Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cầu Trường Rực Lửa
Unknown
Chương 18: Hồn Của Đội Bóng
Bản sắc của mỗi đội bóng luôn là mục tiêu hàng đầu của mỗi địa phương ở Việt Nam. Thực tế không chỉ ở mỗi Việt Nam mà cả các nước trên thế giới cũng vậy. Các nơi đều luôn hướng tới bản sắc riêng, cái hồn riêng ở đội bóng của mình. Được nhìn thấy chính con em mình thi đấu đầy máu lửa, tung những cú sút thần sầu trên sân cỏ là niềm ao ước, là niềm hạnh phúc lớn lao của người hâm mộ trong làng bóng đá. Và trên hết, khi tận mắt chứng kiến con em mình nâng cao chiếc cup vô địch, đeo lên những chiếc huy chương vàng thì đó mới là thực sự là niềm vui sướng tột cùng của sự vinh quang.
Đội tuyển Việt Nam ta dù rằng chưa gặt hái được nhiều thành công, chưa thâu tóm được vô số huy chương nhưng đội tuyển Việt Nam ta cho đến nay vẫn giữ được cái hồn của đội tuyển nhà, cái hồn của những con em đất Việt. Đội tuyển Singapore với chính sách nhập tịch đã đạt được những thành công nhất định. Thành công của bóng đá Singapore với bốn chức vô địch Đông Nam Á chủ yếu dựa vào chính sách nhập tịch của các cầu thủ đã một thời giúp cho bọn họ được bao phủ trong ánh hào quang phù phiếm. Nhưng sau đó một thời gian, bọn họ từ bỏ chính sách nhập tịch, lựa chọn những cầu thủ gốc Singapore để đá thì bọn họ lại phải đau đầu trong việc tìm kiếm lại ánh hào quang phù phiếm năm xưa.
Hoặc như đội tuyển Indonesia hiện tại đang theo đuổi chính sách nhập tịch nhiều cầu thủ bóng đá ở các nước khác về. Thiên về lối chơi thể hình và sức mạnh, đội tuyển Indonesia chú trọng nhập tịch những cầu thủ to cao để thi đấu. Nhưng có lẽ, không may mắn như Singapore, đội tuyển Indonesia hiện tại vẫn đang giữ chắc danh hiệu Ông Vua Về Nhì của bóng đá Đông Nam Á. Giới mộ điệu Indonesia thực chất cũng hoài nghi về chính sách nhập tịch cầu thủ của bọn họ. Những người không biết hát Quốc ca của đất nước thì sao có thể có một trái tim đồng điệu với những chiến binh khác trên sân cỏ được đây.
Còn có đội tuyển Trung Quốc, một đội hình với dàn cầu thủ không biết hát Quốc ca thực sự là t·hảm h·ọa của nền bóng đá ở đất nước tỷ dân. Có một thực tế phũ phàng là Trung Quốc chưa bao giờ là cường quốc bóng đá. Bọn họ sở hữu một nền thể thao hùng mạnh. Bọn họ luôn nằm trong nhóm dẫn đầu trên bảng tổng sắp huy chương các kỳ Thế vận hội. Tuy nhiên, bóng đá chưa bao giờ là thế mạnh của người Trung Quốc. Bởi không tìm được nhân tài trong nước, nên Trung Quốc đã phải nhập tịch nhiều cầu thủ ngoại về thi đấu cho quốc gia của mình. Nhưng do những cầu thủ ấy ở nhiều nước, không có được sự gắn bó đoàn kết, không có trái tim đồng điệu, hoặc như giới mộ điệu Trung Quốc mỉa mai là dàn cầu thủ không biết hát Quốc ca. Kết cuộc, Trung Quốc đã phải nhận những thất bại ê chề ở đấu trường châu lục nói gì đến ước mơ vươn xa lên thành cường quốc bóng đá tầm cỡ thế giới. Và điều gì đến cũng phải đến, chiến thắng oanh oanh liệt liệt 3 – 1 của đội bóng Việt Nam trước đội bóng Trung Quốc là một minh chứng hùng hồn nhất cho tinh thần thi đấu bất diệt của cái hồn bóng đá của đội tuyển Việt Nam.
“Vào thôi, chắc có vài người tới rồi đó.” Nguyễn Xuân Minh hất hàm bảo.
“Xem ra không chỉ hai anh em ta tới sớm.” Nguyễn Hoàng Đức bước vào phòng thay đồ tiêu chuẩn năm sao của câu lạc bộ Thành Phố Hồ Chí Minh thì thấy một người có bộ râu dê toàn phần trông rất cuốn hút và nam tính, đang đứng sẵn ở trong phòng thay đồ.
Nguyễn Xuân Minh gật đầu: “Dĩ nhiên là thế, đại ca của chúng ta không tới sớm nhất thì ai tới sớm nhất ở câu lạc bộ này nữa.”
Người có bộ râu dê toàn phần ấy chính là Trương Công Lập, thủ quân của đội bóng câu lạc bộ Thành Phố Hồ Chí Minh. Trương Công Lập đá ở vị trí trung vệ, là lá chắn thép của đội tuyển xứ Sài Thành. Bộ râu được Trương Công Lập cắt tỉa hết sức gọn gàng, râu mọc đều bốn xung quanh miệng, ở giữa vun lên một chùm râu nhỏ, làm nổi bật khung xương mặt cứng cáp và góc cạnh của Trương Công Lập.
