Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cao Cấp Người Chơi
Unknown
Chương 71: Mệnh số cùng dạy học.
Trong cõi hư vô, một luồng năng lượng vô hình mênh mông bắt đầu tụ tập về phía núi Hoa Lư. Trần Nam và các phân thân hợp lực che đậy sự rung động của năng lượng này, để không ai có thể nhận ra điều gì bất thường đang xảy ra. Năng lượng ấy không gì khác chính là đế vương mệnh số, biểu trưng cho quyền lực và số mệnh của kẻ làm vua.
Dòng năng lượng từ từ chia tách thành ba phần. Phần lớn nhất, chiếm hơn 80% bay về phía Lý Tâm An, dung hợp vào mệnh số của cậu, khiến cho vận số của cậu trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hai phần còn lại, nhỏ hơn nhiều, lần lượt bay về phía Số 44 và Lâm Lão.
Khi năng lượng tiếp cận Số 44, nó dường như có chút chần chừ. Anh có thể cảm nhận rõ ràng ý chí của thế giới này đang quan sát mình. Số 44 không cố ý che giấu, ngược lại, anh thoải mái để cho ý chí của thế giới xem xét mình. Sau một lúc, anh cảm thấy sự kết nối giữa bản thân và thế giới bắt đầu hình thành. Nếu như trước đây anh và thế giới này là kẻ thù, thì bây giờ mối quan hệ đã thay đổi, trở thành như hai người xa lạ có sự tương tác gián tiếp.
Sự biến đổi này không hẳn là sự chấp nhận hoàn toàn, nhưng ít nhất, việc sở hữu một phần đế vương mệnh số cũng đã giúp anh tạo ra một cầu nối với thế giới. Đây là một bước tiến quan trọng, bởi nó có thể mang lại cho anh những lợi ích và khả năng hành động linh hoạt hơn trong những tình huống tương lai, khi mà những m·ưu đ·ồ lớn hơn dần dần được triển khai.
Số 44 nhìn sâu vào hư không, nhờ những kiến thức liên quan đến Thất Tinh phái Thuật Sĩ mà Trần Nam đã thu thập được gần đây, anh có thể nhận ra rằng mệnh số như thế này còn có hàng chục cái khác, phần lớn đều liên quan đến các truyền thuyết của thế giới này.
"Đau... đau... đau..." Lý Tâm An ôm lấy khuôn mặt, không ngừng kêu đau đớn. Tác dụng của ba chén cháo bắt đầu xuất hiện, vốn dĩ quá trình này sẽ không nhanh chóng như vậy, nhưng do mệnh số của cậu tăng lên, nên quá trình được gia tốc một cách dữ dội.
Lý Tâm An cố nhịn đau, cảm nhận rõ ràng từng cơn tê dại bắt đầu lan từ khuôn mặt xuống khắp cơ thể. Nhưng đôi mắt của cậu thì khác, chúng như bị hàng ngàn cây kim xuyên qua, rồi bị nấu chảy và đập nện như một món v·ũ k·hí đang được rèn luyện. Cơn đau không ngừng giày vò cậu, đến mức cậu cảm thấy mình sắp c·hết đi. Đúng lúc tưởng chừng không thể chịu đựng thêm được nữa, cơn đau bất ngờ biến mất như chưa từng tồn tại.
Cậu theo bản năng muốn mở mắt ra, nhưng ngay lập tức bị Số 44 và Lâm Lão cản lại. Số 44 nhanh chóng lấy ra một miếng vải đen, quấn chặt quanh đôi mắt của cậu, rồi nghiêm giọng nói: "Con mắt của ngươi hiện tại quá mạnh. Nếu mở mắt bây giờ, thậm chí có thể g·iết c·hết ngươi. Hãy đợi đến khi thân thể ngươi đủ mạnh để chịu đựng sức mạnh này, rồi mới từ từ nghiên cứu."
Lý Tâm An nghe vậy liền nhắm mắt chặt hơn, dù đã được che đậy bằng nhiều lớp vải, nhưng cậu vẫn có thể quan sát mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng, thậm chí là với tầm nhìn 360 độ. Cậu không khỏi ngạc nhiên, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi mọi giác quan đều được mở rộng đến mức vượt xa khả năng của một người bình thường.
