Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Bóng Đêm Kín Đáo.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Bóng Đêm Kín Đáo.


Đêm đã khuya, bóng tối bao trùm khắp Trương Gia Bảo, chỉ còn lại vài ánh đèn mờ nhạt nơi cổng thành. Trương Bảo đứng trong phòng làm việc, nhìn chăm chú vào những cuộn công văn trải dài trên bàn. Gương mặt ông đầy sự căng thẳng, khi mà tin tức về Tiên tộc không ngừng đè nặng lên tâm trí.

Lòng trĩu nặng, Trương Bảo quyết định đến gặp Lưu Hàn Phong một lần nữa. Trong lòng ông, nhiều suy nghĩ vẫn xoay vần, đặc biệt là về sự an toàn của đứa con trai yêu quý. Khi đến trước cửa phòng của Lưu Hàn Phong, Trương Bảo hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

Trương Bảo bước vào phòng, không nói một lời, chỉ gật đầu. Sau khi cả hai đã yên vị bên chiếc bàn gỗ nhỏ, Trương Bảo từ từ lấy ra một cuốn sách cổ, từng trang giấy cũ kỹ đã ngả vàng theo thời gian. Ông cẩn trọng lật đến trang ghi chép về bí thuật phong ấn, rồi đẩy cuốn sách về phía Lưu Hàn Phong.

“Ta đã chuẩn bị mọi thứ,” Trương Bảo đáp ngay, không chút do dự. “Chúng ta sẽ thực hiện tại cổ mộ, nơi đứa trẻ đã chào đời. Đó là nơi an toàn nhất.”

“Bảo Chủ, đêm khuya đến tìm ta hẳn là việc không nhỏ,” Lưu Hàn Phong nói, giọng điệu điềm đạm nhưng ẩn chứa sự cảnh giác.

Không chần chừ thêm, Trương Bảo và Lưu Hàn Phong nhanh chóng chuẩn bị hành trang, lặng lẽ rời khỏi Trương Gia Bảo trong màn đêm. Chỉ có ánh trăng mờ nhạt soi sáng con đường u tịch, mỗi bước chân của họ như chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Họ tiến về cổ mộ, nơi bí mật và huyền bí đã được thời gian phủ kín, nơi mà vận mệnh của đứa trẻ và cả gia tộc Trương sẽ được quyết định.

Chương 15: Bóng Đêm Kín Đáo.

Trương Bảo cảm thấy một cơn sóng lo lắng tràn qua, như muốn nhấn chìm cả suy nghĩ của mình. Ông cần thời gian để suy nghĩ, để đánh giá tất cả các khả năng. Nhưng càng suy nghĩ, ông càng cảm thấy như bị đẩy vào ngõ cụt. Đêm đã khuya, nhưng trong lòng ông, bóng tối còn sâu hơn cả màn đêm bên ngoài.

Biết rằng tự mình không thể thực hiện được, Trương Bảo quyết định tìm đến Lưu Hàn Phong, một trưởng lão cao tuổi trong gia tộc. Lưu Hàn Phong từng là bạn thân của cha Trương Bảo, nổi tiếng với tài năng phép thuật nhưng ưa ẩn dật, chỉ can dự khi được yêu cầu. Ông là người am hiểu sâu sắc những bí thuật cổ xưa và có thể là chìa khóa giải quyết mối lo của Trương Bảo.

Trương Bảo rời khỏi phòng Lưu Hàn Phong, lòng nặng trĩu. Những lời của Lưu Hàn Phong như những m·ũi d·ao đâm sâu vào tim, khiến ông cảm thấy đau đớn vô cùng. Trở về phòng, ông ngồi trước bàn làm việc, nhưng tâm trí không thể tập trung vào bất kỳ việc gì. Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến là hình ảnh đứa con trai, người ông sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ.

Lưu Hàn Phong im lặng lắng nghe, rồi gật đầu chậm rãi. “Ta hiểu nỗi lo lắng của ngài. Nhưng nếu ngài muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho đứa trẻ, chỉ còn một biện pháp cuối cùng, tuy nhiên, nó không đơn giản.” Ông ngừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào Trương Bảo, như để khẳng định tầm quan trọng của lời mình sắp nói.

