Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Giới hạn
Đám dị thú thì đang trong trạng thái Hóa Cuồng, đánh mất lý trí, và chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ trong đầu chúng, chính là bằng mọi cách g·i·ế·t c·h·ế·t hắn.
Khi dị thú tấn công vào lưng hắn, cơn đau cùng cực in sâu vào trong tâm trí, dây thần kinh cũng không chịu nổi lượng sát thương khổng mà liên tục rung chuyển.
"Một chút nữa, chút nữa thôi, đến khi tinh thần trở về trạng thái ban đầu, và các vết thương nhỏ tự động lành lại."
Trần Phương Vọng gồng mình chịu đựng, vừa rồi bị v·ụ n·ổ ảnh hưởng trực tiếp, lại bị hàng loạt dị thú t·ấn c·ông liên tục, cơ thể gần như đã tới giới hạn.
Chẳng qua, hắn không muốn tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm, ngay cả lúc này cũng vậy, hắn có thể c·h·ế·t bất kỳ lúc nào, mà đến chính bản thân mình cũng không biết.
"Đám dị thú tấn công dồn dập khiến vết thương trên lưng không thể lành ngay được, nhưng mình phải cố chịu đựng thêm chút nữa."
Khi đám dị thú xông tới, cũng là lúc Huyết Ảnh Thiểm - Liên Trảm được kích hoạt, vô số vết chém màu đỏ máu chém vào cơ thể bọn chúng, đánh bật toàn bộ ra ngoài.
"Tất nhiên các ngươi không thể vì lời nói này của ta mà lười biếng, hoặc không muốn đối diện với cái c·h·ế·t, điều đó nói rõ các ngươi không cùng lý tưởng với Chúa."
Thời gian trôi dần từng giây, nỗi đau ngày một lớn dần, cơ thể chằng chịt những vết thương do móng vuốt gây ra, phần lưng thì tựa như một miếng thịt nướng.
Lập tức, hắn sử dụng đồng thời hai kỹ năng, vô số vệt ánh sáng màu đỏ rực xuất hiện giữa không trung, và một nguồn năng lượng khổng lồ dâng trào dữ dội trong không khí.
Sau một đêm, Chúa gặp lại đám tín đồ tại Thánh đường vào lúc sáng sớm, hôm nay lại nhiều tín đồ mới xuất hiện.
Đám dị thú chỉ có vài kỹ năng tấn công bình thường, bởi thế nên bọn chúng không tạo ra áp lực quá lớn lên người hắn, trái lại hắn càng lúc càng khỏe mạnh hơn.
Đột nhiên, Chúa đứng dậy, bước tới giữa bục phía trên Thánh đường, hai tay dang rộng ra hai bên, nhấn mạnh lời nói của mình.
"Ban đầu cực kỳ khó khăn, nhưng chỉ cần kiên trì, đến một lúc các ngươi sẽ không còn cảm thấy khó khăn vì điều gì nữa, thậm chí mở thêm khả năng Vô Giác."
Những vết thương do móng vuốt sắc bén của đám dị thú gây ra đều lành lại, càng lúc càng hồi phục nhanh, vết thương nặng trên lưng cũng có tiến triển tốt.
Đúng vào lúc này, cả đám dị thú cuồn cuộn năng lượng, điên cuồng xông thẳng vào vị trí hắn đang đứng, chất độc và cả những cú vồ thô bạo đồng loạt kích hoạt.
Ngay tức khắc, cả đám dị thú đồng loạt kích hoạt kỹ năng và lao về phía hắn, không rõ đây là lần bao nhiêu hắn nhìn thấy cảnh tượng này.
Đôi khi việc vượt qua giới hạn làm cho hắn quên mất, rằng cơ thể hắn đang sở hữu là cơ thể của con người, mất đi cảm giác đau đớn, con người sẽ c·h·ế·t dễ dàng hơn.
"Được rồi, từ nay trở đi, chúng ta sẽ gặp nhau ba ngày một lần, trong khoảng thời gian đó các ngươi hãy ghi nhớ và làm theo phương pháp vượt qua giới hạn."
Trần Phương Vọng cắn răng kìm nén cơn đau, đây là thời điểm thích hợp nhất để vượt qua giới hạn, nhiều lần đối mặt và vượt qua cửa tử, hắn tin mình gánh chịu được sức mạnh của đám dị thú này.