Hiện tại, tầm nhìn của Lý Tâm An chính là cơ sở năng lực của Đế Vương Pháp Nhãn, nhưng so với những chủ nhân trước đây, cậu có một mối liên kết đặc biệt sâu sắc. Trong quá khứ, những người sở hữu con mắt này chỉ xem nó như một món trang bị quý giá, một công cụ hỗ trợ chiến đấu và để phát huy được sức mạnh của nó cần phải có sự phù hợp nhất định.
Tuy nhiên, dưới sự can thiệp của Số 44, cộng với quá trình chuẩn bị kỹ lưỡng và các nghi thức đặc thù, đôi mắt đã hoàn toàn tiến hóa. Nó không còn là một vật ngoài thân, mà đã trở thành một phần không thể tách rời của cậu, như thể đã được khắc sâu vào mệnh số.
Việc Số 44 chế biến Đế Vương Pháp Nhãn thành một món ăn đặc thù đã thay đổi bản chất của nó. Bây giờ, đôi mắt này chỉ thuộc về Lý Tâm An và hoàn toàn hòa quyện với linh hồn của cậu. Dù ai đó có cố gắng c·ướp đoạt hay phá hủy, đôi mắt ấy sẽ một lần nữa tái sinh từ hốc mắt của cậu, không thể b·ị c·ướp đi.
Theo tương lai mà Số 44 quan sát được, đôi mắt này được Lý Tâm An gọi là Thần Vương Pháp Nhãn, mang hình dáng của một bông hoa sen vàng rực rỡ với mười hai cánh hoa. Mỗi cánh hoa không chỉ là biểu tượng trang trí mà còn đại diện cho một năng lực đặc thù khác nhau, mở ra những khả năng vượt trội cho chủ nhân. Mỗi khi Lý Tâm An khám phá thêm về vận mệnh và sức mạnh của mình, các cánh hoa sẽ nở rộ thêm và trở nên mạnh mẽ hơn, phản ánh trực tiếp sự tiến bộ và quá trình trưởng thành của cậu.
Bỏ qua những điều liên quan đến tương lai, Số 44 dần quay trở về thực tại. Mặc dù [Thế giới giác quan] cho phép anh quan sát trước một số viễn cảnh có thể xảy ra, nhưng điều đó không có nghĩa rằng tương lai chỉ có một. Thực tế, có vô số khả năng tồn tại, tùy thuộc vào lựa chọn của từng cá nhân và sự thay đổi của những biến cố xung quanh. Những gì mà Số 44 thấy được chỉ là những ví dụ tiềm năng, là những con đường mà sự kiện có thể diễn ra, chứ không phải là chân lý tuyệt đối mà anh nên luôn tin theo.
Việc sử dụng [Thế giới giác quan] để dự đoán tương lai của các vật phẩm hoặc những sự kiện liên quan thường mang lại nhiều thông tin, nhưng những thông tin này cũng rất khó để biến thành hiện thực một cách chính xác. Khả năng quan sát của anh giống như việc tổng kết lại những sự kiện có khả năng xảy ra trong trăm năm tới, liên quan đến vật phẩm hay con người cụ thể, thay vì cung cấp chi tiết rõ ràng từng ngày, từng giờ.
Nếu muốn biết một cách chính xác hơn về diễn biến của một sự kiện trong tương lai, hoặc muốn xác định thời gian và kết quả cụ thể, Số 44 sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức để phân tích sâu hơn. Năng lực này dù mạnh mẽ, nhưng lại yêu cầu một cái giá nhất định để đạt được độ chính xác cao, vì bản chất của tương lai luôn biến đổi không ngừng, phụ thuộc vào những lựa chọn nhỏ nhặt nhất của từng cá nhân.
Số 44 ra hiệu cho Lâm Lão đưa Lý Tâm An về nghỉ ngơi. Hiện tại, điều cậu cần nhất là thư giãn và hồi phục sau những biến đổi khắc nghiệt vừa qua, chuẩn bị cho giai đoạn học tập sắp tới.