Lưu Hàn Phong đã ngồi sẵn bên chiếc bàn gỗ, ánh đèn dầu chiếu sáng gương mặt khắc khổ của ông. “Bảo Chủ, ngài đến tìm ta giờ này chắc hẳn là có chuyện quan trọng,” Lưu Hàn Phong nói, đôi mắt già nua nhưng vẫn sáng ngời, ánh lên sự thấu hiểu.

Thời gian trôi qua như cánh chim bay, để lại những biến cố đã dần mờ nhạt trong ký ức. Một tháng sau khi rời khỏi cổ mộ, Trương Bảo nhanh chóng hòa mình vào vai trò mới với trọng trách của một bảo chủ. Dù quyền lực giúp ông điều hành Trương Gia Bảo một cách quyết đoán, tâm trí Trương Bảo vẫn không ngừng lo nghĩ về đứa con bé bỏng của mình.

Hoa Bắc, nơi từng náo loạn bởi những cuộc truy lùng đẫm máu của Tiên Vương, giờ đây tạm yên ắng. Nhưng Trương Bảo biết rõ, sự bình lặng này chỉ là yên lặng trước cơn bão. Áp lực từ các đại gia tộc và sự phẫn nộ của người dân khiến Tiên Vương tạm thời nhượng bộ, nhưng mọi thứ có thể đảo ngược bất cứ lúc nào. Trong bóng tối, những con mắt âm thầm vẫn đang dõi theo, truy tìm tung tích đứa trẻ mà Trương Bảo cố bảo vệ.

Khi nghi lễ kết thúc, ánh sáng từ pháp trận dần dần tắt, trả lại sự yên tĩnh cho không gian mộ thất. Đứa trẻ vẫn nằm đó, gương mặt yên bình như chìm vào giấc ngủ không bao giờ thức dậy. Lưu Hàn Phong thở dài, đôi mắt ông ánh lên sự mệt mỏi sau khi tiêu hao một lượng lớn linh lực. Ông quay sang Trương Bảo, giọng nói trầm ngâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu ngài thực sự tin tưởng, ta sẽ giúp ngài thực hiện phong ấn,” Lưu Hàn Phong nói, giọng nói của ông mạnh mẽ, chứa đựng quyết tâm không thể lay chuyển. “Nhưng điều này phải được giữ kín hoàn toàn. Một khi lộ ra, không chỉ đứa trẻ mà cả chúng ta cũng sẽ không còn đường thoát.”

Trương Bảo gật đầu, ánh mắt ông sắc lạnh nhưng ẩn chứa một nỗi lo sợ sâu thẳm. “Ta hiểu rõ nguy cơ. Nhưng nếu không thực hiện, đứa trẻ sẽ không thể thoát khỏi sự t·ruy s·át của Tiên tộc. Ta cần sự giúp đỡ của ngài, Lưu trưởng lão. Ngài đã đạt đến cảnh giới bán Tiên, sức mạnh của ngài có thể đảm bảo sự an toàn cho đứa trẻ.”

“Được, chúng ta sẽ lên đường ngay trong đêm nay,” Lưu Hàn Phong đồng ý.

Trương Bảo đứng đó, nhìn từng động tác của Lưu Hàn Phong với sự chăm chú và lo lắng. Ông biết rằng đây không chỉ là việc phong ấn linh lực cho con mình, mà còn là một bước đi quan trọng trong kế hoạch chống lại Tiên tộc, một cuộc chiến mà ông biết rõ không thể tránh khỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lưu trưởng lão, biện pháp này... thực sự có thể bảo vệ con ta khỏi Tiên tộc sao?” Trương Bảo hỏi, giọng nghẹn lại.

Lưu Hàn Phong im lặng, suy nghĩ hồi lâu. Ông biết rõ mối đe dọa mà Trương Bảo đang đối diện. Tiên giới không hề nhân từ, chúng đã tàn sát không thương tiếc những đứa trẻ vô tội chỉ vì một lời tiên tri. Và đứa trẻ mà Trương Bảo muốn bảo vệ lại chính là trọng tâm của lời tiên tri đó. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Lưu Hàn Phong gật đầu, ánh mắt ông lóe lên sự kiên định.

