Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Gặp lại những người bạn cũ
Trần Phương Vọng kinh ngạc khi chứng kiến tốc độ như sấm chớp xoẹt qua từ Lâm Đình Thái, mới không bao lâu gặp lại, tốc độ của hắn ta đã nhanh đến mức không thể nhìn bằng mắt thường.
Chưa cần đến câu trả lời của Trần Phương Vọng, bọn họ gần như đã nói ra hết những gì có thể trả lời rồi, hiển nhiên không vì vậy mà hắn phớt lờ câu hỏi.
"Huh? Cậu hỏi cậu ta câu này, là muốn cùng tiến về khu vực tiếp theo sao?"
"Tôi nói rồi, các cậu có thể săn g·i·ế·t dị thú ở đây thoải mái, điều đó không ảnh hưởng đến tôi quá nhiều. Thật ra thì hết đêm nay tôi định quay về khu đóng quân, nên mọi người cứ thoải mái luyện cấp đi."
Hắn cố tiếp cận bọn họ, từ từ bước xuống, chắc chắn rằng bọn họ là những người hắn đã nhìn thấy qua, ngay cả sức mạnh siêu phàm cũng tương tự một số người.
Hai người phụ nữ giống hệt nhau từ chân tơ kẻ tóc, ngay cả quần áo cũng giống nhau, một cặp song sinh với năng lực siêu phàm vô cùng đặc biệt.
Trần Phương Vọng nấp vào bức tường, tránh khỏi ánh mắt của nhóm người, bên ngoài bức tường thành, mỗi người đều có thể là người xấu, tốt nhất nên tránh xa những người không quen biết.
Trần Phương Vọng nói ra trong trạng thái cực kỳ bình tĩnh, lời nói cũng chẳng vấp một chữ nào, nụ cười gượng gạo đó càng chứng tỏ hắn chỉ đang khiêm tốn về thời gian.
"Tôi nghe Lâm Đình Thái nói về cậu rất nhiều lần, nói rằng cậu rất mạnh ở mọi khía cạnh. Nhưng có vẻ cậu thích săn dị thú một mình, và không muốn săn chung với mọi người nhỉ?"
"Lâu ngày gặp lại, cậu mạnh hơn trước rất nhiều, tôi thật sự khâm phục khả năng của cậu đấy, Phương Vọng."
Người phụ nữ lạ mặt tiến tới gần hắn, ánh mắt giống như đang quan sát hành động và đọc suy nghĩ của hắn, bỗng đưa tay ra nhẹ nhàng nói.
Nhanh nhẹn chủ yếu gia tăng khả năng di chuyển và khả năng phản xạ, vì vậy di chuyển nhanh là một chuyện, phản xạ đồng thời với tốc độ cao trong thời gian ngắn là chuyện khác.
Mặc dù thuộc tính nhanh nhẹn của Lâm Đình Thái lên tới bậc S, nhưng nó không đại diện cho khả năng tấn công nhanh, nó chỉ tăng một phần tốc độ tấn công cho siêu phàm giả.
Mặt khác, hắn đủ sức đối đầu với dị thú Vương cấp 70, nhưng cũng chịu không ít thương tổn khi giao chiến, đương nhiên điều này có lợi cho hắn, tăng cường khả năng từ thiên phú Hồi Phục.
Cả đám người ai nấy đều tỏ ra thất vọng, và một chút kiên quyết hiện trên ánh mắt bọn họ, quả thật ép bọn họ rời đi là điều không thể, nơi này dành cho tất cả mọi người.
Suốt mấy ngày qua hắn ngủ đúng ba tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều săn g·iết dị thú, thậm chí còn giảm bớt thời gian nghỉ ngơi xuống một tiếng, ít hơn hẳn nửa tiếng so với trước đây.
Cả đám người đã khó hiểu, giờ lại càng khó hiểu hơn, nhắc tới cách sử dụng Đá Năng Lượng, chẳng khác nào đang muốn lãng tránh câu hỏi của bọn họ.
Dị thú bình thường từ cấp 70 trở xuống phải g·i·ế·t hơn hai mươi mấy ba mươi con, hoặc thậm chí nhiều hơn mới giúp hắn thăng lên một cấp, vẫn mất tương đối nhiều thời gian.
Đến người phụ nữ cuối cùng hắn nhìn thấy, cô ta là người lạ mặt nhất, chưa từng thấy qua trước đây, trên tay cầm một quả cầu năng lượng, dường như dùng để khuếch đại sức mạnh ma pháp.
