là lý do hắn bỏ qua bản thân mà tấn công Mãng Xà Vương.
Sau đó vài giây, cơ thể Mãng Xà Vương bất động tại chỗ, cảm giác tê liệt cũng biến mất, lập tức, hắn kích hoạt Huyết Kiếm, đâm một nhát xuyên qua đầu nó.
Chưa dừng lại, hắn tiếp tục đâm cho đến khi đầu của Mãng Xà Vương be bét máu, trông như bị đập nát và xé toạc từng mảnh, không những thế, hắn còn chặt cơ thể nó thành từng khúc.
Cảnh tượng này thật sự khiến người ta cảm thấy choáng váng và sợ hãi, mặc dù Mãng Xà Vương đã chết bằng cú đâm chí mạng xuyên qua đầu, nhưng hắn lại không tha cho thân xác nó.
Phải mất năm phút hắn mới chặt xong toàn bộ cơ thể Mãng Xà Vương, đồng thời cũng bình tĩnh trở lại, liên tục thở dốc nhìn vào thông báo trước mặt.
[Tiêu diệt Mãng Xà Vương, nhận được 5000000 điểm kinh nghiệm, 1 Đá Năng Lượng Cao Cấp]
[Thuộc tính sức mạnh tăng lên bậc B]
[Thuộc tính tinh thần tăng lên bậc C]
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hai thuộc tính cùng lúc tăng lên một bậc, đây có thể coi là bước tiến triển lớn, bởi trước hắn phải giết hàng dị thú mới tăng sức mạnh lên bậc C.
Thuộc tính sức mạnh sẽ tăng lên dựa trên việc siêu phàm giả liên tục tấn công vào đối thủ mạnh, nên nó thăng bậc khá đơn giản.
Thuộc tính nhanh nhẹn thì chỉ cần di chuyển liên tục, về lâu dài tốc độ sẽ được cải thiện, nếu vận động liên tục trong điều kiện nguy hiểm, càng giúp nó dễ thăng bậc hơn.
Thuộc tính thể chất như đã biết trước đó, nó phụ thuộc vào sự rèn luyện và chiến đấu hằng ngày, không khó để thăng bậc, chỉ là lúc này thể chất đã ở bậc S nên khó lòng tăng thêm.
Đối với thuộc tính tinh thần, có vẻ như nó phụ thuộc vào khả năng sử dụng kỹ năng của hắn, càng sử dụng nhiều càng tăng thuộc tính tinh thần.
"Mình cần bình tĩnh hơn trong lúc chiến đấu, nó mình đánh mất bình tĩnh, điều đó sẽ khiến mình rơi vào nguy hiểm."
Trần Phương Vọng tự nhủ với bản thân mình, rõ ràng sau khi trải qua cuộc chiến này, khả năng chiến đấu của hắn đã tăng lên rất nhiều, số lần sử dụng kỹ năng cũng vượt trội hơn.
"Điểm kinh nghiệm chưa đủ để mình thăng lên cấp ba mươi bốn, phải giết thêm một Mãng Xà Vương nữa mới đủ, xem ra mọi thứ dần trở nên khó khăn hơn rồi."
Trần Phương Vọng giết một con Mãng Xà Vương cấp 60 không mất quá nhiều thời gian, nhưng lại tiêu tốn cực kỳ nhiều thể lực, phải sử dụng kỹ năng liên tục mới giết được dị thú Vương.
Hơn nữa, phải tính toán rất kỹ lưỡng từng thứ nhỏ nhặt nhất, thì hắn có thể giết được hai con dị thú vương trong cùng một thời điểm, dĩ nhiên sau đó phải nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ.
Bấy giờ, hắn nhìn vào bảng thông tin của mình, xem toàn bộ thông số đang phát triển suốt mấy ngày qua.
[Danh tính: Trần Phương Vọng]
[Cấp độ: 33]
[Chức nghiệp: Thợ Săn Máu (S)]
[Thiên phú: Hồi Phục (S)]
[Sức mạnh: B] - [Tăng sát thương: D
[Nhanh nhẹn: B] - [May mắn: D]
[Tinh thần: C] - [Trực giác: D]
[Thể chất: S] - [Kháng hiệu ứng: D]
[Kỹ năng: Chữa Lành (A) Bậc Thầy Vũ Khí (B) Võ Thuật Cơ Bản (B) Truyền Máu (S) Huyết Kiếm (S) Huyết Ảnh Thiểm (S)]
Trần Phương Vọng nhìn qua một lượt, bản thân bây giờ mạnh hơn trước rất nhiều, mặc dù vậy chỉ số thuộc tính vẫn còn khá thấp.
