Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cầu Trường Rực Lửa
Unknown
Chương 41: Những Sự Quyết Đoán
“Chào cậu Shin, tôi là Jeon đang nghe đây.” Jeon Byung Hoon bắt máy.
Bà vợ Cho Ha Eun ở kế bên cũng dán sát tai vào ống nghe cùng với Jeon Byung Hoon.
“Chào ông Jeon, chúng tôi vừa nhận được một lời mời đến từ một đội bóng Đông Nam Á. Lãnh đạo của đội bóng Đông Nam Á rất quan tâm đến hồ sơ của ông. Ông có thể bớt chút thời gian đến công ty của chúng tôi để có thể thương thảo thêm chuyện này hay không?” Người đại diện Shin Ji Yoo của công ty môi giới trên thị trường chuyển nhượng trong lĩnh vực bóng đá, lên tiếng.
“Hay, hay, hay.” Cho Ha Eun đang áp sát tai vào điện thoại vừa nghe đến đó thì ánh mắt sáng rỡ, giơ hai tay lên nhịp nhịp, liên tục nói ba chữ hay.
“Cái bà này, để yên cho tôi nói chuyện xem nào.” Jeon Byung Hoon phẩy tay, rồi đưa điện thoại lên tai, tiếp tục hỏi: “Phải đi ngay bây giờ sao? Đội bóng Đông Nam Á là đội bóng nào, cậu phải cho tôi biết là đội bóng nào chứ.”
“Đúng vậy thưa ông, mời ông đến công ty của chúng tôi ngay bây giờ, chúng ta có rất nhiều chuyện để bàn bạc. Lãnh đạo của đội bóng Đông Nam Á có thể sẽ rất nhanh sang Hàn Quốc rồi.” Shin Ji Yoo hồi đáp.
Cho Ha Eun áp sát vào điện thoại ở bên tai Jeon Byung Hoon, lớn giọng nói: “Được, chúng tôi sẽ đến công ty của cậu ngay, cậu đợi nhé. Một lát nữa thôi, chúng tôi sẽ đến.”
Shin Ji Yoo ở đầu bên kia hơi ngắc ngứ một chút, trả lời: “À, vậy được, tôi xin phép cúp máy, tôi đang ở công ty đợi hai ông bà Jeon ghé đến.”
Tít…
Cho Ha Eun cúp máy, nắm tay thành nắm đấm, cười lớn nói: “Quá hay rồi, cuối cùng thì cũng có một đội bóng Đông Nam Á thấy được tài hoa của ông rồi.”
Jeon Byung Hoon phẩy tay, bặm môi theo thói quen, bảo: “Cái bà này, sao lại tự tiện đồng ý như vậy chứ. Tôi còn chưa biết là đội bóng nào nữa mà.”
Cho Ha Eun nhíu mày, bật chế độ liên thanh: “Ơ kìa cái ông này. Sao hả? Ý ông là sao? Ông có vấn đề gì chứ? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một của ông. Ông chắc chắn sẽ thành công ở nước gì ấy nhỉ? À, à, là một nước ở Đông Nam Á. Tôi nhớ rõ lắm. Lúc nãy cậu Shin bảo là đội bóng ở Đông Nam Á. Ông chắc chắn sẽ thành công vang dội ở Đông Nam Á.”
“Nhưng mà tôi còn phải suy nghĩ xem thế nào đã chứ. Đội bóng Đông Nam Á thì cụ thể là câu lạc bộ nào và ở nước nào? Không biết điều kiện của người ta ra sao? Nói chung là còn nhiều thứ lắm, bà không hiểu rõ đâu.” Jeon Byung Hoon xoa xoa cái đầu hói, trả lời.
Cho Ha Eun vỗ tay vào nhau đánh đét, cất tiếng: “Giời ạ, ông còn ngồi đó mà suy nghĩ làm cái gì nữa không biết. Đợi ông suy nghĩ xong một cái chắc là tới tết luôn quá. Ông mà để tuột mất cơ hội lần này là ông không xong với tôi đâu.”
“Nhưng mà tôi…” Jeon Byung Hoon ngập ngừng.
“Không nhưng nhị gì nữa, đi nhanh lên, nhanh chóng đến công ty của cậu Shin để xem bản hợp đồng như thế nào.” Cho Ha Eun ôm lấy chồng, xốc nách Jeon Byung Hoon đứng dậy, lại nhìn ngó chồng một hồi, lắc đầu nói: “À không được, còn phải thay quần áo cho lịch sự đẹp đẽ đã chứ, nhanh đi thay quần áo cho tôi. Đi bàn chuyện quan trọng thì không thể ăn mặc tuềnh toàng được.”
Cho Ha Eun dùng tốc độ nhanh như một cơn gió thay bộ đồ vest lịch sự cho chồng rồi tiễn chồng ra xe, khi nhìn Jeon Byung Hoon ngồi vào vô lăng với biểu hiện không tình nguyện cho lắm thì Cho Ha Eun lại nói: “Không được, để ông đi một mình, tôi không yên tâm. Ông đi dọc đường mà đổi ý thì xôi hỏng bỏng không mất. Tôi đi cùng với ông. Ông ngồi sang bên kia. Tôi lái.”
Jeon Byung Hoon chẳng đặng đừng ngồi dịch sang ghế phụ để cho bà vợ ngồi ở ghế chính lái xe. Chiếc xe của gia đình Jeon Byung Hoon chầm chậm lăn bánh đến công ty của Shin Ji Yoo. Thời điểm ấy, không ai biết, nhờ sự quyết đoán của người vợ vô cùng yêu thương chồng và chuyến xe hành trình ngắn từ chung cư của Jeon Byung Hoon đến công ty môi giới, lại thực sự đã tạo ra một ngã rẽ cho sự nghiệp huấn luyện viên của Jeon Byung Hoon, đồng thời cũng tạo ra một ngã rẽ cho nền bóng đá Việt Nam.