[Tiêu diệt Mãng Xà, nhận được 500000 điểm kinh nghiêm, 1 Đá Năng Lượng Sơ Cấp]
Chưa kể đến, hắn đã mất máu tương đối nhiều, việc dùng Truyền Máu lên năm mươi mấy con dị thú cùng lúc là chuyện không thể, hắn sẽ c·h·ế·t trước cả khi bọn chúng bị g·i·ế·t.
Thực chất hắn muốn làm điều đó ngay từ đầu, thậm chí là thời điểm này, chẳng qua thể lực không cho phép hắn dùng liên tiếp kỹ năng Truyền Máu.
Toàn thân hắn bỗng chốc nổi lên gân xanh, nguồn năng lượng khổng lồ đang dâng trào dữ dội, khiến cho lớp da bên ngoài bị nứt nẻ, máu tươi tiết ra, trông rất kinh dị.
Điều đó khiến cho đám dị thú dè chừng, bọn chúng không biết mình đang đối mặt với thứ quái quỷ gì, đánh mãi vẫn không c·h·ế·t, còn đứng yên chờ bọn chúng xông lên.
Chính vì thế, hắn thay đổi tư thế, tay giữ chặt cán kiếm, chờ đợi thời khắc cả đám dị thú đồng loạt xông lên, bây giờ hắn không cần thiết phải chống đỡ nữa, đã đến lúc phản công.
Hơn hết, hiện tại hắn không dùng được thêm bất kỳ kỹ năng nào ngoài đánh thường, thể lực của hắn cạn kiệt hoàn toàn rồi, cưỡng ép nhất định gặp rắc rối to.
Trần Phương Vọng cố trấn an bản thân vượt qua thử thách này, thành thật thì hắn không cảm thấy nó quá nghiêm trọng, cảm giác cái c·h·ế·t cũng không còn chân thật.
"Về cơ bản, sự bất tử xuất phát từ giới hạn tối thượng, chính là giới hạn mà các ngươi chỉ được nhìn thấy, chứ không thể chạm tới."
Hắn không nhớ rõ mình đã lâm vào tình thế này bao nhiêu lần, một, hai, hay ba lần gì đó, mỗi lần như vậy, bản thân hắn sẽ trở nên mạnh hơn, áp đảo ngược lại những kẻ tấn công mình.
Vừa rồi nếu hắn dùng Truyền Máu, nhất định toàn bộ những con dị thú xung quanh đều bị tiêu diệt, chứ không chỉ gây thương tổn nặng nề lên chúng.
Khởi đầu phải khó khăn thì bước tiếp theo mới trở nên dễ dàng hơn, hắn chính là cần chất xúc tác mạnh mẽ thế này để thúc đẩy bản thân phát triển.
"Và, vượt qua giới hạn thể chất chính là bước đầu tiên chạm đến sự bất tử, không làm được, chứng tỏ các ngươi không thể bất tử."
"Đối với sức mạnh, đây là thứ con ngươi luôn thèm khát, lại không biết cách phát triển, nhưng cực kỳ đơn giản để vượt qua giới hạn, chỉ cần đấu với kẻ mạnh nhất."
Tương tự bao lâu trước chiến đấu với dị thú, mỗi khi vết thương được chữa lành với tốc độ nhanh, hắn biết rằng khả năng hồi phục sẽ chạm tới giới hạn, hoặc vượt qua giới hạn ban đầu.
Chuyện này giống như hắn đang tự hành hạ bản thân mình, chứ không phải cố phát triển sức mạnh, và nó diễn ra theo chiều hướng tiêu cực, đưa bản thân vào tình trạng bán sống bán c·h·ế·t.
Tuy nhiên, bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn vẫn sống sót sau khi thi triển kỹ năng Huyết Ảnh Thiểm - Liên Trảm, g·i·ế·t sạch đám dị thú xông về phía hắn.
Hắn đứng giữa vòng quay của đám dị thú, cưỡng ép sử dụng kỹ năng Huyết Ảnh Thiểm - Liên Trảm, kỹ năng diện rộng mạnh nhất hắn đang sở hữu.
Huyết Ảnh Thiểm - Liên Trảm!
"Đương nhiên các ngươi phải làm điều đó trong chiến đấu, cố gắng làm sao loại bỏ hết suy nghĩ, và chiến đấu như kẻ không hồn, đó là trạng thái Vô Thức."
"Tinh thần bắt buộc các ngươi luôn ở trong trạng thái vô nghĩ, tức là không suy nghĩ đến bất kỳ điều gì, kể cả tính toán việc chiến đấu như thế nào." (đọc tại Qidian-VP.com)
...