Lưu Hàn Phong nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, chậm rãi nói: “Có thể tạo ra một huyễn cảnh, một thế giới giả tưởng hoàn toàn tách biệt với thế giới thật. Đứa trẻ sẽ sống trong đó, an toàn khỏi mọi nguy hiểm từ bên ngoài. Tuy nhiên, để làm được điều này, ngài sẽ phải từ bỏ đứa trẻ, để nó sống trong một thế giới mà ngài không thể chạm tới, và không bao giờ biết đến sự tồn tại của ngài.”

“Phong ấn đã hoàn tất. Từ nay, không một ai có thể nhận ra thân phận thực sự của đứa trẻ, ngay cả những kẻ có linh lực cao cường nhất.”

Trong không gian mờ ảo, dưới ánh sáng lung linh từ pháp trận, Lưu Hàn Phong bắt đầu niệm chú. Những tiếng niệm chú vang lên, âm vang và trầm thấp như tiếng vọng từ cõi xa xăm, mang theo sự bí ẩn và uy nghiêm của cổ nhân. Luồng linh khí từ các viên linh thạch quy tụ lại, tạo thành một vòng sáng bao quanh đứa trẻ. Dưới sự điều khiển của Lưu Hàn Phong, vòng sáng ấy dần dần thấm vào cơ thể đứa trẻ, phong ấn toàn bộ linh lực và tuổi tác của nó bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong bóng đêm sâu thẳm, ánh đèn lồng le lói dẫn lối cho Trương Bảo khi ông lặng lẽ bước qua những hành lang dài, âm u của Trương Gia Bảo. Không một ai biết, cũng không một ai được phép biết về cuộc gặp gỡ này. Trương Bảo biết rõ rằng chỉ cần một chút thông tin bị lộ ra ngoài, cả gia tộc sẽ bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm không thể lường trước.

...

Trương Bảo ngồi xuống đối diện ông, nét mặt hiện rõ vẻ lo âu. “Lưu trưởng lão, đứa trẻ vẫn chưa an toàn. Tiên tộc đã bắt đầu hành động lén lút, gửi những sát thủ tinh nhuệ để t·ruy s·át. Ta lo rằng phong ấn hiện tại không đủ bảo vệ nó khỏi nguy hiểm.”

Trong màn đêm yên tĩnh, Trương Bảo biết rằng một trận chiến không chỉ với kẻ thù bên ngoài, mà còn với chính bản thân mình, đang đến gần. Ông phải đưa ra quyết định, một quyết định sẽ thay đổi toàn bộ cuộc đời của mình và con trai—một quyết định không có lối thoát.

Lưu Hàn Phong gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Hãy suy nghĩ thật kỹ, Bảo Chủ. Dù ngài quyết định thế nào, ta cũng sẽ luôn ở đây để giúp ngài.”

Trương Bảo không nói gì, chỉ gật đầu. Ông biết rõ đây là cách duy nhất để bảo vệ con mình khỏi sự săn lùng của Tiên tộc, nhưng trái tim ông vẫn đau đớn. Nhìn con mình, lòng ông chợt dâng lên nỗi xót xa, nhưng sự kiên định trong đôi mắt không hề dao động.

Lưu Hàn Phong gật đầu, ánh mắt kiên định. “Huyễn cảnh là một dạng pháp thuật cực kỳ phức tạp và hiếm có, chỉ những kẻ tu luyện đến cảnh giới cao nhất mới có thể phát hiện. Ngài có thể yên tâm rằng đứa trẻ sẽ không bị phát hiện, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Ngài sẽ mất đi con mình, và nó sẽ mất đi ký ức về ngài.”

Nghe đến đây, Trương Bảo cảm thấy một nỗi đau đớn không thể tả xiết trào lên trong lòng. Ông chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ con mình, nhưng nếu tình thế ép buộc, liệu ông có dám đánh đổi tất cả để bảo vệ nó? Suy nghĩ này khiến ông cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu vô tận, không biết phải làm sao để thoát ra.