Lâm Đình Thái cười nhạt lùi về sau một bước, giọng nói có chút gì đó khác xa so với bình thường, tương tự lần cuối cùng Trần Phương Vọng gặp hắn ta ở khu đóng quân đầu tiên.
"Huh? Cậu là... Phương Vọng?"
Trần Phương Vọng mỉm cười nhìn bọn họ, giọng điệu vô cùng bình thản, vừa chỉ tay, vừa thẳng thắn nói.
Lâm Đình Thái cũng kinh ngạc trước khả năng phản xạ của Trần Phương Vọng, khi mà hắn đã kề kiếm vào cố hắn chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Huh? Tôi có thể biết lý do tại sao cậu đột ngột quay về khu đóng quân không? Nếu là vì chúng tôi thì không cần làm tới mức đó đâu..."
"Cậu đạt tới cấp ba mươi bảy rồi, hoạt động chung nhóm với nhau nên khả năng thăng cấp của cậu mới giảm đi một chút sao?"
Thứ hắn cần hiện tại là g·i·ế·t dị thú Vương, càng nhiều càng tốt, kinh nghiệm nhận được nhiều, lại tiêu tốn ít thời gian hơn, vì không cần phải dẫn dụ một đám dị thú rồi mới g·i·ế·t.
Nói xong, hắn như cơn gió nhẹ nhàng rời đi, mặc cho đám người còn chưa kịp nói ra điều gì, nhưng đây là cách duy nhất để mọi người không cảm thấy ngượng, ít nhất ai đó phải rời khỏi đây trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Này, cậu nói thật chứ Như Ý? Tôi nghĩ đó không phải ý hay đâu?"
"Đó là một cách hay và phù hợp nhất để thăng cấp trong giai đoạn đầu, mà, cậu và mọi người đến đây săn dị thú sao?"
Đấy là số lượng tối đa dành cho mỗi nhóm của Đội Cảnh Vệ, bọn họ sẽ cùng nhau săn g·i·ế·t dị thú, phân chia từng vai trò khác nhau, nhằm dễ dàng hỗ trợ khi rơi vào tình thế khó.
Kinh ngạc chính là biểu hiện đầu tiên của bọn họ, năm, sáu ngày để thăng liên tục bảy cấp độ, nghe thì có vẻ đơn giản, thực chất lại không đơn giản chút xíu nào.
Bấy giờ, hắn leo lên tòa nhà đổ nát cao nhất trong khu vực này, do đang buổi tối, nên hắn mới có thể đứng trên cao quan sát một cách thoải mái, mà không lo sương mù che khuất.
Trần Phương Vọng từ từ bước ra khỏi vách tường, tiến gần tới chỗ bọn họ, lập tức bị một người chạy cực kỳ nhanh tới chặn đứng, khoảnh khắc đó diễn ra chưa đầy nửa giây.
Trần Phương Vọng dường như không muốn săn dị thú trong khu vực có nhiều người, dị thú đã ít, nhiều người cùng đi săn, không biết bao giờ mới thăng cấp nổi.
Trần Phương Vọng đi rất xa khỏi khu đóng quân, khoảng bốn mươi ki lô mét, chỉ còn cách hơn tám mươi ki lô mét là đến tận khu đóng quân phía Nam.
"Đừng lo lắng, tôi không có ý định để các cậu rời đi đâu, khu vực này rất rộng, một mình tôi cũng chẳng g·i·ế·t hết trong một sớm một chiều."
"Chuyện này... Tôi..."
"Nếu cậu nói thế này rồi, vậy chúng tôi đi đến khu vực khác săn dị thú cũng được."
Lâm Đình Thái hơi e dè một chút, dường như vẫn còn điều lý đó khó nói liên quan đến Trần Phương Vọng, mà nghe nói như vậy, càng khiến hắn không biết nên nói như thế nào.
Chỉ thấy Trần Phương Vọng hiện lên vẻ mặt nghiêm túc, rồi bỗng nở một nụ cười gượng gạo, nói.
Ngay lập tức, hắn nhận ra một người thanh niên, hắn ta có đôi chân cực kỳ nhanh nhẹn, từ nãy đến giờ liên tục chạy qua chạy lại quanh khu nhà để quan sát nguy hiểm xung quanh.
"Huh? Có người đang đi đến khu vực này? Mình nhớ trước đó đã đi ngược hướng với những Cảnh Vệ khác rồi, bọn họ là những người tới từ khu vực khác sao?"