"Giới hạn luôn luôn có thể vượt qua, chỉ là vượt qua nó như thế nào, bằng phương pháp gì, và dĩ nhiên nó có liên quan đến sự bất tử."
"Con người phải c·h·ế·t nếu muốn chạm tới những điều thiêng liêng nhất!"
"Vào thời điểm các ngươi đứng trước ranh giới sinh tử, các ngươi bắt đầu rơi xuống vực, hãy cố bám víu vào bất kỳ thứ gì, giữ chặt lấy nó, và leo lên trên mặt đất."
Trong chớp mắt, đám dị thú đồng loạt xông lên, bọn chúng sử dụng rất nhiều đòn tấn công kèm theo kỹ năng nên cũng thấm mệt, chắc chắn đây là thời điểm đẹp nhất dành cho hắn rồi.
[Tiêu diệt Linh Dương, nhận được 520000 điểm kinh nghiêm, 1 Đá Năng Lượng Sơ Cấp] (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhưng đừng lo lắng, nếu các ngươi không vượt qua giới hạn cao nhất, ta vẫn có cách giúp các ngươi trở thành người bất tử."
Vì lẽ đó, hắn luôn đặt mình vào tình trạng mà bản thân cảm nhận được tất cả mọi thứ, nghĩa là không khiến bản thân quên đi cảm giác đau đớn.
"Nhớ kỹ, nó không chỉ là phương pháp vượt qua giới hạn thuộc tính thông thường, mà nó là phương pháp dẫn đến sự bất tử, sự vĩnh hằng."
Chương 34: Giới hạn (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyết Kiếm!
Tuy nhiên, hắn không hề có ý định phản công, mà vẫn đứng yên hứng chịu từng đòn tấn công nhằm vào mình, mặc cho cơ thể đang chảy máu và vết thương chưa được chữa lành dù chỉ một phần.
Cho đến khi cơ thể hắn chẳng còn chút sức lực nào, đến việc cầm vũ khí cũng trở nên khó khăn, mà đám dị thú vẫn đang tấn công hắn vô cùng thô bạo.
"Bốn thuộc tính cơ bản, sức mạnh, nhanh nhẹn, tinh thần, và thể chất, các ngươi cần vượt qua giới hạn trên từng cấp bậc." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cười nhạt một cái, hàng loạt móng vuốt sắc bén nhắm vào hắn, cảm giác cơ thể bị xé toạc ra thành từng mảnh, nhưng vẫn sống sót một cách kỳ diệu.
Đột nhiên, cơ thể nặng trĩu trước đó biến mất, cơ thể bây giờ nhẹ nhàng đến lạ, hắn cảm nhận cơn đau hoàn toàn tan biến, dẫu có hơi chút nhói, điều đó chẳng thành vấn đề.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, tầm nhìn trở nên mờ ảo, các vết thương bắt đầu lở loét, máu tươi liên tục chảy ra, hắn đã chạm tới giới hạn.
Dĩ nhiên hắn biết mình chịu đựng tới mức độ nào, và không ngu ngốc đến nổi để bản thân phải c·h·ế·t, nhưng nếu không chạm tới giới hạn cao nhất, hắn thật sự sẽ c·h·ế·t.
"Con người tồn tại giới hạn, là bởi vì giới hạn đó dẫn đến sự bất tử, các ngươi phải dùng mọi phương pháp vượt qua giới hạn."
"Như đã nói trước đó, muốn chạm tới sự bất tử, con người phải chấp nhận cái c·h·ế·t, cho dù cái kết c·h·ế·t có thể diễn ra ngay lúc này."
Ngay cả thời điểm này, mặc dù mọi thứ trước mặt rất mờ ảo, cơ thể đau đớn tột cùng, hay thần kinh bị tác động, hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo để gồng mình chống đỡ.
"Cuối cùng, thể chất, thuộc tính cực kỳ quan trọng, cũng khó khăn gấp bội phần so với các thuộc tính trên, đòi hỏi các ngươi không ngừng đối diện với cái c·h·ế·t."
"Đối đầu với dị thú, đối diện với cái c·h·ế·t, vượt qua nỗi sợ hãi của cái c·h·ế·t, khi các ngươi sống sót và vượt qua giới hạn đầu tiên, khoảng cách dẫn đến sự bất tử được thu hẹp."
