Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cây Ô Liu Màu Trắng

Cửu Nguyệt Hi

Chương 1-1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1-1


Edit: Onion2109

Beta: Minh Tâm

Ngày Tống Nhiễm gặp Lý Toảnlàmộtngàyrất bìnhthường.

Ngày 3tháng 6,thành phố A Lặc ở phía bắc Đông Quốcnhìn qua vẫn khôngcó gìthay đổi so vớimọingày.Tám giờ sáng,Tống Nhiễm đẩycánhcửa sổnhànghỉ,phía dướilàmộtcon đườngthẳnghướng bắc dẫn đếnmộttrườnghọcnhỏ.Hai bên đườnglàcáccửahàngcaothấp xen kẽ,dâncưthấpthoáng quanhữngtáncây.

Nhìnra xa,mặt đường bụi bẩn,giấy vụnlá khô khôngngười quét dọn.Nhưng bầutrời xanhngắt,ánhmặttrờicũngrất xánlạn.

Trongnhàhàngở tầng dưới, một bàmẹ trẻ độikhăntrùmđầu,mặcáo choàngđen đang ôm đứaconnhỏ ngồi bên bàn ănsáng.Chủtiệmđứngsau quầy hàng,một tay thái thịt nướng,một tay cầm bánh mì.Mùithịtnướng, đậuluộccùngbánhmì phiêuđãngtrongkhông khí. Trong một tiệm sửachữabênphố đối diện, vài người đàn ông trung niên đãsớmdắt xe máyđứngchentrước cửa, laonhaotranh luận vớithợmáy bằng thứ ngôn ngữ Đông Quốc màTốngNhiễmnghekhông hiểu. Cách đókhông xavanglên tiếngthổicòi,xe buýt đỗvenđường, mộtđámhọc sinh tiểu học vọt xuống xe, líuríuchạyvào trườnghọc.Tàixế kéo cửakínhxuống, cùng cảnh sát tuần traở ven đường trò chuyện đôi câu.

Tấtcảnhìncó vẻ ynhưngàythường,nhưnglạicó sự khác biệt.

Tiệmcơm địa phương vẫnmởcửa,KFCthì đãngừng kinh doanhtừlâu; phòng khámnha khoa đang khaitrương,nhưngcửahàng điệnthoại đã đóngcửahơnmộttuầnrồi.Trêncửa dánmộtmôhình điệnthoại Trung Quốc kiểumớinào đó,hình ảnh đãráchmướpcả,trang giấyrunruntrong gió sớm.Mộtconchólangthangcuộnmìnhlạitrong đống báo phếliệu.Sát váchlàtiệm bán quần áo,tủ kính phủ kínmộtlớp bụi,mơhồtrôngthấyhaimẫuma-nơ-canh bêntrong,mộtmặctrang phục áochoàng đen dàitrùm đầuchemặt,mộtmặc áo sơmitrắng và váyhoangắn.

Gió buổi sớm đảo qualárụng và giấy vụn ven đường,nhưng khôngthổi được vàolàn váy bêntrongtủ kính.

Tống Nhiễm bất giácthở dài,lònghơi phiềnmuộn,giốngnhưtấm kính bị phủlớp bụi dày.Đâylàngàycuốicùngcô ở đấtnướcnày.Hômnaynhiệm vụnướcngoài kếtthúc,cô sắptrở về.Từthành phố A Lặc đếnthủ đô Già Mãmất bốn giờ đi đường xe,máy bay vềnướccấtcánhlúc 11giờ đêm.

Côtựabên cửa sổ lướt điệnthoại.Trong nướchiện đang làbuổi chiều,dân mạng đangthảo luận về một ngôi sao nào đó mới ra mắt,đẹp như Tây Thi đậu phụ các kiểu.

Thờigianở đâylà 8giờ30. Cô bắtđầuthu dọn đồđạc.

Cô vừa xếplạichiếc giá bachân,sànnhà dướichân độtnhiênrunglắc,tựanhư động đất.Nhưng đây không phải động đất!Côcầmmáy ảnh vọttớimởchốtcửa sổ,chântrời phía xa vanglêntiếngnhư sấmrền.

Nhưngngoàicửa sổtấtcả đều bìnhthường,người đitrên phốnhaonhaongẩng đầu,nhưmột đámngỗngmờmịt.Ngay sau đólạilàmộttiếng vangthậtlớn,liêntiếp –là đ·ạ·n pháo.

Khaichiếnrồi.

Trênđườngbỗngchốcnhốnnháohẳnlên,mọi ngườikêu la ầmĩ, chạy loạn khắp nơi.

TốngNhiễmđeomáy ảnh, giá bachâncùngmộtsố thiết bị thông tin trên lưng rồitrèolênsân thượng. Côtrôngvề phía khu đất hoang xaxa bên ngoài thànhphố,khôngthấybấtcứ dấu hiệu nàocủaquânđội.Nhưngtiếng bomđạncứ dội lênkhông ngừng. Cách thànhphố ALặcmấy chục cây sốvề hướngđôngbắc là thành phố CápLỗ,có một đồng nghiệp nam của côđóngtại đó.