Anh không vội vàng truyền dạy những kỹ năng cao siêu hay bí thuật phức tạp. Ngược lại, trọng tâm của quá trình huấn luyện ban đầu sẽ là rèn luyện tâm tính. Số 44 hiểu rõ rằng kiến thức và kỹ năng có thể học suốt đời, nhưng việc xây dựng và mài giũa tâm hồn kiên định thì phải bắt đầu từ sớm, để trở thành một phần bản năng không thể lay chuyển.
Giống như bản thân Trần Nam, nếu ban đầu không có [Bất Tử Vương] để rèn luyện ý chí và tôi luyện bản thân, thì anh chưa chắc đã có thể thích nghi nhanh chóng với sự gia tăng sức mạnh đột ngột. Trong vòng một năm, từ một người bình thường trên Địa Cầu, anh đã phát triển đến mức có thể được xem như một thần linh tại những thế giới cấp thấp.
Sự thay đổi lớn lao như vậy không chỉ đòi hỏi sức mạnh thể chất hay ma pháp, mà còn yêu cầu một tâm trí vững vàng, một ý chí kiên định để đối mặt với những nguy hiểm và cám dỗ trên con đường không ngừng tiến lên.
. . .
Sau hai ngày, Lý Tâm An ngồi trước một chiếc bàn dài trông giống như bàn học sinh. Khí chất trên người cậu đã hoàn toàn thay đổi. Nếu trước đây, cậu mang lại cảm giác là một thiếu niên tự tin, tuấn tú, với nét quý khí nhẹ nhàng như một thiếu gia nhà giàu, thì giờ đây toàn thân cậu toát lên vẻ khác biệt. Cơ thể cao gầy, rắn chắc nhưng vẫn giữ được sự mềm mại, gương mặt tuấn tú thêm phần hào hoa. Đặc biệt, từ sâu bên trong cậu tỏa ra khí chất cao quý tựa như bẩm sinh đã mang trong mình phong thái của một đế vương.
Ngồi đối diện với cậu là một nữ nhân mặc áo dài màu vàng, mái tóc đỏ cắt ngắn gọn gàng, tăng thêm phần dễ thương và năng động. Trên đầu cô đội một chiếc mũ hình đầu gà con màu vàng, được đính kèm với những bông hoa xinh xắn, tạo điểm nhấn ngộ nghĩnh nhưng không kém phần duyên dáng. Cô là một trong mười hai hầu gái của Trần Nam, được gọi là Dậu, người sở hữu kỹ nghệ "sáng tác" đạt đến trình độ đại sư. Trong lĩnh vực nghệ thuật, cô chính là tiêu chuẩn cao nhất, một biểu tượng hàng đầu. Bất kể là sáng tác âm nhạc, hội họa, văn chương hay bất kỳ hình thức nghệ thuật nào khác, Dậu đều có sự hiểu biết sâu sắc và toàn diện, đủ để khiến người khác một đời ngước nhìn.
Hôm nay, Dậu đang dạy Lý Tâm An cách luyện chữ và vẽ tranh. Ông cha ta có câu "nét chữ, nết người," ý nói rằng chữ viết phản ánh phần nào tính cách của con người. Chữ xấu chưa chắc đã nói lên điều gì cụ thể, nhưng chữ đẹp thường thể hiện sự tinh tế và cẩn thận.
Lý Tâm An có nền tảng rất tốt trong lĩnh vực này, nếu phân chia theo cấp bậc, có thể xem cậu đã đạt mức Lv6 quen tay, tiến thêm một bước nữa sẽ đạt đến cấp chuyên gia. Trình độ này tương đương với ít nhất 20 năm kinh nghiệm trong nghề.
