Nguyễn Hoàng Đức lặng yên ngồi trên máy bay trở về nước cùng với những đồng đội của mình. Lúc ấy hắn nghe các đồng đội kể lại là vị huấn luyện viên trưởng của đội tuyển Việt Nam đã tuyên bố từ chức trong buổi họp báo ngay sau trận đấu. Người đàn ông trung niên có tinh thần trách nhiệm cao ấy đã nhận tất cả những lỗi lầm thuộc về mình.
Mặc dù các cầu thủ của đội tuyển Việt Nam đã rất cố gắng thi đấu, đã chơi một lối chơi cực kỳ cống hiến nhưng vẫn không thể giành chiến thắng. Người hâm mộ nước nhà yêu thích bóng đá và người hâm mộ nước nhà càng yêu thích bóng đá chiến thắng hơn. Trong trận đấu trước, đội tuyển Việt Nam đá hòa với đội tuyển Indonesia, các cầu thủ đã phải chịu sức ép rất lớn đến từ dư luận. Thực sự như vậy, dư luận trái chiều đã tạo sức ép rất nhiều cho những cầu thủ, những chàng trai trẻ chỉ mới mười chín đôi mươi. Đối mặt với dư luận trái chiều ấy, tâm lý của các cầu thủ trẻ không vững vàng thường dẫn đến sa sút phong độ, đá dưới sức của mình.
Trong buổi họp báo ngày hôm ấy, huấn luyện viên Nguyễn Văn Phú đã thay mặt toàn đội bóng gửi lời xin lỗi sâu sắc tới toàn bộ giới mộ điệu bóng đá Việt Nam. Thực tình mà nói thì những cổ động viên bóng đá yêu thích bóng đá chiến thắng là không hề sai. Ai cũng thích chiến thắng cả. Không ai thích thất bại. Người hâm mộ đòi hỏi chiến thắng của đội tuyển nước nhà là đúng đắn và xứng đáng. Không chỉ giới bình dân, giới bóng đá chuyên nghiệp mà cả những vị lãnh đạo cũng kỳ vọng rất lớn vào giải Sea Games 29 lần này, vào những người cầu thủ đầy sáng giá lần này. Tất cả mọi nguồn lực đều dồn hết cho đội tuyển bóng đá U-22 của nước Việt Nam, từ tình cảm chân thành tới những đóng góp lớn lao vô bờ.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền không hề đổ lỗi cho bất kỳ một cầu thủ nào, mà nhận trách nhiệm về mình đã không tạo được một tinh thần thi đấu tốt nhất, một tinh thần thi đấu vượt lên sợ hãi, một tinh thần thi đấu mà không phải cứ nhìn thấy cầu thủ Thái Lan là lóng ngóng tay chân. Và quan trọng nhất chính là các cầu thủ không giữ được cái đầu lạnh trong giải đấu khu vực Đông Nam Á. Người đàn ông đầy tình cảm ấy thừa nhận mình có khả năng còn hạn chế nên đã quyết định từ chức và cũng mong báo giới giơ tay đánh khẽ, đừng nên chỉ trích các cầu thủ. Những cầu thủ còn rất trẻ, còn là những mầm non chớm nở, còn tương lai vời vợi ở phía trước. Quả thực như thế, đây là lứa cầu thủ đầy nội lực. Những cầu thủ bóng đá trong giải này không hề kém, không hề kém cạnh một chút nào so với những cầu thủ khác trong khu vực Đông Nam Á. Một số cầu thủ trụ cột còn có sự hiểu biết, sự từng trải, đá được nhiều trận cọ xát trước giải đấu. Trên hết chính là tiềm năng của các cầu thủ ở lứa này là cực kỳ lớn. Cánh cổng tương lai của bọn họ còn đang rộng mở.
Ngồi trên máy bay về Việt Nam, Nguyễn Hoàng Đức nghe đồng đội kể lại mà sống mũi cay cay. Những mảnh ghép ký ức của hắn đã dần hoàn thiện sau giấc ngủ dài. Hắn đã hiểu được hơn về con người mới của mình. Vị huấn luyện viên phong độ kia là một người sống rất tình cảm, khiến cho những người học trò đều mến mộ. Bản thân Nguyễn Hoàng Đức cũ cũng rất ngưỡng mộ vị huấn luyện viên, tình cảm ấy đã khắc sâu vào tâm khảm, nên l·ây n·hiễm sang tình cảm của Nguyễn Hoàng Đức mới.
Con người Nguyễn Hoàng Đức mới này là một con người hoàn toàn mới được sinh ra. Là sự kết hợp của Lý Đức ở chiều không gian khác kết hợp với Nguyễn Hoàng Đức ở chiều không gian này. Ý thức chủ đạo chính là Lý Đức nhưng cả hai đều có tâm tư tình cảm đan xen lẫn nhau. Lý Đức vẫn giữ lại ý thức của mình đồng thời thừa hưởng ký ức, kiến thức, tình cảm của Nguyễn Hoàng Đức. Giờ đây, tại thế giới này, không còn Lý Đức, không còn Nguyễn Hoàng Đức cũ, mà đã đản sinh ra một Nguyễn Hoàng Đức mới.