Tínhiệu điệnthoại bịmất.Bước đầutiên khi khaichiếnchínhlà pháhủytrạmthôngtin.

TốngNhiễmlắpxongthiếtbị,khaithôngvệ tinh điện thoại,vừakết nối được với phía bênkiađã nghe thấy tiếng nói: “Quânđội chínhphủ và lực lượng vũtrangchống chính phủ đang chiến đấu bênngoài thành phố CápLỗ.Tìnhhìnhbên cô thếnàorồi?”

TốngNhiễmcănchỉnhgócđộ chụp, ổn định hơithở,nói:“Hiện tạitôiđangở trên sânthượng của mộtnhànghỉngoạiô phía đông bắc thành phố A Lặc, thànhphố trungtâm của phía đông đất nước này. Tôicó thể nghe rõtiếng bomđạntừ hướng thànhphố Cáp Lỗ. Mặtđấtnơi đây còn đang chấn động, hình ảnh quay được cũng không ổnđịnh. KhuA Lặc tôiđangở một phút trước vẫn cònthấyô tôvà ngườiđi đường,nhưnggiờkhôngcònmột bóng người.Đốidiệnchỗ tôi đứng làmộttrường tiểu học, cóthể nhìn thấy...” Côphóng tohìnhảnh lên: “Các thầy cô giáo dẫnhọcsinhsơ tán từtòa nhà dạy họcra sân. Mấy tháng trướcsố học sinh ở đây là300,giờđã giảm mạnh chỉ cònhơn100.Rất nhiềugia đình đã sớmdi tản đến phía nam, cũng chính làvùngphụcận thủ đôGiàMã…”

Cô đưatin xong,đầubên kia không nghethấytiếng pháo nữa.Khôngbiết là chiến sự đã ngừng,hay đã chuyển sang đấu s·ú·n·g đ·ạ·n.

TốngNhiễm ở trên sân thượng đợi mười phút, khôngpháthiệncó tình huống gì mới.

Bầutrời cao xanh như nước rửa qua mặt ngọc Saphire,ánh mặttrời càngthêm xán lạn,nhưthểhiệntượng vừa rồi chưatừng xảy ra.

Cấptrênthôngbáo Tống Nhiễm cứtheo kếhoạch về nước.Nhưng chiếntranh đột nhiênbùng nổ,khả năngtuyến đường giaothông sẽbị phongtỏahoàntoàn khá cao,trở về không phải là chuyện dễ.

Cô đãthuê xetừtối qua,màtài xếhẹn côhôm nay đi Già Mã phải dẫn một nhà sáu người đến phía nam nên đãhủyhẹn.Hoàn cảnh đặcbiệt,cô cũng không cách nàotrách cứ ngườita.

Khoảngchínrưỡi,Tống Nhiễmliênlạc được vớimộtngười bạn phóng viênngười Mỹ,biết đượchọcó xe,cóthể đưacô đicùng.Nhưng bọnhọlại ởthành phố Tô Duệcách A Lặchơn 10km đường bộ về phíatây bắc,mườirưỡi sángmaimới bắt đầu xuất phát xuống phíanam.

Ở A Lặclúcnàytrên đường phố đôngnghịtngườilái ôtô xemáy buộc valihànhlýmangtheongườinhà ditản.Đườngra khỏithành phốtắcnghẹt,chậtnhưnêmcối.Tiếngcòi xe,tiếngchửirủa,tiếnghôhoán,tiếngtrẻcon khóc ầm ĩ không dứt bêntai.Tống Nhiễmlòngnhưlửa đốt,dướitrờinắng gắtchạy đếnmườimấycon phố,tìm kiếm khắpthành phố đểmượnmộtchiếc xemáy,nhưng vàolúcnày phươngtiện giaothông đúnglàngàn vàngcũng khómàcầu được.

Trênđườngtrởvề, mắt côrớmnướcmấy bận. Khôngsợ mới làlạ.

Trở lại nhà nghỉ, ông tàixế lật lọng trước kia đang đứng ởsảnhchờ cô. Ông tađưa cho cômộtchiếcxe máy.

Mười giờ sáng,Tống Nhiễm đổi bộ quần áomàu đen,độimũ và khănchemặt,cột vali đựngthiết bịlênchỗngồi phía sau,mộtmìnhlái xethẳng đếnthành phố Tô Duệhướngtây bắc.Xemáylà kiểu dànhchonam,nặng vàrất khólái.Lúcmới biết đicôthường xuyên bịngã,giờ đã quentayhơnrồi.

Cả chặng đườngtrời cao đất rộng,đôi khi lại có vài chiếc chạy về phía nam vụt qua.

Côtăngtốc,ước chừng mười lăm phút sau sẽ đến được ngoại ôthành phố Tô Duệ.Trên đường đi gặp mấy nhàbỏhoang không người ở,gióthổitung rác rưởitrên mặt đất,trông như phốhoang vàoban ngày.

Vừa đi quamộtcon đường,đằngxa loángthoáng tiếng s·ú·n·g. Lòng bàn tay Tống Nhiễm ướt đẫm, côtăngtốc phi sang chỗ khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1-1