Hiện tại, Lý Tâm An đang phác thảo lại khung cảnh của núi Hoa Lư. Nét vẽ của cậu tuy chưa thực sự xuất sắc nhưng đã đạt mức cân đối giữa cứng cáp và mềm mại, đủ để tạo nên một bức tranh hài hòa. Các chi tiết nhỏ vẫn còn thiếu sót, nhưng tổng thể đã thể hiện được phong cảnh, có thể xem là hoàn thiện. Khi nhìn lại tác phẩm, cậu cảm thấy ngày càng hài lòng, mặc dù phong cách vẽ này có phần khác biệt so với những gì cậu từng học. Tuy nhiên, cách vẽ này lại phù hợp hơn với những người mới bắt đầu học tập, giúp cậu tự tin hơn trong từng nét bút.
Dậu quan sát cậu hoàn thành bức tranh, ánh mắt thoáng chút ẩn ý, rồi cô mỉm cười nói: "Em có muốn mang bức tranh này đến cho lão sư xem không?"
Nghe vậy, Lý Tâm An liền đứng dậy, gật đầu chào Dậu một cách lễ phép, sau đó cẩn thận cầm bức tranh và đi tìm Số 44. Cậu muốn biết nhận xét của lão sư về tác phẩm đầu tay này, cũng như hy vọng rằng những nỗ lực vừa qua có thể nhận được sự tán thưởng và chỉ dẫn thêm từ thầy.
Đứng trước một hồ nước rộng lớn, Số 44 và Lâm Lão đang ngồi câu cá, nhưng vẻ mặt của cả hai đều lộ rõ sự trầm trọng. Thêm vào đó, những chiếc xô trống không bên cạnh họ càng làm nổi bật vấn đề. Cả hai lại một lần nữa kiểm tra mồi câu, cố gắng tìm hiểu lý do vì sao tình trạng này xảy ra.
Với tính cách của Số 44 và Lâm Lão, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi việc không câu được cá. Vấn đề thực sự nằm ở chỗ, hồ nước này đã được Số 44 lấp đầy tới 3 phần 5 toàn bộ số cá trong vùng. Thế nhưng, từ sáng 2 giờ đến tận 3 giờ chiều, hai người đã kiên nhẫn ngồi câu mà vẫn không thu hoạch được một con cá nào.
Lúc này, Lý Tâm An chạy đến, trên gương mặt cậu hiện rõ sự hào hứng khi mang bức tranh vừa vẽ khoe với Lâm Lão và Số 44. Lâm Lão cầm lấy bức tranh, ngắm nghía một hồi rồi gật đầu tỏ ý khen ngợi. Nhưng khi đến lượt Số 44, anh chỉ lướt qua bức tranh một cách thờ ơ, rồi lạnh lùng mở miệng: "Xé nó đi."
Nụ cười trên mặt Lý Tâm An lập tức đông cứng lại, bàn tay cậu nắm chặt lấy bức vẽ, ánh mắt ngơ ngác hướng về Số 44, không hiểu nổi tại sao lão sư lại đưa ra yêu cầu đó. Trong lòng cậu thoáng qua sự lưỡng lự khi nhìn bức tranh mà mình đã dồn nhiều tâm huyết. Cậu từ từ cuộn bức tranh lại, rồi quỳ xuống đất, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào Số 44: "Trước khi làm việc này, xin lão sư cho đệ tử một lý do."
Cậu đã chuẩn bị tinh thần để nhận những lời chỉ trích, hoặc những đánh giá khắc nghiệt, nhưng không ngờ Số 44 lại dịu mặt xuống, ánh mắt lóe lên sự hài lòng khi nhìn cậu. Anh nói, giọng trầm ấm và nghiêm nghị:
"Tiểu An, đây là bài học đầu tiên mà ta muốn dạy cho ngươi. Trên đời này, không phải ai cũng quan tâm đến công sức mà ngươi đã bỏ ra. Họ chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng để đánh giá, mà chẳng mấy ai để ý đến quá trình ngươi đã trải qua để đạt được nó."
Anh dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu: "Nếu ngay cả chính bản thân ngươi cũng không biết trân quý công lao của mình, thì đừng hy vọng người khác sẽ làm điều đó thay ngươi. Hãy nhớ rằng, sự kiên định và lòng tự trọng của ngươi phải được đặt lên hàng đầu, ngay cả khi mọi thứ xung quanh đều quay lưng lại với ngươi."