Nguyễn Hoàng Đức hô lớn: “Chào anh Lập, anh Lập tới sớm nhất luôn rồi, quả là một người đàn ông mẫu mực.”
“Đức tới đó hả em trai? Đừng buồn về kết quả. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn.” Trương Công Lập ngồi trên ghế của phòng thay đồ, bảo.
Nguyễn Xuân Minh vỗ vai Nguyễn Hoàng Đức: “Thằng này nó chì lắm anh ạ. Anh không cần phải lo lắng về nó.”
“Anh Minh nói đúng đó anh Lập, em trâu bò lắm. Vấp ngã đó không thể nào quật ngã nổi em đâu. Còn mọi người ở nhà sao rồi, tập luyện có khả quan hơn không?” Nguyễn Hoàng Đức vặn vặn eo lưng cất tiếng hỏi.
Trương Công Lập lắc đầu: “Không khá hơn là mấy. Anh mày vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi sau trận đấu tập ngày hôm qua đây, đúng là già rồi, xuống sức hẳn, nhưng vẫn phải cố gắng tập trung cho trận đấu tập ngày hôm nay thôi. Đời người cầu thủ mà.”
Nguyễn Xuân Minh vỗ bộp vào lưng Nguyễn Hoàng Đức nói: “Mày không chịu lo thân mày đi, cứ lo cho người khác làm gì? Mày mà không cố lên là coi chừng tay tiền đạo ở vùng Tây Phi c·ướp luôn suất đá chính ở câu lạc bộ, cho mày mài đít trên băng ghế dự bị dài dài luôn chứ ở đó mà cà lơ phất phơ.”
Nguyễn Hoàng Đức phẩy tay: “Anh muốn nói tới Adilson Borges sao? Xoàng thôi, xoàng thôi, không ai trên thế giới này có thể c·ướp được vị trí tiền đạo cắm của em cả. Không một ai.”
Trương Công Lập cười khà khà: “Thế những trận đấu trước, là người nào trận đá trận không, trận ngồi ghế dự bị, trận mới được vào giữa hiệp, hoặc chưa được nửa hiệp đã bị thay ra thế?”
Nguyễn Hoàng Đức cười giả lả, xua tay đáp: “Trước khác nay khác, trước khác nay khác, trước kia là em cố ý giả vờ đấy. Anh chưa xem mấy cái trend ở trên mạng, chủ tịch giả vờ và cái kết sao? Em chính là chủ tịch giả vờ còn giả vờ hơn cả mấy cái trend giả vở ấy.”
“Lại còn cả chủ tịch giả vờ nữa, anh thấy mày gỡ băng gạc trên đầu mày sớm quá nên đầu mày có vấn đề rồi. Đi ra bệnh viện mà quấn lại băng gạc trên đầu đi, kẻo bị tưng tửng luôn thì c·hết. Tới lúc ấy, câu lạc bộ mất một tay n·ém b·om thứ thiệt nữa thì lại khổ.” Nguyễn Xuân Minh há miệng cười vang.
Ba người cười nói hỉ hả với nhau trong phòng thay đồ vô cùng thân thiết. Tình cảm của ba người là gắn bó nhất ở trong đội bóng này. Trương Công Lập là một cầu thủ sành sỏi và già đời. Năm nay Trương Công Lập đã 34 tuổi rồi. Sự chuyên nghiệp của Trương Công Lập được thể hiện qua cả cách đi đứng trong phòng thay đồ. Nguyễn Hoàng Đức cũng là một cầu thủ chuyên nghiệp lâu năm nên khi quan sát dáng đi đứng của Trương Công Lập là Nguyễn Hoàng Đức cũng có thể nhận biết ra người đồng đạo trong nghề.
Nguyễn Hoàng Đức nhận thấy Trương Công Lập có tình yêu bóng đá lớn đến như thế nào qua cách trò chuyện, bông đùa, tâm sự. Hoặc có thể nói là Trương Công Lập giống như hắn, say bóng đá, say nghề, say men khi được xông pha trên sân cỏ. Nguyễn Hoàng Đức nhớ những lần người trung vệ đội trưởng ấy đi nhậu chung với hắn, với Nguyễn Xuân Minh. Trương Công Lập thường tâm sự về nghề, về ước mơ, về bóng đá. Cả ba người như có mối đồng cảm không tên với nhau về bóng đá. Trương Công Lập tuy tuổi đã lớn nhưng cái nghiệp bóng đá đã ăn vào máu, là cái nghiệp nên dù thế nào cũng không bỏ. Tính cách của Trương Công Lập đôi khi cứng nhắc nhưng Trương Công Lập thật sự là một con người giàu tình cảm. Sâu thẳm trong tâm khảm của người con xứ Nghệ ấy, chính là muốn đi đến tận cùng với bóng đá, cũng như Nguyễn Xuân Minh, cũng như Nguyễn Hoàng Đức. Tình yêu bóng đá luôn dạt dào trong mỗi con người họ.