Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Đến Câu Lạc Bộ

Chương 17: Đến Câu Lạc Bộ


Buổi sáng luyện bài quyền Long Hổ Song Sát mướt mồ hôi, đi tắm táp, ăn sáng, nghỉ một lát là Nguyễn Hoàng Đức tiếp tục tập luyện các bài tập kỹ thuật chân với trái bóng. Nguyễn Hoàng Đức xuống sân cứ làm xiếc với trái bóng, gắp trái bóng qua lại bằng chân, đảo trái bóng xung quanh chân hình số tám, hình số không. Trái bóng giống như cục nam châm dính sát vào chân Nguyễn Hoàng Đức khi hắn di chuyển trong phạm vi nhỏ hẹp.

Bài tập luyện này sẽ tạo cảm giác thân thiết với trái bóng khiến cho nó giống như là một bộ phận của cơ thể con người vậy. Càng luyện nhiều thì cảm giác bóng sẽ càng tốt hơn. Tương tự như cao thủ kiếm đạo luyện kiếm, mặc dù chiêu kiếm đó cao thủ kiếm đạo đã quá quen thuộc, quá rành rẽ, nhưng hàng ngày cao thủ kiếm đạo vẫn luyện không bao giờ ngừng. Chỉ một chiêu đâm kiếm thôi, hàng ngày cao thủ vẫn cứ đâm kiếm, đâm kiếm, đâm kiếm mãi không biết chán. Kiếm giống như là một cánh tay nối dài của vị cao thủ kiếm đạo ấy vậy.

Nguyễn Hoàng Đức ở đây là một cao thủ bóng đá. Hắn vốn dĩ là một ngôi sao bóng đá, cảm giác bóng vô cùng tốt rồi, thế nhưng hàng ngày hắn vẫn cứ luyện tập với trái bóng. Cứ khi nào rảnh rỗi là hắn sẽ luyện tập không biết mệt mỏi. Đó là niềm đam mê, niềm yêu thích, niềm hứng khởi của bản thân. Khi được chơi đùa với trái bóng, hắn không bao giờ cảm thấy chán. Đối với hắn, việc luyện tập với trái bóng, không phải là cực hình mà chính là niềm đam mê bất tận.

Bình. Bình. Bình.

Nguyễn Hoàng Đức đá trái bóng văng vào bức tường ở sân nhà để nó tự động bật ra vào chân hắn. Hắn lại di chuyển theo hướng bóng bật đi để đá tiếp vào bức tường. Bóng văng vào tường lại bật ra, lại bị hắn đá cho bay lại. Hành động nhàm chán ấy cứ lặp đi lặp lại mãi như thế. Người khác có lẽ đã chán rồi nhưng Nguyễn Hoàng Đức thì không chán. Hắn có thể tập luyện đơn điệu như thế suốt cả ngày, cả tuần hoặc cả tháng cũng được. Thực sự là, chỉ những dạng cuồng nhân với trái bóng như thế mới có thể trở thành những siêu sao bóng đá thế giới. Người bình thường quả thực là không thể so sánh bằng.

Hàng ngày, nếu như không có Dương Ngọc Lan đến thăm thì Nguyễn Hoàng Đức đều tập luyện các bài tập với trái bóng và môn võ công Long Hổ Song Sát. Lịch tập luyện được hắn duy trì sáng trưa chiều tối không hề thay đổi. Khi những v·ết t·hương ở trên đầu, tay, chân của hắn hoàn toàn lành lặn thì hắn bắt đầu đến câu lạc bộ trình diện.

“Anh Đức lên đường may mắn nhé, nhớ đừng có gây chuyện ở câu lạc bộ đó.” Nguyễn Mỹ Duyên vẫy tay chào Nguyễn Hoàng Đức đã ngồi trong chiếc Mercedes của hắn.

Cô em gái Nguyễn Mỹ Duyên rất quý Nguyễn Hoàng Đức, mỗi lần hắn đi đâu là cô bé đều theo hắn ra tận cửa để tiễn. Có được cô em gái nết na xinh đẹp lại yêu thương anh trai hết mực như Nguyễn Mỹ Duyên thì còn đòi hỏi gì hơn nữa. Nguyễn Hoàng Đức cũng rất quý mến đứa em gái bé nhỏ này.

“Còn em thì ở trường đừng có lười biếng, lo mà học hành nghe chưa? Để thầy cô la rầy báo về cho cha mẹ là c·hết với anh đó.” Nguyễn Hoàng Đức giơ vẫy tay chào lại.

Nguyễn Mỹ Duyên nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Có mà anh hay gây chuyện thì có. Em là nữ sinh ngoan nhất trường đó chứ không quậy phá như anh hồi xưa học cấp ba đâu.”

“Ha ha ha, anh biết, anh biết, em gái của anh là ngoan nhất lớp từ dưới đếm lên.” Nguyễn Hoàng Đức nói đoạn rồ ga chạy mất.

Nguyễn Mỹ Duyên nhìn theo Nguyễn Hoàng Đức giơ nắm đấm lên dứ dứ, lẩm bẩm: “Xì, em nhất định sẽ giỏi vượt qua anh trong ước mơ phấn đấu của em, em sẽ trở thành nữ cường nhân thành đạt nhất nước, à không, là nữ cường nhân lọt top 100 của thế giới, vượt qua anh luôn, người anh trai siêu tiền đạo ạ.”