* * * * * * * * * *
Ù… ù… ù…
Chiếc máy bay có chuyến bay từ Việt Nam đến Seuol đang hạ cánh xuống sân bay trong tiếng kêu ù ù chói tai. Người trợ lý cận thân của Đoàn Chính Hưng là Nguyễn Văn Duy đã dẫn đầu đoàn người sang Hàn Quốc để tiến hành cuộc gặp mặt, tiến hành đàm phán sơ bộ hợp đồng với huấn luyện viên Jeon Byung Hoon.
Ngay sau khi Đoàn Chính Hưng nhận được tin tức Jeon Byung Hoon đã chấp nhận gặp mặt đàm phán với mình thì nhanh chóng đốc thúc trợ lý Nguyễn Văn Duy dẫn đầu đội ngũ đàm phán sang Hàn Quốc. Vài ngày sau, Nguyễn Văn Duy đã có mặt tại sân bay Seuol. Phong cách làm việc của Đoàn Chính Hưng cũng thật là rốt rẻng. Quyết là quyết luôn. Sự quyết đoán của những con người làm chuyện lớn luôn luôn vô cùng đáng nể.
“Chào ông Duy, chào mừng ông đến với đất nước Hàn Quốc xinh đẹp của chúng tôi.” Shin Ji Yoo đích thân ra tận sân bay để tiếp đón đoàn người Nguyễn Văn Duy, vừa nhìn thấy Nguyễn Văn Duy là Shin Ji Yoo đã tiến đến bắt tay với Nguyễn Văn Duy.
“Chào ông Shin, chúng ta lại được gặp nhau nữa rồi.” Cặp mắt kính của Nguyễn Văn Duy sáng loáng dưới nắng sớm.
Đây không phải là lần đầu tiên mà Nguyễn Văn Duy và Shin Ji Yoo gặp nhau. Bọn họ đã có đôi lần tiếp xúc trước đây rồi. Vào năm 2016, Shin Ji Yoo đã tiếp xúc với Đoàn Chính Hưng và Nguyễn Văn Duy để mang tiền vệ vô cùng tài năng Lương Đức Quang của đội bóng Gia Lai sang chơi cho câu lạc bộ K-League 1 Incheon United và sau đó là câu lạc bộ Gangwon FC. Shin Ji Yoo còn có các bản hợp đồng thành công khác như đưa hậu vệ Nguyễn Văn Hữu sang đá cho câu lạc bộ Uijeongbu. Ngoài ra Shin Ji Yoo có những bản hợp đồng dẫn câu lạc bộ ở Việt Nam sang Hàn Quốc tập huấn hoặc là câu lạc bộ từ Hàn Quốc sang Việt Nam để cọ xát luyện tập.
Shin Ji Yoo khoảng chừng 32 tuổi, là một người cao ráo, phong độ. Khuôn mặt của Shin Ji Yoo lúc nào cũng mỉm cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền. Sau khi tốt nghiệp Đại Học, Shin Ji Yoo đã tự thành lập công ty quản lý, chuyên môi giới chuyển nhượng các cầu thủ và huấn luyện viên từ Hàn Quốc, tư vấn và tiếp thị cho những câu lạc bộ, đồng thời quản lý truyền thông và đầu tư vào các câu lạc bộ bóng đá tại Hàn Quốc và những khu vực khác tại châu Á.
Shin Ji Yoo điềm đạm hỏi: “Bây giờ hành trình của các ông là muốn đi đâu trước? Các ông muốn đến chỗ nào, tôi sẽ dẫn các ông đến đó. Hay là các ông muốn đến thẳng nhà ông Jeon Byung Hoon để thương thảo sơ bộ hợp đồng luôn.”
Nguyễn Văn Duy không đáp mà hỏi lại: “Tình hình của thằng nhóc Lương Đức Quang bây giờ thế nào rồi?”
“Lương Đức Quang sao? Cậu ấy bây giờ đang sống rất tốt ở câu lạc bộ Gangwon FC.” Shin Ji Yoo nói.
“Vậy thì đến Gangwon FC trước đi, chúng tôi muốn đi thăm thằng nhóc ấy trước, chúng tôi có một số món quà từ quê hương gửi tặng cho nó.” Nguyễn Văn Duy bình tĩnh lên tiếng.
Shin Ji Yoo cười đáp, đôi lúm đồng tiền hiện rõ trên hai má: “Không thành vấn đề, tôi sẽ dẫn các ông tới câu lạc bộ Gangwon FC.”
Đoàn người Nguyễn Văn Duy dưới sự dẫn đường của Shin Ji Yoo đến câu lạc bộ Gangwon FC thăm hỏi anh chàng tiền vệ trẻ tuổi Lương Đức Quang. Lương Đức Quang là một trong những lứa cầu thủ được đào tạo ngay từ lúc còn nhỏ xíu ở học viện Quan Lĩnh Gia Lai. Có người từ Việt Nam sang thăm khiến cho Lương Đức Quang vui mừng lắm. Nguyễn Văn Duy trò chuyện với Lương Đức Quang hồi lâu, rồi tặng cho Lương Đức Quang một số món quà, một số đặc sản mang từ Việt Nam sang. Đôi mắt híp của Lương Đức Quang cứ cười tít mắt suốt cả buổi, thể hiện rõ niềm vui của mình.