Bọn chúng không bỏ qua cơ hội, liên tục tấn công hắn một cách điên cuồng, không sớm thì muộn sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t hắn, bọn chúng cũng chẳng nghĩ gì nhiều ngoài việc bắt buộc phải g·i·ế·t hắn.
"Nhanh nhẹn khó hơn một chút, nó đòi hỏi các ngươi liên tục di chuyển, và mỗi lần di chuyển phải nhanh hơn, di chuyển nhiều đến mức đôi chân các ngươi rã rời."
Nhưng hắn vẫn gồng hết sức phát động kỹ năng Huyết Ảnh Thiểm - Liên Trảm cho bằng được, đến mức cả cơ thể phun ra vô vàn máu tươi.
"Hôm nay chúng ta sẽ nói về giới hạn và phương pháp vượt qua nó, có lẽ các ngươi sẽ cần, vì khá nhiều người cấp độ vẫn còn thấp." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Huh?"
Mặc dù vậy, trong một vài thời điểm trước khi đến thời điểm hiện tại, hắn từng trải qua cảm giác mất đi sự sống, mất đi cảm giác đau đớn, điều đó thật sự rất kinh khủng.
Nếu không nhờ vào khả năng hồi phục mạnh mẽ từ thiên phú và kỹ năng Chữa Lành, hắn chắc chắn không sống nổi sau loạt t·ấn c·ông thô bạo này.
"Sự bất tử nằm ở cái c·h·ế·t, không phải nằm ở việc cố gắng sống sót, các ngươi phải trải qua cái c·h·ế·t vô số lần, vào lần các ngươi thật sự c·h·ế·t, các ngươi sẽ trở nên bất tử."
Nói thế nào thì đây là phương pháp nhanh nhất giúp hắn phát triển thiên phú, chắc hẳn nó cũng muốn hắn chấp nhận đối diện với cái c·h·ế·t bất cứ lúc nào.
Khung cảnh đó, chẳng ai nghĩ hắn có thể sống sót, chắc chắn sẽ c·h·ế·t, vì cơ thể xuất hiện đầy những lỗ thủng, và nó liên tục rỉ máu ra bên ngoài.
Trần Phương Vọng vậy mà vẫn cưỡng ép sử dụng kỹ năng, dường như có một suy nghĩ táo bạo thúc đẩy hắn nên làm như thế, vì cách này sẽ giúp hắn vượt qua giới hạn cao hơn nữa.
Chúa bước tới ngai sắt, ngồi xuống, hướng về đám tín đồ, giọng điệu nhẹ nhàng và lời nói cất lên tương đối chậm rãi, nhằm cho đám tín đồ có thời gian suy ngẫm.
"Ta sẽ không nhắc lại sự bất tử, thay vào đó những tín đồ mới có thể hỏi lại đồng môn của mình về sự bất tử."
"Nhưng trước tiên ta sẽ nói về thứ đơn giản nhất đối với mặt bằng chung ở đây, những loại giới hạn các ngươi phải vượt qua trong thời điểm này."
"Tinh thần tương đối phức tạp, nhưng nếu các ngươi vượt qua giới hạn của nó càng sớm, các ngươi càng dễ dàng chạm tới sự bất tử."
Khi đối đầu với những kẻ thù khác nhau, bản thân từng gặp nhiều nguy hiểm, chỉ là lần nào hắn cũng đều dễ dàng vượt qua, dần dần khiến hắn cảm nhận cái c·h·ế·t không có tồn tại.
Chúa bỗng nhiên dừng lại, đám tín đồ bên dưới im lặng chú tâm lắng nghe, dường như liên quan tới việc vượt qua giới hạn của thuộc tính thể chất, có gì đó liên kết chặt chẽ với sự bất tử.
Chẳng cần phải biết điều này diễn ra bao nhiêu lần, hắn tiếp tục chống đỡ những đòn tấn công thô bạo đó, không ngừng hồi phục rồi lại chống đỡ.
Thánh đường Vĩnh Hằng.
Nhưng không phải do hắn sợ hãi cái c·h·ế·t, chỉ là muốn giữ lại cơ hội sống sót vào lần tới, lần đối đầu với thực nguy hiểm hơn đám dị thú trăm ngàn lần.
"Lại tới rồi?"
Chúa thở nhẹ một hơi, hơi thở khiến cho đám tín đồ cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, vì nó mang hương vị của thần linh, của sự bất tử thật sự.
Chúa trầm tư vài giây, giọng điệu bắt đầu thay đổi, vừa trầm vừa nghiêm túc, hai tay chấp lại rồi hướng về đám tín đồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.