Trần Phương Vọng thực chất cũng chẳng muốn bọn họ rời khỏi đây, nơi này quá thích hợp để thăng cấp, nhiều người cùng thăng cấp chẳng có gì phải đáng lo ngại cả.
Không phải tự nhiên mà những Cảnh Vệ tập trung tại khu đóng quân Tây Nam B, hay những khu đóng quân ở khoảng cách xa tương tự, thường ở lại tương đối lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa, chia thành một nhóm nhiều người như vậy, cũng là phương pháp huấn luyện chiến đấu đoàn đội, để bọn họ không bối rối khi chiến đấu nhiều người cùng lúc.
Một lúc sau, khi nhóm người di chuyển tới bên dưới tòa nhà đổ nát, nơi hắn đang ẩn nấp bên trên, thì bóng dáng khuôn mặt bọn họ lộ ra, trông rất quen thuộc.
Suốt gần một tuần qua, Trần Phương Vọng đã thăng tới cấp 43, điểm thuộc tính đặc biệt đều tăng thêm một bậc, nên việc hắn phản xạ trước tốc độ của Lâm Đình Thái tương đối dễ.
"Chúng ta cất công đến đây, bây giờ đi tới nơi khác sẽ mất rất nhiều thời gian." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thông thường những Cảnh Vệ ở khu vực này phải mất ít nhất một đến hai tháng, huấn luyện kỹ càng rồi mới tiến về khu đóng quân cuối cùng, sự tự tin này thật sự hơi thái quá.
Khoảnh khắc này, ánh mắt Lâm Đình Thái trở nên vô cùng nghiêm túc, tay nắm chặt lại, lẩm bẩm lời nào đó trong miệng, nhìn Trần Phương Vọng biến mất,.
Tất nhiên những nhóm nhỏ vẫn xuất hiện, chủ yếu ở khu vực ít nguy hiểm hơn, đối với khu vực này và khu vực đóng quân cuối cùng, mỗi nhóm ít nhất phải có mười người nếu muốn đi săn dị thú.
Trương Minh Trí ở phía sau bỗng lên tiếng, lời nói tuy nhẹ nhàng mà vẫn toác ra một chút lạnh lùng, đúng với thiên phú của hắn, và chắc chắn hắn đã thức tỉnh chức nghiệp Sát Thủ.
"Tôi cần nghiên cứu một vài thứ liên quan tới Đá Năng Lượng, vẫn chưa biết nên sử dụng chúng vào mục đích gì thì hợp lý nhất."
Lâm Đình Thái nghe xong câu hỏi, nhẹ lắc đầu, sau đó quay sang nhìn từng người trong nhóm, bình tĩnh nói.
"Mọi người ngạc nhiên như vậy khiến tôi rất áp lực, nhưng tôi chỉ nói sự thật thôi. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu di chuyển dần về khu đóng quân, hẹn gặp lại các cậu vào lần tới."
"Thành thật mà nói thì đúng là như vậy, càng nhiều người săn dị thú trong cùng một khu vực, khả năng thăng cấp sẽ càng suy giảm."
Tiếp đến, một người có khuôn mặt tương đối lạnh lùng, tay phải lúc nào cũng đặt ở sau lưng, dường như chuẩn bị rút thanh dao răm ra bất cứ khi nào nguy hiểm ập tới.
"Chuyện này rất khó nói, theo phỏng đoán của tôi, có thể trong vòng năm đến sáu ngày, hoặc sớm hơn tôi sẽ xin phép tiến về khu đóng quân cuối cùng."
Chương 38: Gặp lại những người bạn cũ
"Chắc cậu ta chỉ muốn hỏi trước để cố gắng thăng cấp thôi, nói thế nào thì Phương Vọng cũng cấp bốn mươi ba, sắp đạt tới cấp độ năm mươi rồi."
Ngay lập tức, Lý Như Ý lên tiếng thay cho Lâm Đình Thái, quả thật những người khác cũng cảm thấy khó hiểu trước quyết định quay về khu đóng quân của Trần Phương Vọng.
Điều này khiến cho nhóm người đều tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ hắn lại nói một cách thẳng thừng như vậy, nhưng hắn không nói sai nên cũng chả trách được.
Mặc dù vậy, để so với lực lượng của dị thú Vương cấp 75, hắn vẫn chưa đạt tới trình độ có thể đối đầu trực diện với nó, thuộc tính phải tăng cao hơn nữa mới có cơ hội g·i·ế·t được nó.