Đối với các thiên tài thức tỉnh thiên phú cấp SSS, lượng thuộc tính ban đầu vốn đã cao hơn siêu phàm giả bình thường, lại có khả năng tăng trưởng sức mạnh cực kỳ nhanh.
Bởi thế nên nhân loại mạnh nhất Nguyễn Vũ Thiên, cho dù tuổi đời còn trẻ, chỉ hơn hắn sáu tuổi, đã đạt tới cấp độ Bán Thần Vương.
Nhưng cũng thấy rõ, trong vòng sáu năm qua, hoặc hơn nhiều hơn thế, Nguyễn Vũ Thiên đã dựa vào thiên phú cấp SSS bí ẩn để thăng tới cấp độ gần như cao nhất.
Thậm chí bây giờ Nguyễn Vũ Thiên có thể đang nghĩ tới chuyện thăng lên Thần Vương, cho dù là ai ở thời đại này, cũng khó lòng sánh ngang với hắn ta.
Trần Phương Vọng biết mình không thể sánh bằng người ta, nỗ lực của hắn cũng chưa đủ để vượt qua thiên tài thật sự.
Kẻ mạnh nhất là kẻ vừa sở hữu năng lực mạnh mẻ, vừa nỗ lực nhiều hơn bất cứ ai khác, hắn biết mình cần nỗ lực không ngừng nghỉ nếu muốn tiến xa hơn.
"Hôm nay và những ngày sau mình phải sống chung với đám dị thú, cố giết bọn chúng thật nhiều, sớm ngày tăng trưởng sức mạnh, tiếp tục thôi..."
Lúc này, hắn đứng dậy, vốn muốn ra ngoài tìm kiếm dị thú, đột nhiên phát hiện trước mặt có một con đường nhỏ dẫn đến tầng hầm bên dưới lòng đất.
Không nghĩ nhiều, hắn chậm rãi bước xuống cầu thang tầng hầm, trái ngược với sương mù tối sẫm bên trên, dưới tầng hầm được thắp sáng bởi ánh đèn màu vàng cam mờ nhạt.
Dường như cái đèn kỳ lạ này tồn tại từ trước khi bức tường thành thứ tư sụp đổ, tương tự động cơ vĩnh cửu, nó thắp sáng đến tận thời điểm hiện tại mà chưa từng vụt tắt.
Lý do mà hắn biết cái đèn này tồn tại lâu đến vậy, là bởi vì quyển nhật ký trên bàn có ghi ngày tháng năm ngay trên bìa, 16 tháng 6 năm 2123, tức 25 năm trước.
Hắn quan sát xung quanh, tầng hầm vô cùng rộng rãi, bụi bẩn bám tương đối nhiều, xung quanh lại tỏa ra một mùi tanh hôi kỳ lạ, mà chỉ có duy nhất một cái bàn nằm giữa căn hầm.
Ngoài cái bàn và một quyển nhật ký ra, thì không còn thứ nào khác, như thể người xây dựng căn hầm này dùng trốn khỏi thú triều, cũng như ghi chép nhật ký.
Nhưng khi bụi bẩn bên dưới mặt đất dần dần tản ra, vô số vết máu khô xuất hiện, trong thoáng chốc, hắn mới thấy rõ toàn bộ căn hầm này đều dính đầy máu khô.
"Mùi máu không quá nồng, chúng bị bụi bẩn làm dịu đi một chút, nhưng rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì thế?"
Trần Phương Vọng thổi bụi bẩn bám trên các bức tường, càng lúc các vết máu càng hiện rõ, vết máu chất chồng lên nhau rất dày, dường như một cuộc thảm sát đã diễn ra ở đây.
Tất nhiên muốn biết chuyện gì đã diễn ra ở đây, hắn phải đọc quyển nhật ký trên bàn, thứ hắn tò mò nãy giờ nhưng muốn quan sát xung quanh trước nên mới chưa mở ra xem.
Ngay lập tức, hắn lau sạch bụi bám trên quyển nhận ký, lật trang đầu tiên, chỉ có vài dòng chữ được ghi chép bên trong.
"Con người luôn tìm kiếm sự bất tử, bởi vì bọn họ sợ hãi cái chết hơn bất cứ sinh vật nào."