Lý Tâm An cái hiểu cái không, gật đầu rồi hơi ngây thơ hỏi lại: "Vậy tranh của ta có đẹp không?"
"Xấu." Số 44 thẳng thừng đáp, không chút do dự. Mặc dù anh không đạt đến trình độ đại sư trong lĩnh vực nghệ thuật, nhưng cũng có chuyên gia cấp về thẩm mỹ và anh có thể thấy bức tranh của Lý Tâm An chỉ dừng lại ở mức có hình dáng, thậm chí còn khá sơ sài.
Lý Tâm An nghe vậy, thay vì thất vọng lại nở nụ cười hài lòng. Cậu hiểu rằng lão sư thực sự đã xem xét tác phẩm của mình một cách kỹ lưỡng, vì chỉ có người thật sự quan tâm mới đưa ra đánh giá thẳng thắn như vậy, thay vì chỉ đánh giá bề ngoài một cách hời hợt.
Lâm Lão đứng bên cạnh mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp lời: "Thiếu gia, đừng quá bận tâm. Tranh đẹp hay xấu không quan trọng bằng việc ngài đang từng bước hoàn thiện mình." Sau đó, ông vẫy tay mời cậu cùng tham gia câu cá, như để thay đổi không khí và giúp cậu thư giãn sau những bài học vừa qua.
Lý Tâm An nghe vậy liền ngồi xuống, cầm lấy chiếc cần câu bên cạnh. Cậu thao tác rất chuyên nghiệp, chuẩn bị mồi và thả câu xuống nước. Khác với những huynh đệ khác của mình, những người thích cùng phụ hoàng đi săn bắn trong rừng, Lý Tâm An lại ưa chuộng việc câu cá cùng ông nội, cũng chính là Thái Thượng Hoàng. Những buổi câu cá đã tạo nên sự gắn kết đặc biệt giữa cậu và ông, đem lại cho cậu những kỷ niệm yên bình hiếm hoi trong cuộc sống hoàng gia.
Nhưng nghĩ đến đây, tâm trí cậu không khỏi lo lắng về tình hình vương đô. Trong lúc cậu mất tập trung, dây câu đột nhiên bị kéo mạnh, khiến Lý Tâm An bất ngờ bị giật thẳng xuống hồ nước. Cậu giật mình, vội vàng kéo lại cần câu, trong khi bên cạnh, Số 44 cùng Lâm Lão thấy vậy nghi ngờ đánh giá nhau cũng không lên giúp cậu.
Lý Tâm An ngồi xuống, cầm lấy cần câu bên cạnh một cách điêu luyện, chuẩn bị mồi và thả câu xuống hồ. Khác với các huynh đệ của mình, những người thích cùng phụ hoàng đi săn thú trong rừng, cậu lại có sở thích câu cá cùng ông nội – Thái Thượng Hoàng. Những buổi câu cá này mang lại cho cậu và ông sự gắn kết đặc biệt, khiến cậu luôn cảm thấy an nhiên và thoải mái. Nhưng khi nhớ lại những kỷ niệm đó, tâm trí cậu lại lạc về tình hình vương đô đầy biến động, khiến cậu không khỏi lo lắng.
Trong lúc mất tập trung, dây câu đột nhiên bị kéo mạnh, khiến Lý Tâm An bất ngờ mất thăng bằng và bị giật thẳng xuống hồ. Cậu giật mình, vội vàng nắm chặt cần câu và ra sức kéo lên. Bên cạnh, Số 44 và Lâm Lão chỉ đứng nhìn, vẻ mặt đầy nghi ngờ, dường như đang tự hỏi liệu có điều gì bất thường đang xảy ra, nhưng không ai định can thiệp hay giúp đỡ.
Sau một hồi vật lộn, Lý Tâm An cuối cùng cũng kéo được sinh vật đó lên bờ. Khi sinh vật hiện rõ trước mắt họ, Số 44 và Lâm Lão quay sang nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ.
"Ngươi làm?" Số 44 hỏi, rồi lại tiếp tục nhìn Lâm Lão, trong khi Lâm Lão cũng nhíu mày đáp lại. "Ngươi làm?"