Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Đến Trung Quốc

Chương 55: Đến Trung Quốc


Sân bay Phố Đông. Thành phố Thượng Hải. Trung Quốc.

Nguyễn Hoàng Đức nhìn dòng người tấp nập ra vào ở sân bay Phố Đông mà tràn đầy cảm khái. Người Trung Quốc đúng là quá đông đúc rồi. Nguyễn Hoàng Đức chỉ có đợi lấy hành lý làm thủ tục nhập cảnh thôi, mà đã phải tốn mất gần hai tiếng đồng hồ.

Mọi người xung quanh đều mặc áo lạnh, bởi vì thời tiết ở Thượng Hải lúc này đang là 9 độ C. Người Trung Quốc thì còn đỡ nhìn họ khá tự nhiên, do họ đã quen với cái lạnh của Thượng Hải. Đồng đội của hắn có vẻ chật vật hơn, đang xoa xoa hai tay vào nhau vì rét. Nguyễn Định Phong, Bùi Hữu Duệ đang mặc hai, ba cái áo lót ở bên trong cái áo khoác rộng thùng thình.

Có một điều là đồng đội của Nguyễn Hoàng Đức đang nhìn hắn như quái vật. Nguyễn Hoàng Đức chỉ mặc độc có một chiếc áo đồng phục màu xanh lơ, trên ngực phải in lá cờ tổ quốc, ngoài ra thì hắn không mặc thêm cái áo nào khác. Thế mà nhìn hắn vẫn rất tự nhiên, chẳng có vẻ gì là lạnh lẽo cả.

“Không thấy lạnh hả Đức?” Nguyễn Định Phong gãi gãi cổ, nhìn Nguyễn Hoàng Đức với điệu bộ hết sức kỳ lạ, hỏi.

“Không lạnh gì cả anh ơi. Em thấy thời tiết rất bình thường.” Nguyễn Hoàng Đức khẳng khái nói.

Đoàn Văn Cường vỗ vỗ vào lưng Nguyễn Hoàng Đức cười: “Ông anh đúng là da trâu mà. Em là dân bắc quen với cái lạnh ngoài bắc còn thấy lạnh run. Ông anh dân Thành Phố Hồ Chí Minh mà tới Thượng Hải vẫn không cảm thấy gì cả là sao?”

Nguyễn Hoàng Đức đấm vào bả vai gã đàn em cao hơn mình một phân, nói: “Cái thằng này buồn cười nhỉ, không thấy lạnh thì anh mày nói là không thấy lạnh, việc gì phải bảo là lạnh cơ chứ.”

“Rồi rồi, ông anh là nhất, sợ ông anh luôn. Trời 9 độ C mà mặc phong phanh có một cái áo. Ông anh đúng là trời sinh dị bẩm mà.” Đoàn Văn Cường giơ ngón tay cái lên bảo.

Bùi Hữu Duệ cười nói: “Vậy mới tốt chứ, chúng ta không lo trung phong cắm của chúng ta không đua tốc độ nổi với đối thủ nữa rồi.”

Nguyễn Hoàng Đức bật cười: “Ha ha ha, anh em cứ yên tâm mà bấm bóng lên cho em, bóng dù xa bao nhiêu em cũng đến.”

Anh em cầu thủ trong thời gian chờ đợi làm thủ tục cười đùa vui vẻ với nhau. Đội tuyển U-23 Việt Nam cho đến giờ phút này thực sự đã là một đội tuyển đoàn kết gắn bó qua hơn một tháng trải qua bàn tay nhào nặn của người thầy Jeon Byung Hoon. Tài năng của huấn luyện viên Jeon Byung Hoon đang dần bộc lộ. Chỉ mới hơn một tháng mà Jeon Byung Hoon trở thành một đội bóng vô cùng thân thiết với nhau. Jeon Byung Hoon xem những cầu thủ giống như là con cái của mình vậy, cùng tập luyện, cùng chơi đùa, cùng giỡn hớt với nhau. Không những thế, điểm nổi bật mà ông Jeon đã làm được chính là nâng tầm thể lực và sức chịu đựng của các cầu thủ U-23 Việt Nam lên một tầm cao mới. Đây chính là một thứ v·ũ k·hí cực kỳ lợi hại mà đội tuyển Việt Nam sẽ gây bất ngờ lớn cho các đội bóng tham gia giải đấu U-23 năm nay.

Nguyễn Hoàng Đức giơ tay lên nhìn đồng hồ hiện tại đang chỉ 15 giờ 23 phút. Đây là giờ Việt Nam, Nguyễn Hoàng Đức bèn nhìn lên đồng hồ của sân bay, xem lại giờ của Thượng Hải thì chênh nhau với giờ Việt Nam là một tiếng đồng hồ. Nguyễn Hoàng Đức liền chỉnh lại đồng hồ nhanh hơn một tiếng để phù hợp với giờ của Thượng Hải. Khi hắn đi từ sân bay Nội Bài vào lúc 11h sáng cho đến giờ này đã gần chiều tối. Hắn hơi ngước nhìn về phương nam, người thân của hắn giờ này có lẽ đang nghỉ ngơi vào ngày Tết Dương Lịch. Hôm nay chính là ngày Tết Dương Lịch, ngày 1 tháng 1 năm 2018. Mọi người đều đang ở nhà thư giãn hoặc kéo nhau đi du lịch còn hắn thì lại tất bật đến Trung Quốc từ sớm để tiến hành tập luyện cho quen với thời tiết khí hậu ở Trung Quốc.

