Cây Ô Liu Màu Trắng
Cửu Nguyệt Hi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1-2
ToànthânTốngNhiễmcăngthẳng.
Anhnói: “Hômnaythử xem?”
Nhưngcô cảm nhận được tình hình ngày càng nghiêmtrọng.
Anhta khôngtin,đứnglên,nói: “Trướctiêncô xuống xe đã.”
Chân sauanh quỳ xuống đất,cúi đầu xem xét đường dây,thỉnhthoảngcắt đứt vài sợi.Cólẽtínhtìnhhiềnhòacủaanhcótác dụng giữ bìnhtĩnh,khiếntâmtrạng Tống Nhiễm bình phục đôichút.Thời giantrôi quacực kỳ dài,đợirấtlâu,cô không kìm đượcnhìnthời giancònlại.
TốngNhiễmlờ mờ: “10 mét? 20mét?Khôngbiết.”
Anhta đến gần xem quả bom,lạinhìnchâncô đang giẫmlênmảnh kimloại,nói: “Cô đạpchuẩn đấy.”
Mấy giâytĩnhlặng,mộtngườihétlên: “Stay Put!”(đừngnhúcnhích!)
Giọng Tống Nhiễm giốngnhư sợitơ xoắnlại,runrẩy: “Help!Please!”Người đàn ông đứng yênmột giây,sau đó đi về phíacô,lạilầnnữacóngườihétngănlại: “A Toản!” (đọc tại Qidian-VP.com)
TốngNhiễmkhông khóc, lúng talúngtúnggậtđầu.
0:01:10
Anhmộtlầnnữangồi xổm xuống,bắt đầunghiêncứu đường dây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cúi đầutiếptục phábom.
Vừa dứt lời, lại cóngườihô:“A Toản!”
TốngNhiễmphanh khẩn cấp. Dưới sựtác động của quán tính, chiếcxe lao nhanh vềphíatrước, lốp xevà mặt đấtma sát phát ratiếng chói tai. Giữa đường cómộthộp sắt, hộp lộra một sợi dây, cuối dâynốivới một mảnh kim loại nhỏ.
Bộ đếm giờtrênhộp sắt đangnhanhchóng đếmngược —— 00:09:10
Nội tâm Tống Nhiễm co lạithành mộtđiểm.
TốngNhiễmhítsâu một hơi.
“…Được.”Cô gật đầu.
Làmột quả bom.
Cuốicùng,anh kéocô vàolồngngực bảo vệ,ngãnhào xuống đất.Cơthểcủangười đàn ôngthành bứctườngchechởcô.Khoảnh khắctiếptheo,trongtiếngnổ ầm ầm,cát đá,bùn đất,mảnh vụnnhưmưatừtrêntrờitrút xuống.
Anhcũng khôngngẩng đầulên,hỏimộtcâu: “Côcóthểchạynhanh đếnmứcnào?”
0:08:17
Chương 1-2
TốngNhiễmkhông phản ứngkịp.
Anhnói: “Cònlạimột phútrưỡi,tôichỉcóthểloại bỏcảm biếntrọnglựctrong vòng bamươi giây,để khicô dờichânthìnó sẽ không phátnổngaylậptức.Nhưng bộ đếm giờ sẽtăngtốcmườilần,một phútcònlại sẽrútngắn xuốngcònnăm giây.”Anhhỏi,“Côcóthểchạy được bao xa?”
(*) Azan là phiên âm của A Toản,Tống Nghiễmtưởngtên nước ngoài nên nghethành Azan.
“Anh đi đi.”Cô khẽ nói,“Anh là ngườitốt,tôi không muốn…kéo anh c·h·ế·t cùng.”
Lầnnày,các đồng độicủaanhtanhaonhaotừchướngngại vật đira. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánhnắngrơi vàotrênlôngmianhlấplánh.Giọngnóithanh tịnhnhưsuối trong.
TốngNhiễmnương sứclựctừ cánh tay anh, thành công từtrênxe bước xuống.Trong chốc látnày,haichâncô vừa xótvừatê, mồ hôiđầmđìa dưới lớp quần áo. Mộtđồngđộicủa anh đến dắtchiếc xemáy đi. Những ngườikhácđẩy một chiếc xe bịvứt bỏ gầnđó tạo rachỗche chắn.
Anhta quaylại,dùngtayrahiệu với đồng độicủamình.
Edit:Eimi.103
Anh căn dặn: “Đừng rờitrọngtâm,hạ chân phải xuống.”
Anh vẫnnhưcũrànhmạch phá bom.Lúc bộ đếm giờcòn 00:02:00,anh khẽthở dài,bất đắc dĩnói: “Thời gian khôngcòn kịprồi.”
TốngNhiễmchỉcó thể gậtđầu.
“Mười giây.Chuẩnbị.”Anh nói,đôi mắt cố địnhtrên đường dây,tay vẫntiếptục.
Anhnói: “Duytrìtrọngtâm ởchân bêntrái,không đượcnhúcnhích.”
“Không sao.Tôi đỡ.”Người đàn ông an ủi,taytrái đỡ lấy xe máy,trong nháy mắt cô cảm nhận được sức lực của anhta.Tay phải anhta cầm cánhtay cô,Tống Nhiễmtheobản năng nhanh chóng nắm lấytay anh,cơbắptrên cánhtay người đàn ông căng đầy rắn chắc.