"Điều đó dẫn đến những thí nghiệm điên rồ dần dần được thực hiện trong bóng tối."
Hắn lật sang trang thứ hai, tương tự trang đầu tiên, vài dòng chữ xuất hiện ở giữa trang, nội dung cũng giống nhau phần nào đó.
"Tôi nhiều lần từ chối tham gia thí nghiệm bất tử, nhưng tôi bắt buộc phải tham gia, vì gia đình mình, và nó trở thành sai lầm nhất cuộc đời tôi."
"Bọn bọ thí nghiệm bằng cơ thể con người, đó là những nô lệ, những người bình thường. Tứ chi và từng bộ phận trong cơ thể họ bị cắt đứt, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng."
"Tôi rất sợ hãi, tôi không muốn làm điều đó đối với những đồng loại của mình. Rốt cuộc, tôi tự tay khoét tim một người, thật kinh khủng, tôi đã giết người!"
Trang thứ ba được mở ra, trang này vẫn còn vết máu thấm vào một góc, giống như tay của người viết quyển nhật ký run rẩy vệt lên.
"Ban đầu tôi nôn mửa rất nhiều lần, nhưng chỉ sau vài ngày làm quen với nó, tôi thành thạo việc giết người hơn. Và, mỗi bộ phận tôi lấy từ trên người những nô lệ đó, khiến tôi cảm thấy phấn khích."
"Mẹ kiếp! Tôi đã phải kiềm chế sự phấn khích này, tôi không muốn mình biến thành một tên quái vật. Cho nên tôi quyết định dừng việc hành hạ cơ thể họ và để cho người khác làm."
"Mặc dù vậy, quá trình thí nghiệm chẳng có tí tiến triển nào, bọn họ chỉ đơn giản là giết người, chứ chẳng hề giúp bọn họ trở nên bất tử. Quả thật là có nhiều người vẫn sống sót sau khi bị cắt lìa tứ chi, hoặc mất đi nội tạng, nhưng cũng chết sau vài giờ."
Trần Phương Vọng chưa vội lật sang trang thứ tư, hắn nhìn thấy một dòng chữ nhỏ nằm ở dưới góc phải.
"Một ngàn người đã bị giết!"
Sau đó, hắn lật sang trang thứ tư, dường như mỗi một trang tiếp theo mà hắn đọc đều trở nên điên cuồng hơn, sự tàn nhẫn của con người đúng như lời Judy nói trước đó.
"Một tháng trôi qua, người đầu tiên sống sót sau khi bị cắt hết tứ chi và nội tạng, anh ta là tên nô lệ cứng rắn nhất tôi từng thấy. Cho đến khi một người trong chúng tôi moi tim anh ta ra, anh ta cuối cùng vẫn chết."
"Lúc đó tôi cố đề xuất với mọi người rằng, nên dừng lại quan sát thêm, xem anh ta sống sót trong bao lâu. Nhưng bọn họ lại từ chối và nói rằng, 'Bất tử không tồn tại cùng thời gian, chết là chết, sống là sống'."
"Tôi nghĩ anh ta đang phát điên rồi, muốn ai đó chết và hồi sinh ngay lập tức, hoặc sống sót sau khi tim bị moi ra. Tôi nghi ngờ liệu sự bất tử có thể tồn tại hay không, và tiếp tục chứng kiến nhiều người bị phanh thây."
Trần Phương Vọng không kìm được tò mò, lập tức lật sang trang thứ năm, thậm chí còn ngồi xuống đọc cho thoải mái, vì trang dài rất dài, và nó kéo dài đến trang thứ tám.
"Tháng thứ năm tôi làm công việc thí nghiệm này, không rõ mọi thứ bên ngoài diễn ra như thế nào. Trong lúc đang mệt mỏi vì thực hiện thí nghiệm điên rồ và vô nghĩa này suốt thời gian qua, tôi đã gặp một người vô cùng kỳ lạ."
"Anh ta cao ráo, cực kỳ anh tuấn, là một siêu phàm giả không có cấp độ, tức là anh ta đã vượt qua cấp 100. Điều đặc biệt chính là, anh ta lại tham gia thí nghiệm cùng chúng tôi, lên cơ thể của người bình thường."