Ù… ù… ù…
Theo thời gian trôi qua, máy bay chở đội bóng tuyển thủ U-22 từ Malaysia đã về đến Việt Nam vào lúc 21 giờ đêm. Những cầu thủ bước xuống sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất tại thành phố Hồ Chí Minh trong sự đìu hiu. Sau khi hạ cánh, trưởng đoàn đội tuyển bóng đá và các cầu thủ mất một lúc lâu làm thủ tục mới có thể rời khỏi sảnh và ra về. Ga đến của sân bay lúc này khá vắng vẻ, không có nhiều người hâm mộ và các phóng viên xuất hiện để chào đón tuyển Việt Nam. Đây chính là nhân chi thường tình. Khi bạn chiến thắng bạn sẽ được chào đón tung hô trong biển người. Nhưng khi bạn thất bại thảm hại, một nỗi thất bại ê chề bị đá đít khỏi giải đấu khu vực Đông Nam Á ngay từ trong vòng loại, thì dù cho bạn đã cố gắng như thế nào đi chăng nữa, dù cho bạn đã có những giây phút thăng hoa như thế nào đi chăng nữa, thì thất bại vẫn là thất bại. Và không ai yêu sự thất bại cả. Tất cả mọi người đều yêu sự chiến thắng. Điều này là lẽ thường tình, cũng chẳng thể chê trách được gì ai cả. Bởi vì ngay cả bản thân chúng ta cũng thế mà thôi. Chúng ta cũng yêu chiến thắng.
Ở nước Việt Nam, giới mộ điệu bóng đá vẫn là thuộc giới ôn hòa rồi, chứ trên thế giới thì rất nhiều cổ động viên quá khích, còn có cả những hành vi rất b·ạo l·ực và dã man, h·ành h·ung á·m s·át những cầu thủ của nước họ sau thất bại ê chề của tuyển nhà. Hẳn cả thế giới còn nhớ pha đá phản lưới nhà định mệnh của hậu vệ Andres Escobar, đội tuyển bóng đá Colombia, tại vòng chung kết World Cup 1994 ở Mỹ. Vị trung vệ đội trưởng Andres Escobar sau trận thua ấy, trở về nước thì bị một kẻ lạ mặt g·iết c·hết. Kẻ đó bắn Andres Escobar mười hai phát súng, với mỗi phát súng là một tiếng hô “Gol” nghĩa là bàn thắng. Sự kiện ấy rung động giới túc cầu toàn thế giới.
“Xin chào anh ạ, anh có thể cho chúng tôi biết cảm xúc của anh vào lúc này hay không?” Một nữ phóng viên tiến đến phía đoàn người cầu thủ bóng đá, tới trước mặt Nguyễn Định Phong, cất tiếng hỏi.
Nguyễn Định Phong tất nhiên chính là anh chàng lãng tử, người tiền đạo hộ công nổi tiếng, đang có phong độ cực tốt tại giải đấu lần này. Nguyễn Hoàng Đức sau khi ghép lại hoàn chỉnh những mảnh vỡ ký ức thì đã biết rõ về anh chàng lãng tử có vị trí đá ngay phía sau mình rồi.
Thời điểm này, tâm tình của Nguyễn Định Phong cực xấu, vẫn trưng ra gương mặt dài thườn thượt, tóc lòa xòa. Nguyễn Định Phong là một trong những cầu thủ có tình cảm gắn bó rất thân thiết với huấn luyện viên Nguyễn Văn Phú nên khi nghe tin Nguyễn Văn Phú từ chức thì Nguyễn Định Phong vô cùng buồn bã. Từ lúc ngồi trên máy bay là mặt đã buồn rười rượi rồi, không muốn tiếp xúc nói chuyện với ai cả.
Nguyễn Định Phong cúi thấp đầu, giọng đượm buồn: “Em thực sự xin lỗi người hâm mộ. Em cũng thực sự xin lỗi chú. Em và toàn đội cũng rất, rất xin lỗi người hâm mộ. Người hâm mộ đã kỳ vọng vào bọn em rất nhiều. Mà… bọn em không thể làm được. Bọn em đã phụ lòng kỳ vọng của người hâm mộ. Em thực sự xin lỗi. Chú đã từng dặn bọn em phải cố gắng lên. Chú động viên bọn em không thể gục ngã được. Bọn em xin ghi nhớ lời dặn của chú. Bọn em chắc chắc sẽ giành được thành công trong tương lai.”
Dứt lời, Nguyễn Định Phong xin kết thúc phỏng vấn, hình như mắt của hắn đã rưng rưng nước. Hắn đi nhanh ra ngoài sân bay. Nhóm phóng viên hỏi thêm một số người nữa thì trung vệ đội trưởng Bùi Hữu Duệ đứng ra trả lời ngắn gọn đôi lời rồi cũng cáo từ. Đoàn cầu thủ bóng đá lên chiếc xe đợi sẵn ở ngoài cổng sân bay. Những chiếc bóng đơn côi dần biến mất trên phi trường.
0