Trong bóng tối tĩnh mịch của cổ mộ, Trương Bảo nhìn con mình lần cuối, rồi quay lưng rời đi. Bước chân ông nặng nề nhưng đầy quyết tâm, bởi ông biết rằng từ giờ trở đi, vận mệnh của đứa trẻ đã nằm trong tay ông, và cuộc chiến chống lại Tiên tộc sẽ là thử thách lớn nhất đời ông.

“Phong ấn này sẽ giữ lại tuổi thật của đứa trẻ, ngăn cản sự trưởng thành của nó,” Lưu Hàn Phong nói, giọng ông chậm rãi nhưng đầy uy lực. “Nhưng ngài phải hiểu rằng, cuộc đời của đứa trẻ sẽ bị gián đoạn. Nó sẽ mãi mãi ở trong tình trạng hiện tại, cho đến khi phong ấn này được phá giải.”

Lưu Hàn Phong nhìn chăm chú vào những dòng chữ cổ trên trang sách, đôi lông mày khẽ nhíu lại. “Bí thuật này không phải là điều dễ dàng,” ông đáp chậm rãi. “Phong ấn linh lực và tuổi thọ của một người là việc vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một sai lầm nhỏ, hậu quả có thể là linh hồn đứa trẻ sẽ bị tổn hại không thể khắc phục.”

“Biện pháp gì? Hãy nói cho ta biết,” Trương Bảo hỏi, giọng khẩn thiết, gần như cầu khẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đến nơi, cổ mộ hiện ra trước mắt họ với vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo. Bên trong mộ thất, đứa trẻ vẫn đang yên giấc, được bảo vệ cẩn mật bởi những vệ sĩ trung thành nhất của Trương Gia. Trương Bảo cẩn thận đặt đứa con mình lên tấm lụa trắng tinh khiết, trong khi Lưu Hàn Phong bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ phong ấn. Những vật phẩm hiếm có và các linh thạch quý giá được bày ra, ánh sáng từ chúng tỏa ra một luồng hào quang kỳ ảo, bao phủ không gian xung quanh bằng sự linh thiêng và thần bí.

Khi đến trước cửa phòng của Lưu Hàn Phong, ông dừng lại, hít sâu một hơi như để lấy lại bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Cánh cửa mở ra, bên trong, Lưu Hàn Phong xuất hiện với vẻ mặt trầm tĩnh, đôi mắt tinh anh như nhìn thấu mọi chuyện.

Chỉ vài ngày trước, ông cùng Lưu Hàn Phong thực hiện nghi thức phong ấn tuổi tác cho con trai, một bí thuật cao siêu đòi hỏi sự kết hợp giữa linh lực và thần chú cổ xưa. Tuy phong ấn đã được kích hoạt, nhưng ông biết rõ rằng đây chỉ là một bước tạm thời. Tiên tộc không dễ dàng bỏ qua, và đứa trẻ vẫn là mục tiêu săn lùng của bọn chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta cần thêm thời gian để suy nghĩ, Lưu trưởng lão,” Trương Bảo nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. “Quyết định này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của đứa trẻ và cả gia tộc. Ta không thể hấp tấp.”

Trong đại điện của Trương Gia Bảo, Trương Bảo ngồi trên ghế bảo chủ, xung quanh là đống sách cổ và văn thư mà ông đã nghiên cứu suốt thời gian qua. Đặc biệt, cuốn sách về bí thuật phong ấn cơ thể người được ông lật giở nhiều lần. Mỗi trang sách như mở ra tri thức cổ xưa, nhưng cũng mang theo nỗi lo sợ sâu kín. Dù sở hữu năng lực thánh hỏa kế thừa từ Viêm Đế, Trương Bảo hiểu rõ sự phức tạp và nguy hiểm của bí thuật này. Chỉ c·ần s·ai sót nhỏ cũng có thể mang đến hậu quả khôn lường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Bóng Đêm Kín Đáo.