"Thành thật mà nói, tôi nghĩ siêu phàm giả có thể bất tử, và hỏi anh ta siêu phàm giả làm được điều đó hay không. Nhưng câu trả lời lại rất thẳng thừng, ngữ điệu cũng rất khác thường, nói rằng, 'Cho dù ngươi trở thành Thần Vương, ngươi cũng không thể sống một cuộc đời vĩnh hằng'.'"
"Sau đó, chúng tôi cùng nhau nghiên cứu trên cơ thể người thường, vì dường như cơ thể càng thuần khiết càng dễ nhận được sự bất tử, anh ta đã nói như thế. Kỳ diệu làm sao, ngay khi anh ta xuất hiện được vài ngày, một nô lệ sống sót sau khi mất đi trái tim, vẫn thở đều một cách bình thường."
"Chúng tôi nghĩ rằng, cơ thể của tên nô lệ đó chính là chìa khóa dẫn đến sự bất tử. Nhưng không, hiện thực khiến chúng tôi vỡ mộng, tên nô lệ đó vẫn chết, chỉ là ý chí mãnh liệt nên mới kiên trì tới hơn năm phút."
Trần Phương Vọng lập tức lật sang trang thứ năm, khi đọc những dòng chữ này, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc và có phần lo lắng.
"Ngày thứ bảy làm việc chung với siêu phàm giả, tôi khó tin khi nghe anh ta nói rằng mình muốn trở thành vật thí nghiệm. Anh ta gọi tất cả những người tham gia nghiên cứu sự bất tử đến đây, và tự tin khẳng định mình đã tìm ra cách để bất tử."
"Toàn bộ những người trong bức tường thành thứ tư lẫn bức tường thành thứ năm đều tập trung đến đây, chứng kiến thời khắc lịch sử. Tôi đứng trong góc quan sát mọi thứ, ngay cả bây giờ tôi cũng đang vừa nhìn vừa ghi chép lại."
"Anh ta cởi hết quần áo ra, đưa thanh kiếm dài phẩm chất Truyền Thuyết cho một siêu phàm giả khác, bảo người đó đâm vào tim mình. Mọi người đều cố ngăn cản, vì anh ta là siêu phàm giả rất mạnh, có thể giúp nhân loại vượt qua nguy hiểm."
"Tuy nhiên, anh ta kiên quyết bảo bọn họ làm theo, và người đó đâm thẳng một nhát vào tim, máu tươi chảy ra không ngừng, rồi liên tục đâm nhiều nhát vào cơ thể. Tôi chắc chắn rằng anh ta đã chết, khi siêu phàm giả trên cấp 100 chết, bảng thông báo sẽ hiện lên trước mặt tất cả mọi người."
"Nó chỉ áp dụng cho siêu phàm giả trên cấp 100, trước đó bức tường thứ ba sụp đổ tôi đã từng chứng kiến qua rồi, nên mới dám khẳng định. Mọi người đều lo lắng tột cùng, nhân loại vừa mất đi một siêu phàm giả mạnh mẽ, chuyện này cực kỳ hệ trọng và để lại hệ lụy rất lớn."
"Vào một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thấy cơ thể anh ta lơ lửng giữa không trung, hệt như một cái xác đang bay lên. Sau đó vài giây, cơ thể anh ta bắt đầu chuyển động, trong thoáng chốc, anh ta mở mắt ra, ánh sáng rực rỡ tỏa sáng khắp căn hầm."
"Tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ nghe thấy anh ta tự xưng mình là Chúa, là người chạm tới sự bất tử. Và, anh ta giết từng người một trong căn hầm này, toàn bộ, không sót bất kỳ người nào, kể cả tôi."
Lúc này, Trần Phương Vọng nuốt một ngụm nước bọt, vết máu hiện ngay dòng chữ cuối cùng, người viết quyển nhật ký đã chết.
Nhưng vẫn còn đó vài dòng chữ nằm ở cuối trang, hắn nhìn xuống, chậm rãi đọc từng câu từng chữ.
"Khi ngươi đọc xong dòng chữ này, ngươi nhất định sẽ chết!"
"Trái lại, nếu ngươi vẫn sống sót rời đi, vậy thì chào mừng ngươi đến với thế giới bất tử của Chúa!"
Ngay lập tức, Trần Phương Vọng cảm nhận vô số luồng sát khí nhắm vào phía mình, trong chớp mắt, hắn bị bao vây bởi những nguồn năng lượng mờ nhạt, những linh hồn kỳ lạ chuẩn bị tấn công.
0