Trước khi sang Trung Quốc, đội tuyển Việt Nam đã tham gia một giải đấu gọi là M-150 Cup 2017 diễn ra tại Thái Lan. Nguyễn Hoàng Đức không tham gia giải đấu này vì nhà hắn có đám tang. Ngay hôm sắp sửa lên đường sang Thái Lan thì bà nội của Nguyễn Hoàng Đức mất. Hắn xin phép huấn luyện viên Jeon Byung Hoon cho hắn ở nhà để lo tang sự. Jeon Byung Hoon hoàn toàn chấp thuận bởi vì ông cũng là nổi tiếng là một hiếu tử.

Thực ra giải đấu M-150 Cup này chẳng quan trọng lắm, đây chỉ là một giải đấu giao hữu mà thôi. Việt Nam có thắng có thua hay có bị loại thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thành tích của đội tuyển Việt Nam. Đội tuyển Việt Nam tham gia giải chỉ là mang tính chất cọ xát, giúp cho các cầu thủ có thêm kinh nghiệm khi đá bóng trên đấu trường quốc tế.

Nguyễn Hoàng Đức cũng sẽ chẳng chịu ảnh hưởng gì đến vị trí đá chính của mình khi không tham gia đến giải đấu này. Những danh hiệu mà hắn thâu tóm được trong giải V. League 2017 đã giúp hắn vững vàng ở suất đá chính của đội tuyển bóng đá Việt Nam. Không một ai có thể tranh suất đá chính với hắn được cả. Ông Jeon Byung Hoon bảo hắn yên tâm ở nhà, ông còn cười đùa bảo sẽ cùng với các cầu thủ lên đường sang Thái Lan chinh phục người Thái Lan ở bên đấy.

Ấy vậy mà vị huấn luyện viên 61 tuổi ấy lại thực sự làm được. Ông Jeon đã đưa các học trò của mình qua Thái Lan và dẫn dắt các học trò của mình thực sự chinh phục được người Thái Lan. Ở trên chính mảnh đất Thái Lan ấy, đội tuyển Việt Nam đã đánh bại đội tuyển Thái Lan trong trận đấu tranh hạng ba của giải với tỷ số 2 – 1, giành được chiếc huy chương đồng của giải M-150 Cup.

Thực sự quá tuyệt vời, không cần sự có mặt của Nguyễn Hoàng Đức, đội tuyển Việt Nam lại làm được điều mà người Việt Nam luôn khao khát, nằm mơ thì người Việt Nam cũng mơ ước về điều ấy, đánh bại Thái Lan. Dù rằng đội hình của Thái Lan có thiếu sót một số cầu thủ trụ cột, nhưng chỉ cần chiến thắng đội tuyển Thái Lan là người Việt Nam đã hạnh phúc lắm rồi.

Trong giải đấu M-150 Cup, cầu thủ Nguyễn Định Phong lại một lần nữa tỏa sáng cùng với Nguyễn Bá Thịnh, cặp đôi này đã phối hợp với nhau và lập ra được nhiều bàn thắng và pha kiến tạo rất xuất sắc. Nguyễn Định Phong còn trở thành đồng giải vua phá lưới với đội trưởng U-23 Uzbekistan.

Trên khán đài ở sân vận động Thái Lan, người Việt Nam hô vang Việt Nam chiến thắng và hô vang cả tên Jeon Byung Hoon khi hồi còi trận đấu tranh hạng ba kết thúc. Jeon Byung Hoon chạy ra sân ăn mừng cùng với các học trò của mình. Ông vừa chạy quanh sân vừa hướng về phía cổ động viên Việt Nam vẫy vẫy tay với họ và đưa bàn tay phải, kiên định vỗ bình bịch thật mạnh từng nhát lên ngực áo, nơi đang in hình lá cờ đỏ sao vàng. Thời khắc ấy, ông như hòa làm một cùng với sự hân hoan cuồng nhiệt của người Việt Nam. Thời khắc ấy, trong rừng cờ hoa trên khán đài, trong tiếng hô vang dậy sóng, Jeon Byung Hoon mới càng thấu hiểu được một điều, đối với người Việt Nam thì chuyện thắng được người Thái Lan, nó có ý nghĩa lớn lao như thế nào.

Trận thắng Thái Lan trong giải đấu M-150 Cup, thực sự đã giúp cho huấn luyện viên Jeon Byung Hoon rất nhiều. Ông Jeon đã phần nào chứng tỏ được mình, những lời lẽ nghi ngờ, những câu chỉ trích nhằm vào ông đã giảm bớt trên các mặt báo. Những huấn luyện viên online cũng chuyển sang khen ngợi ông Jeon nhiều hơn. Tuy trên mạng xã hội vẫn chia hai mặt trận khen ngợi và chỉ trích song hành, nhưng giờ đày thì tiếng bênh vực ông Jeon đã phần nào lấn át những lời chỉ trích trước kia. Ông Jeon đã giành được phần lớn tình cảm của người hâm mộ Việt Nam rồi.

Chương 55: Đến Trung Quốc