Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cầu Trường Rực Lửa
Unknown
Chương 40: Vị Huấn Luyện Viên Gian Truân
Thành phố Changwon. Tỉnh Gyeongsang Nam. Hàn Quốc.
Trong một căn hộ của chung cư bình thường ở thành phố Changwon, một người cao khoảng 1m65, có cái đầu hói, tóc ở trên đầu cũng không còn nhiều lắm, đang bần thần ngồi xem tivi. Người đó đã 60 tuổi rồi, tuổi này quả thực là cũng đã ở tuổi nghỉ hưu. Tuổi nghỉ hưu ở Hàn Quốc hiện đang là 60 tuổi nên những người ở độ tuổi của ông đều đang an nhàn với cuộc sống điền viên. Bọn họ cũng giống như ông ở tầm này, ngồi xem tivi.
Trên màn hình tivi chiếu về một trận đấu bóng đá. Nhưng ánh mắt của người đàn ông đó như vô hồn. Tâm của ông không hướng vào tivi. Tâm của ông đang hướng về nơi khác. Một nơi nào đó xa xôi. Nơi có tên gọi là sân cỏ. Một sân cỏ thực thụ chứ không phải là sân cỏ trên màn hình tivi.
Lúc ấy cửa nhà bật mở, người phụ nữ khoảng 56 tuổi bước vào nhà, trên tay xách lỉnh kỉnh những bọc thịt rau. Có lẽ bà vừa mới đi chợ về. Mặc dù đã luống tuổi, có những vết chân chim trên gương mặt nhưng bà vẫn có một vẻ đẹp vô cùng đặc biệt. Có thể thấy khi còn là một thiếu nữ, bà ấy rất xinh đẹp.
Bà tiến đến trước mặt ông, nghẹo đầu nhìn nhìn ông, lắc lắc đầu, chép miệng: “Giời ạ, ông cứ ngồi bần thần suốt ngày ở đó làm gì? Sao ông không lên mạng internet tìm kiếm thử xem. Có lẽ sẽ tìm thấy điều hữu ích gì đó. Hoặc ông đi ra ngoài đường đi, ra ngoài đường thì cơ hội mới đến với ông chứ.”
“Vợ mình đang muốn đuổi mình khỏi nhà hay gì đây mà.” Ông nghĩ trong đầu, nhưng không dám nói ra, chỉ ậm ừ đáp: “Tôi cũng đang liên hệ với các câu lạc bộ đó chứ có phải là không làm gì đâu. Chỉ tại những câu lạc bộ ở Trung Quốc chưa hồi âm mà thôi. Bà cứ đợi thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ có câu lạc bộ Trung Quốc nhận tôi làm huấn luyện viên của họ.”
Tên đầy đủ của người đàn ông 60 tuổi ấy là Jeon Byung Hoon. Nghề nghiệp của Jeon Byung Hoon là huấn luyện viên. Jeon Byung Hoon có thành tích rất cao trong quá khứ đấy chứ không phải là một huấn luyện hạng xoàng không tên tuổi. Thành tích vang dội nhất của Jeon Byung Hoon là ở World Cup 2002 với vai trò trợ lý cho huấn luyện viên Guus Hiddink.
Cùng năm đó, ông Jeon được giao dẫn dắt đội U-23 Hàn Quốc. Đại hội thể thao châu Á ASIAD 2002 diễn ra trên chính sân nhà Busan, Hàn Quốc. Nhưng đội bóng của ông đã thất bại trước U-23 Iran dưới sự cầm quân của huấn luyện viên Branko Ivankovic. Dù đội hình còn nhiều trụ cột từng giành hạng tư World Cup 2002 nhưng đoàn quân của Jeon Byung Hoon đã gây thất vọng khi chỉ giành huy chương đồng. Bị Liên đoàn bóng đá Hàn Quốc sa thải, ông Jeon chìm trong 14 năm lận đận với các câu lạc bộ hạng thấp tại Hàn Quốc. Chỉ trong một thời gian ngắn, từ đỉnh cao của danh vọng, từ một huấn luyện viên đầy triển vọng, khi được làm trợ lý cho vị huấn luyện Guus Hiddink huyền thoại, Jeon Byung Hoon đã rơi xuống trạng thái tồi tệ nhất, rơi xuống đáy vực sâu của sự nghiệp. 14 năm ròng rã là một quãng thời gian vô cùng dài của một đời người, Jeon Byung Hoon chỉ có thể ngụp lặn cùng với những câu lạc bộ ở các giải cấp thấp của đất nước Hàn Quốc.
Thực ra mà nói thì hiện tại Jeon Byung Hoon không phải là huấn luyện viên thất nghiệp mà ông đang dẫn dắt câu lạc bộ Changwon City thi đấu ở giải hạng 3 Hàn Quốc. Bất quá, đội bóng của ông đang trải qua một thành tích rất tệ hại, 15 trận hòa và thua liên tiếp. 15 trận liên tiếp không được nếm mùi chiến thắng quả thực là một chuỗi trận mà không một người đang nắm giữ cương vị huấn luyện viên nào mong muốn.
Đã có những lời đánh tiếng về sự ra đi của Jeon Byung Hoon sau khi giải hạng 3 Hàn Quốc kết thúc. Chỉ còn 2 trận đấu cuối cùng nữa thôi là giải đấu đã kết thúc rồi. Lúc ấy, Jeon Byung Hoon sẽ thực sự là một huấn luyện viên thất nghiệp. Trong khoảng thời gian này, ông Jeon đã bắt đầu tìm kiếm hướng đi mới. Ông Jeon muốn xuất ngoại, ông muốn ra nước ngoài làm huấn luyện viên một câu lạc bộ ngoại quốc. Nơi mà ông hướng đến là đất nước Trung Quốc. Mong muốn của Jeon Byung Hoon là sang đất nước tỷ dân để huấn luyện một đội bóng nào đó. Nhưng không may là những cuộc đàm phán diễn ra nửa chừng lại bất thành, những câu lạc bộ ở Trung Quốc không hứng thú với một người huấn luyện viên suốt 14 năm chỉ có thể huấn luyện ở các đội bóng hạng thấp như ông.
