Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Tham vọng.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Tham vọng.


Sau khi hoàn thành nghi lễ, Trương Bảo đứng dậy và thấy các trưởng lão đã đứng chờ bên ngoài đại điện. Trong tay Lưu Hồng Liệt, vị trưởng lão đứng đầu, là một chiếc hộp gỗ khắc hoa văn tinh xảo. Đây chính là thần ấn của Trương Gia, biểu tượng cho quyền lực và trách nhiệm của bảo chủ.

Từng bước chân vững chãi nhưng đầy trọng trách, Trương Bảo tiến vào đại điện. Trên người khoác bộ y phục trang trọng, tóc được buộc gọn gàng, ông cảm nhận rõ sức nặng của trọng trách vừa nhận. Trước bàn thờ tổ tiên, những ngọn nến rực cháy, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên những bức chân dung của các vị tiền bối, tựa như ánh mắt họ đang quan sát từng hành động của ông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuộc họp kết thúc, nhưng trọng trách trên vai Trương Bảo không hề nhẹ đi. Ông biết rằng mỗi quyết định mình đưa ra sẽ ảnh hưởng đến tương lai của gia tộc. Trương Trung có thể đang âm thầm lên kế hoạch, và có lẽ còn nhiều thế lực khác đang dõi theo. Nhưng với lòng quyết tâm và sự bình tĩnh, Trương Bảo tin rằng mình sẽ giữ vững được cân bằng quyền lực trong Trương Gia Bảo.

Ánh mắt Trương Trung, từ lúc nào đã ngập tràn tham vọng. Hắn suy nghĩ nhanh chóng, rồi cuối cùng gật đầu, giọng khàn khàn vang lên: “Nói đi, ngươi cần gì?”

Từ đêm đó, trong lòng Trương Trung, một âm mưu hiểm độc đã bắt đầu nhen nhóm, sẵn sàng nuốt chửng tất cả những ai cản đường hắn. Cuộc c·hiến t·ranh giành quyền lực trong Trương Gia Bảo đã sẵn sàng bước vào một giai đoạn mới, nơi bóng tối và sự phản bội sẽ trở thành đồng minh của tham vọng.

Trước khi ánh sáng ban mai len lỏi khắp Trương Gia Bảo, một màn sương mỏng đã bao phủ toàn bộ nơi này, mang theo cảm giác thanh tịnh và yên ả. Nhưng trong lòng Trương Bảo, không khí ấy lại tràn đầy lo lắng và sự quyết tâm. Sau khi chính thức trở thành bảo chủ trong lễ sắc phong, giờ đây ông chuẩn bị thực hiện một nghi thức quan trọng không kém – lễ bái trước bàn thờ tổ tiên của Trương Gia.

Chương 14: Tham vọng.

“Cha à, con sẽ lấy lại những gì thuộc về con. Trương Bảo sẽ phải trả giá, và ta sẽ trở thành bảo chủ thực sự.”

Trong cơn say, Trương Trung lảo đảo trở về phòng, bình rượu trong tay rung lên theo từng bước chân nặng nề. Ánh mắt hắn đục ngầu, không chỉ vì men say, mà còn vì nỗi hận thù sâu sắc đang dày vò tâm trí. Hắn đứng trước bức chân dung của cha mình, treo cao trên tường, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hình ảnh người cha đã khuất. Mọi ký ức về quá khứ, về những ngày còn ở cạnh cha, như một cơn sóng ào ạt tràn về, nhưng không mang theo niềm thương nhớ, chỉ để lại một nỗi cay đắng chua xót.

Trương Bảo quỳ xuống, hai tay chắp lại, nhắm mắt lại và bắt đầu thắp nén hương. Mùi hương tỏa ra khắp không gian, mang theo lòng thành kính. Trong thâm tâm, ông cầu nguyện tổ tiên phù hộ cho mình trên con đường bảo vệ và dẫn dắt Trương Gia. Những lời cầu nguyện không đơn thuần chỉ là lễ nghĩa, mà là lời thề, là tâm huyết và quyết tâm của một người đứng đầu vừa nhận trọng trách.

Khi làn sương mù dần tan biến, bóng hình Thiên Cung cũng mờ nhạt đi, chỉ còn lại căn phòng trống vắng và lạnh lẽo. Trương Trung quay lại, ánh mắt lại đổ dồn về bức chân dung của cha mình. Một nụ cười đắc thắng thoáng hiện trên môi, đầy sự toan tính và nguy hiểm.