TốngNhiễmgiậtmình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ.”Tống Nhiễm liếc nhìnbộ đếm giờ ——
Giọngnóichứa ba phầntrêuchọc bảy phần ônhòa,Tống Nhiễm không biếtnêntrảlờithếnào,nhưngngườilạithoáng buônglỏng.
Bêntainổilêncuồng phong bụicát,hơinónghừnghựctrong không khí,nhưngcô khôngnghe khôngnhìn được,bịanh kéotaychạyliềumạng.
Mắtthấy bộ đếm giờ xuốngcòn 00:03:00,lạilầnnữacôhoảnghốt.
TốngNhiễmnói:“Ừm.”
Maymà Tống Nhiễm không khóc,hôlớn: “Đúng!Tôilà phóng viên!”
Beta: Onion2109
“Có lẽ 30mét!”Cô nói,“Tôi chưatừng chạyhết sức mình.”
Mộtchâncô đạptrênmảnh kimloại,mộtchân đểtrên bàn đạp xe gắnmáy.Cô bất động đứngnguyêntạichỗ,mồhôitúaratrên khuônmặtnhưnhữnghạt đậu,chảy xuốngcổ.
Anhnóinhưngtaycũng không dừnglại.
Nướcmắt Tống Nhiễmẩm ướt vành mắt, nước mắtmồ hôi chảy vào trong khăn che mặt, haimá thấm ướt, cô khẽhítmũi.
“1.”Anh cắt đứt sợi dây kia,bộ đếm điên cuồngtăngtốc,anh đứng dậy nắm chặttay cô,chạy vọt ra ngoài.
“Back Up!”
Xungquanhyêntĩnhnhư c·h·ế·t.
Tiếnggió,cátbụi,mồ hôi nóng, nhịp tim, tất cảđều khôngcảm giác được.Trongnháymắtđó dường như thời gian không gian khôngcòn tồn tại, chỉ cóánh mặt trời mùa hènhư tấm gương thủy tinh thiêuđốt mắt người.
“Hả?”
Năm giây?
Anhta quỳmộtchântrên đất,tháo vỏhộp sắt,đểlộnhững sợi dây điệnrườmrà bêntrong.Tống Nhiễm không khỏihít vàomộthơi.Người đàn ôngnghethấy,nhìncô vẫn duytrìtưthếmộtchânchống đất,nhẹ giọnghỏi: “Cóthểchống đỡnổi không?”
Sắp tới giữa trưa, mặt trời nóng hừng hực. Vìở vùng samạcnên cơ thểcảmnhậnđượcnhiệtđộ lên tới gần50°C. Mồhôi dày đặc chảy xuống từlôngmàyTốngNhiễmvàomắt,làm cô khẽrunmột phát.Một phát run này dọachính côsợ đến mứchồnbay pháchlạc.
Lầnnàyanhngẩng đầu,đôimắt đentrênmặtnạcongcongmỉmcười vớicô,trấnan: “Đừng sợ.Sẽ không bỏcôlại đâu.”
Chiếc xe gắnmáy dừnglại,Tống Nhiễmchốngchântrái,giẫmngaylênmảnh kimloại kia.Ngaylậptứchộp sắt phát sánglên,nhữngcon sốmàu đỏ bắt đầu đếmngược ——
Côlượn quanhtrongconngõnhỏ,sau đónhanhchóng xôngra đạilộrộnglớn khôngngười.Khităngtốclầnnữathì phíatrước gócngõ,máinhà,sau xe độtnhiên xuấthiện bảytámngườimặc quân phục,võtrang đầy đủcầm súngthéphétlên:
Anhthấp giọng: “5,43…..”
TốngNhiễmthấpgiọng: “... Tôi không dám.”
7,6
“...”
Ngườiđànông cầm khẩu s·ú·n·g tới gần, bêntrênchiếc mặtnạ là mộtđôimắt đen nhánh sáng ngời,chứasự cảnh giác của loài ưng. Tốcđộ của anh tachậmvà nhẹ, lúc cách côhơn mười mét thì nhìn chằm chằm khuôn mặt đãche lại của cômột lát, mắt híp lại, hỏi: “Người TrungQuốc?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Stop!”
“Cố gắng chống đỡ.”Anh cười nhạt nói,“Cô mà động một phát làtôithành anhhùng ngay.”
Mỗimột giây đều bịnỗi sợhãi kéo dài đến vôtận.Nhưng đámngười kia khôngcó dấuhiệunhưmuốncứucô.
Anhloại bỏtầngtầnglớplớpcửa ải khó khăn,rốtcuộcchọnramột sợi dâycuốicùng.
Cô không biếtnăm giâyngắnhay dài.
“Năm giây,cóthể chạy đượcbao xa?”Giọng anh kháhờihợt,cau mày cắt đường dây,không ngẩng đầu.
Đồng độicủaanhnhậnra đượctínhnghiêmtrọng,lại kêulên: “A Toản!”
TốngNhiễmkhông thểphânbiệtđượcazan(*)là ngôn ngữnướcnào.Chỉthấymột ngườiđàn ông mặc bộquânphụcmàu xám tro nhảy rangoài cửasổ tầng hai củamộttòa nhà nào đó,đạpống thoátnướcmà xuống.Anh ta độimũ bảo hiểm vàmangmặtnạ quân dụng, đứng ởvenđườngxa xa quan sátcô.Toànthâncô mặc màuđenrất khả nghi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.