“Sao ông lại cứ muốn sang Trung Quốc nhỉ? Sang Trung Quốc có cái gì hay đâu cơ chứ? Bọn họ rõ ràng là không muốn thuê ông, ông lại cứ cố chấp tìm kiếm việc làm ở những câu lạc bộ Trung Quốc làm gì? Ánh mắt ông phải nhìn ra xa hơn một chút. Ông hãy sang Đông Nam Á đi, tôi đã nói với ông biết bao nhiêu lần rồi. Ông chắc chắn sẽ có tương lai hơn nhiều ở các nước Đông Nam Á.” Vợ của Jeon Byung Hoon bắt đầu bật chế độ bắn s·ú·n·g liên thanh.
Vợ của Jeon Byung Hoon tên là Cho Ha Eun. Đây là một người vợ vô cùng xinh đẹp và đảm đang của ông. Hai người đã kết hôn với nhau được 32 năm rồi. Vợ chồng già cũng đã có được với nhau một người con trai 31 tuổi. Jeon Byung Hoon là một người hết sức đam mê bóng đá. Cả cuộc đời ông chỉ biết có bóng đá. Còn việc nhà thì ông chẳng biết làm gì. Mọi việc trong nhà đều là do người vợ quán xuyến lo lắng hết.
Jeon Byung Hoon là một người rất nể trọng vợ, xin nhắc lại là nể trọng vợ, chứ không phải sợ vợ. Tất tần tật việc trong nhà ngoài ngõ ông Jeon đều để bà Cho quyết hết. Không chỉ việc nhà, mà những hướng đi, tương lai của ông trong sự nghiệp đa phần đều có sự ảnh hưởng đến từ người vợ.
Ấy, nhưng mà đừng thấy ông Jeon nể trọng vợ như vậy mà lầm, mà nghĩ rằng ông là người yếu đuối. Thực sự thì bạn bè và đồng nghiệp của ông, ai cũng biết ông là một người rất thẳng tính, bộc trực và nóng nảy. Thời còn là cầu thủ, ông đã thi đấu cực kỳ máu lửa, luôn không ngại v·a c·hạm và đương đầu với mọi thử thách, sẵn sàng chống đối lại những sự bất công diễn ra trước mắt. Hoặc thời còn dẫn dắt đội U-23 Hàn Quốc, Jeon Byung Hoon còn dám chống đối lại cả những quan chức cấp cao của Liên đoàn bóng đá Hàn Quốc. Mâu thuẫn giữa Jeon Byung Hoon và lãnh đạo Liên đoàn bóng đá Hàn Quốc gay gắt đến nỗi còn công khai chỉ trích nhau cực kỳ dữ dội. Liên đoàn bóng đá Hàn Quốc còn thẳng tay sa thải ông mặc dù hợp đồng còn kéo dài đến hai năm nữa và lúc ấy ông vừa mang huy chương đồng về cho đội U-23 Hàn Quốc. Có thể khẳng định, Jeon Byung Hoon dám nghĩ, dám nói và dám làm.
“Thì… thì tôi cũng đang nhờ anh Shin tìm kiếm một bản hợp đồng ở Đông Nam Á đó thôi. Anh Shin vẫn còn đang tìm kiếm câu lạc bộ thuộc Đông Nam Á hộ tôi mà.” Jeon Byung Hoon xoa xoa cái đầu hói của mình, giả vờ như đang dán mắt vào tivi, bâng quơ đáp.
Cho Ha Eun đi tới chỗ nấu ăn, đặt lạch cạch rau thịt ra chuẩn bị nấu nướng, nói vọng vào phòng khách: “Hừ, ông còn dám nói như thế với tôi. Anh Shin chính là tự tôi đi lấy số điện thoại, tự tôi đi liên hệ với anh Shin để tìm kiếm hợp đồng cho ông, chứ ông có ra sức ra công gì trong chuyện này đâu. Ông phải nghe tôi, ông phải năng nổ hơn nữa, xông xáo hơn nữa trong chuyện này thì mới có thể thành công.”
“À… à… ừ… thì tôi nói thế thôi, chứ tôi cũng đang rất nỗ lực tìm kiếm sự liên hệ với các nước Đông Nam Á đây. Chắc là mai mốt gì đó anh Shin sẽ liên hệ với tôi ngay ấy mà.” Jeon Byung Hoon ậm ừ trong cổ họng, phẩy tay trả lời.
Tèn ten… tèn ten… tèn ten…
Bỗng nhiên có tiếng nhạc chuông từ điện thoại của Jeon Byung Hoon phát ra, Jeon Byung Hoon cầm điện thoại lên nhìn nhìn tên người hiển thị lên ở trên điện thoại, khẽ bặm môi.
“Ai gọi thế ông?” Cho Ha Eun vừa thái rau củ vừa cất tiếng hỏi.
“Shin Ji Yoo.” Jeon Byung Hoon nhướng mắt nói.
Cho Ha Eun đang chặt dao cành cạch trên thớt, chợt dừng lại, chạy vội ra phòng khách, mắt sáng hẳn lên, gương mặt rạng ngời, hỏi dồn: “Giám đốc Shin? Shin Ji Yoo? Người đại diện môi giới hợp đồng ở Đông Nam Á?”
Jeon Byung Hoon gật gù: “Đúng vậy, là Shin Ji Yoo.”