Nguyễn Hoàng Đức đã phóng xe đi mất và hắn cũng không nghe thấy lời lẩm bẩm đầy quyết tâm của cô em gái. Hắn đi vòng vèo qua các con đường, sang quận khác, tiến đến sân tập của câu lạc bộ Thành Phố Hồ Chí Minh.

Két…

Đỗ xe vào bãi, Nguyễn Hoàng Đức gặp một người có gương mặt dài cũng vừa rời khỏi xe, liền chào hỏi: “Chào anh Minh, vừa mới đến hả anh?”

“Ờ, anh vừa mới đến, Đức hả? Nghe nói mày b·ị t·hương nặng, sức khỏe của mày sao rồi?” Người có gương mặt dài tên là Nguyễn Xuân Minh lên tiếng.

“Em giờ khỏe như vâm rồi anh nên mới chạy đi tập luyện với anh em ngay. Ở nhà mãi cũng chán. Nhớ anh em đồng đội quá, em sợ quên hết mặt anh em nên phải ra sân đội nắng với anh em ngay.” Nguyễn Hoàng Đức cười nói.

Nguyễn Xuân Minh khịt mũi: “Tao lại không rành mày quá rồi. Không được ra sân tập luyện với anh em là mày không chịu nổi chứ gì? Mày siêng quá, siêng hết phần anh em thì ai chịu nổi với mày chứ.”

“Anh cứ đùa, em có siêng cũng không siêng bằng anh. Ở câu lạc bộ ai mà không biết, người luyện tập điên cuồng nhất chính là anh cơ chứ.” Nguyễn Hoàng Đức cũng khá khâm phục anh chàng có gương mặt ngựa lớn hơn hắn 5 tuổi này. Đây thực sự là một anh chàng vô cùng chịu thương chịu khó.

Nguyễn Xuân Minh có đôi mắt sâu, má hóp với cái miệng rộng và lông mi dày. Da của Nguyễn Xuân Minh màu nâu rám nắng do thường xuyên ở ngoài trời đá bóng. Cuộc đời cầu thủ thì đa số ai cũng vậy, cảnh các cầu thủ đá bóng, tập luyện quần thảo với quả bóng suốt ngày bất kể nắng mưa là chuyện rất đỗi thường tình. Cuộc đời cầu thủ khổ lắm ai ơi, chứ không hề sung sướng một chút nào. Để có thể cống hiến những pha bóng xuất thần, những cú sút cháy lưới thì người cầu thủ phải luyện tập vô cùng gian nan vất vả.

Với chiều cao 1m73 thì trông Nguyễn Xuân Minh thấp hơn Nguyễn Hoàng Đức nhiều. Nguyễn Xuân Minh chính là tiền vệ trung tâm của đội tuyển câu lạc bộ Thành Phố Hồ Chí Minh. Năm nay Nguyễn Xuân Minh vừa tròn 25 tuổi tuy nhiên vẻ ngoài già dặn hơn so với độ tuổi của mình. Có lẽ là tuổi thơ làm bạn với trái bóng ngoài nắng mưa dãi dầu đã khiến cho Nguyễn Xuân Minh trông trưởng thành hơn so với tuổi của mình.

Tương tự như Nguyễn Hoàng Đức, Nguyễn Xuân Minh là người Sài Thành gốc nên cả hai vô cùng thân thiết với nhau. Cả hai cùng đến với bóng đá chuyên nghiệp từ đội tuyển phong trào Ngọc Khê rồi sau đó gia nhập đội tuyển trẻ Thành Phố Hồ Chí Minh. Cùng thuộc lò đào tạo đội trẻ của Thành Phố Hồ Chí Mình, tuy rằng người đi trước kẻ đi sau nhưng Nguyễn Hoàng Đức và Nguyễn Xuân Minh có một cái gì đó đồng điệu, có một cái gì đó đồng cảm xúc nên tình cảm đồng đội của hai người rất gắn bó với nhau.

Như bao cổ động viên ở các vùng miền tỉnh thành khác, nơi đâu cũng vậy, cổ động viên Sài Thành mong muốn một đội bóng có một cái hồn của mình. Hồn của mình ở đây chính là cái hồn của đội bóng, cái hồn của những cầu thủ địa phương gốc. Người Sài Thành cũng mong muốn nhìn thấy những đứa con của Sài Thành tung hoành trên sân cỏ. Họ ao ước được nhìn thấy những cầu thủ trẻ lớn lên, trưởng thành, gánh vác, rạng danh câu lạc bộ Thành Phố Hồ Chí Minh bằng chính những đứa em, những đứa con, những đứa cháu của mình. Nếu như có cầu thủ nào trưởng thành từ lò đào tạo tuyển trẻ của Thành Phố Hồ Chí Minh thì cổ động viên quý lắm. Kể cả những cầu thủ đó không nổi bật lên về khả năng đá bóng, nhưng nhìn thấy con em mình được thi đấu trên sân là cổ động viên đã ủng hộ hết mình rồi. Khi ấy, họ mới thực sự cảm nhận được cái hồn của mình trong đội bóng.

Chương 17: Đến Câu Lạc Bộ