Khi mọi người tản đi, Trương Trung trở về phòng riêng, trong lòng ngập tràn sự oán hận và thất vọng. Hắn nghĩ về cuộc gặp gỡ với Thiên Cung, kẻ bí ẩn đã xuất hiện trong đêm tối. Dù vẫn còn hoài nghi về kẻ này, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng đây là cơ hội duy nhất để đoạt lại quyền lực.

Sau khi lễ nhậm chức kết thúc, không khí trong Trương Gia Bảo trở nên im ắng lạ thường. Ánh đèn tắt dần, bóng tối lan tỏa khắp nơi, chỉ còn lại những tiếng gió thổi qua các dãy hành lang trống vắng. Sự hân hoan và lời chúc tụng đã lùi xa, nhường chỗ cho bóng đêm tĩnh mịch. Bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh trăng mờ ảo soi rọi những bóng cây lay động, tạo nên một khung cảnh u tịch đến rợn người.

Trong ánh mắt rực lửa của Trương Trung, dường như hắn đã thấy trước viễn cảnh mình ngồi trên vị trí bảo chủ, nắm quyền lực trong tay. Men say dần nhạt phai, nhưng trong lòng hắn, sự kích động ngày càng dâng cao, không còn quan tâm đến những hậu quả có thể xảy ra. Giờ đây, trong mắt hắn, Trương Bảo chỉ còn là một trở ngại cần bị tiêu diệt, bất kể cái giá phải trả.

Trương Trung ngồi lặng lẽ trong phòng, từng hơi thở như nặng nề hơn khi hắn cảm nhận nỗi cay đắng dâng lên trong lòng. Bên ngoài, bóng đêm bao trùm, nhưng trong tâm trí hắn, cơn bão của sự phẫn uất đang gào thét dữ dội. Dù đã thoát khỏi tình thế bẽ bàng trước mặt người khác, sự thật rằng hắn đã mất đi cơ hội kế thừa vị trí bảo chủ vẫn là một v·ết t·hương không thể lành trong lòng. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, nỗi căm phẫn lại trào dâng, như lửa hừng hực cháy trong lồng ngực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiên Cung tiếp tục, giọng nói mang theo vẻ bí hiểm: “Dù Trương Bảo đã chiếm lấy vị trí bảo chủ, nhưng cơ hội của ngươi chưa chấm dứt. Ngươi có hứng thú cùng ta chơi một trò chơi không? Bảo đảm ngươi sẽ không phải là người chịu thiệt.”

Ngày hôm sau, Trương Bảo triệu tập cuộc họp với các trưởng lão và các đường chủ. Ông đưa ra những kế hoạch củng cố nội bộ, đối phó với các mối đe dọa và thảo luận về chiến lược phát triển lâu dài. Dù bầu không khí có phần căng thẳng, ông không hề tỏ ra nao núng. Từng câu nói, từng quyết định đều thể hiện sự cẩn trọng và quyết tâm của một người lãnh đạo hiểu rõ tình thế của mình.

“Trương Bảo, từ giờ ngươi chính là bảo chủ của Trương Gia. Đây là thần ấn, biểu trưng cho quyền lực tối cao của gia tộc. Hãy luôn nhớ, quyền lực đi cùng trách nhiệm nặng nề,” Lưu Hồng Liệt nghiêm giọng nói, đôi mắt sáng rực đầy sự uy nghiêm.

“Chúc mừng ngươi, Trương Bảo,” Trương Trung lên tiếng, giọng chứa đầy sự châm biếm. “Cuối cùng ngươi cũng đạt được thứ mà ngươi luôn mong muốn.”

Trương Trung, dù cố tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt lộ rõ sự ghen tị và tức giận. Dù đã tỉnh táo, hắn không thể che giấu được sự đố kỵ khi chứng kiến Trương Bảo nắm giữ quyền lực mà hắn từng khao khát.

Kẻ lạ mặt không vội đáp, hắn quan sát Trương Trung một lúc lâu, như đang cân nhắc điều gì đó. Sau đó, một nụ cười nhạt thoáng hiện dưới lớp mặt nạ, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lẽo vang lên, “Thật thảm hại. Chỉ vì một chút thất bại đã vội nản chí, Trương Hồng vì thế mới không công nhận năng lực thực sự của ngươi.”

Trương Trung nghe vậy, lòng đầy hoang mang nhưng cũng không kém phần tức giận, hắn lạnh lùng đáp lại: “Đừng có lên mặt dạy đời ta. Còn không mau cút khỏi đây!”

Trương Bảo quay lại nhìn thẳng vào Trương Trung, ánh mắt không hề nao núng. “Cảm ơn,” ông đáp, giọng kiên nhẫn nhưng ẩn chứa sự cảnh giác.