Lúc đó, bọn họ nhìn chăm chú vào hắn, ai nấy đều muốn nghe hắn nói rõ lý do, vì nếu không bọn họ sẽ cảm thấy rất cắn rứt, chẳng ai lại muốn cản trở người khác đang cố gắng thăng cấp cả.
"Bất ngờ thật đấy, cậu chào đón tôi bằng cách này sao, Đình Thái?"
Điều đó giống như hắn đang trách bọn họ chiếm lấy khu vực săn g·i·ế·t dị thú và luyện cấp của hắn, và tất nhiên nó không phải suy nghĩ thật sự của hắn.
Đây là hai mục đích cơ bản khi sử dụng Đá Năng Lượng, chắc chắn rằng tất cả mọi người đều bọn rõ, Trần Phương Vọng đang cố lãng tránh bọn họ mà thôi.
Nói là năm đến sáu ngày, hoặc sớm hơn, nhiều khả năng hai ngày sau hắn sẽ di chuyển về khu đóng quân cuối cùng, bọn họ muốn dùng hai ngày để thăng liên tục hơn 10 cấp, cực kỳ khó.
"Chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu, nhưng mà, cậu định bao giờ thì tiến về khu vực tiếp theo?"
"Nếu cậu thật sự thấy không ổn, chúng tôi có thể đi đến khu vực khác, chỉ là mọi người muốn tiết kiệm thời gian để thăng cấp mà thôi."
Trần Phương Vọng nhìn qua thông tin của từng người, năm người bọn họ đều đạt cấp độ tương đương nhau, duy chỉ người phụ nữ sử dụng ma pháp kia là đạt cấp độ 40.
"Tôi nghĩ Đá Năng Lượng có thể dùng được trên vũ khí mà không cần trải qua quá trình rèn luyện từ các thợ rèn. Chính là lý do tôi phải quay về khu đóng quân, chủ yếu tránh bị đám dị thú tập kích." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừm, chào cậu, tôi là Trần Phương Vọng."
Bấy giờ, Lâm Đình Thái mới bình tĩnh hơn, không còn cảm thấy e dè khi nói chuyện với Trần Phương Vọng, hắn bước tới phía trước, giọng hơi trầm cất lời.
"Chào cậu, tôi là Lý Như Ý, chúng tôi gặp nhau chỉ vài ngài thôi, nhìn chung vẫn khá ăn ý."
Nhờ vậy thể lực càng lúc càng tăng lên, thúc ép bản thân tới cực hạn giúp cho thuộc tính sức mạnh gia tăng không ít, và di chuyển nhiều nên thuộc tính nhanh nhẹn cũng tăng cường tương đối tốt.
"Tôi nghĩ đây chưa phải thời điểm thích hợp để nói điều đó, ít nhất vẫn cần cấp độ năm mươi mới được phép di chuyển tiếp, thậm chí còn khó mà thông qua kiểm định."
"Đúng vậy, Phương Vọng, chúng tôi sẽ cố gắng hạn chế săn dị thú gần khu vực của cậu, chỉ là chúng tôi không thể đi đến nơi khác."
Sau đó, cả đám người bọn họ cũng bắt đầu chia nhau ra từng khu vực, tiếp tục săn g·i·ế·t dị thú, sớm ngày thăng cấp thật nhanh để đối diện với nguy hiểm.
Trần Phương Vọng phát hiện một nhóm năm người từ xa tiến về khu vực gần vị trí hắn đang đứng, thông thường một nhóm phải có ít nhất hai mươi người, hắn cảm thấy kỳ lạ là điều dễ hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Phương Vọng không ngần ngại điều gì, thẳng thắn đáp lại lời nói có phần nghi ngờ của Lý Như Ý, dù sao hắn nói chính là sự thật, chẳng có lý do gì phải nói dối bọn họ.
Ngược lại Lý Như Ý còn phấn khích trước lời nói thẳng thắn của Trần Phương Vọng, đối với con người sống ở thời đại này, đặc biệt bên ngoài bức tường thành, đâu đâu cũng là dối trá.
"Hoạt động nhóm không chia sẻ kinh nghiệm cho nhau, chúng tôi chỉ tập hợp lại rồi chia nhau ra săn dị thú, khi nào gặp dị thú mạnh quá thì mới gọi mọi người tới giúp đỡ."
Thấy vậy, Trần Phương Vọng cũng không quá để tâm đến, dù sao thì hắn ta vẫn là bạn cũ, từng cùng nhau hợp tác chiến đấu trong bài kiểm tra, nếu cần thiết hắn ta sẽ nói lý do.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.