Cơn giận dữ bùng lên như ngọn lửa không thể dập tắt, hắn đấm mạnh vào bức chân dung, cảm nhận từng đợt đau nhói nơi nắm đấm, nhưng nỗi đau ấy không thấm gì so với nỗi đau trong lòng. Mỗi cú đấm như muốn xé nát cả những ký ức lẫn hiện thực, nhưng đồng thời cũng chỉ làm nổi bật sự bất lực và thất bại của hắn. Hắn gục xuống, tay vẫn nắm chặt bình rượu, miệng lẩm bẩm những lời mắng nhiếc mà chính hắn cũng không nghe rõ.

Thiên Cung bước tới gần hơn, tiếng nói vẫn trầm tĩnh nhưng mang theo sự lạnh lùng đầy nguy hiểm: “Trước tiên, ngươi cần theo dõi và thu thập thông tin về Trương Bảo, đặc biệt là những liên hệ bí mật của hắn. Ta muốn biết mọi động tĩnh của hắn, từ việc luyện công cho đến quan hệ với các thế lực bên ngoài. Khi có đủ thông tin, chúng ta sẽ lên kế hoạch t·ấn c·ông.”

Trương Trung, dù đang say xỉn, vẫn cảm nhận được sự đáng sợ từ kẻ lạ mặt này. Ánh mắt hắn dần trở nên tỉnh táo, nhưng trái tim vẫn đập mạnh vì lo sợ. Hắn bật dậy, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta không thể thất bại,” Trương Trung tự nhủ. “Thiên Cung đã hứa giúp ta. Dù phải đánh đổi, ta cũng không thể lùi bước.”

Kẻ thần bí vẫn giữ nguyên giọng điệu trầm tĩnh, đôi mắt dưới lớp mặt nạ không hề dao động: “Ta là Thiên Cung, ngươi có thể xem ta là một kẻ thích lo chuyện bao đồng cũng được.” Một khoảng lặng kéo dài trước khi hắn tiếp tục, giọng nói mang theo một luồng khí lạnh thấu xương: “Ta đã một tay đưa Trương Hồng từ một kẻ tràn đầy sinh khí trở thành một người cạn kiệt, đáng lý ngươi phải cám ơn ta mới đúng.”

“Ta sẽ luôn khắc ghi trọng trách này trong lòng,” Trương Bảo đáp, giọng đầy quyết tâm.

Trong khi đó, Trương Bảo cũng không hề lơ là. Trong phòng riêng, ông lặng lẽ xem xét những tài liệu về các thế lực xung quanh và đánh giá tình hình nội bộ gia tộc. Ông biết rõ rằng việc trở thành bảo chủ chỉ là bước khởi đầu, duy trì quyền lực và bảo vệ gia tộc mới là thử thách thực sự. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy, Trương Trung như bị sét đánh giữa trời quang, hắn đứng sững, không tin vào tai mình. Cái c·hết của cha hắn, hóa ra không phải là ngẫu nhiên? Sự thật này khiến lòng hắn chao đảo, nhưng đồng thời cũng khơi dậy một ngọn lửa tham vọng sâu kín trong lòng. Hắn biết, tự bản thân mình không thể chống lại Trương Bảo, nhưng kẻ lạ mặt này... có thể là cơ hội mà hắn đang tìm kiếm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Bảo nhận lấy chiếc hộp, mở ra và thấy chiếc ấn vàng khắc hình rồng phượng hòa quyện. Ông cẩn thận cầm lên, cảm nhận rõ ràng trọng lượng của nó, không chỉ về mặt vật chất mà còn cả ý nghĩa tinh thần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi nghi thức kết thúc, các trưởng lão và thành viên gia tộc lần lượt rời đi. Trương Bảo vẫn đứng lại, mắt nhìn chằm chằm vào thần ấn, lòng trĩu nặng. Xa xa, ông cảm nhận được ánh mắt đầy oán hận từ Trương Trung – người em cùng cha khác mẹ.

Trong căn phòng tối tăm, Trương Trung bắt đầu vạch ra kế hoạch chi tiết, từng bước một. Hắn biết rằng Trương Bảo giờ đây đã có sức mạnh và quyền lực chính thống, nhưng điều đó không ngăn cản hắn tìm cách lật đổ. Hắn hiểu rõ trong thế giới quyền lực, không ai là bất khả chiến bại, chỉ cần một sơ hở, hắn sẽ lật ngược thế cờ.

Trong cơn mê loạn, Trương Trung hét lên, tiếng hét vang vọng trong không gian yên ắng: “Cha! Người đã để Trương Bảo c·ướp mất tất cả của ta! Nếu không phải tại người, ta đã ngồi trên vị trí bảo chủ từ lâu!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Tham vọng.