Huyết Liên Chi Họa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Kế Hoạch Của Trương Bảo.
Biết rằng không thể tiếp tục hành trình mà không gây nguy hiểm cho nàng, Trương Bảo quyết định quay trở lại Mộc Châu thành – nơi Mục Gia Trang tọa lạc, là gia tộc của nàng. Ông tin rằng ở đó, các y sư có thể giúp nàng hồi phục.
Trương Bảo đứng bên ngoài phòng, lòng như lửa đốt khi nghe thấy tiếng thì thầm của các y sư. Ông biết rằng tất cả đang nỗ lực hết sức để cứu chữa cho Mục Yên Nhiên, nhưng sự bất an vẫn bám riết lấy ông.
Cuối cùng, đoàn xe cũng đến được Mộc Gia Trang. Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, Mục Yên Nhiên dường như tìm thấy chút yên bình giữa cơn bão tố. Gia đình Mục Gia nhanh chóng nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình và lập tức đưa nàng vào bên trong, nơi các y sư đã chuẩn bị sẵn sàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất ngờ, Mục Yên Nhiên kêu lên một tiếng yếu ớt, cơ thể bà đột nhiên run rẩy dữ dội. Trương Bảo hoảng hốt dừng xe, vội vã đến bên nàng. Mặt bà tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền như đang chịu đựng cơn đau đớn vô cùng.
Nhìn đứa con nhỏ trong vòng tay mẹ, lòng Trương Bảo tràn ngập hy vọng. Ông biết rằng dù phía trước còn nhiều thử thách, nhưng với sự đoàn tụ này, không gì có thể ngăn cản họ. Trương Bảo đã sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn, bởi ông hiểu rằng gia đình chính là nguồn sức mạnh lớn nhất trong cuộc đời tu luyện của mình.
Khi phong ấn được giải, trước mắt Trương Bảo hiện ra hình ảnh Mục Yên Nhiên đang ôm chặt đứa con trai trong lòng. Dù hai năm đã trôi qua, vẻ đẹp thanh tao của nàng vẫn không suy suyển, chỉ có đôi chút tiều tụy do thời gian dài cách biệt thế gian. Đứa trẻ vẫn nằm yên trong vòng tay mẹ, đôi má hồng hào, toát ra linh khí mạnh mẽ, dù chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Hai năm trôi qua như một cơn gió nhẹ đối với người tu đạo, nhưng mỗi ngày đều nặng nề đối với Trương Bảo. Dù ông luôn bận rộn trong những trận đấu pháp và âm mưu của thế giới tu tiên đầy biến động, nhưng tâm trí chưa một lần rời khỏi đứa con trai và nương tử yêu dấu. Trong suốt hai năm qua, hình ảnh của họ như một ngọn đèn sáng giữa màn đêm, dẫn lối cho ông trong hành trình gian khó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên đoạn đường trở về, Trương Bảo liên tục thúc giục đoàn xe di chuyển nhanh hơn. Sự lo lắng trong lòng ông càng lúc càng gia tăng khi chứng kiến Mục Yên Nhiên yếu đi từng giờ. Ông biết rằng sinh mệnh nàng đang treo lơ lửng, và mỗi phút trôi qua đều là một phút đánh cược với số phận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước vào cổ mộ, Trương Bảo ngay lập tức bị cuốn vào không khí lạnh lẽo và âm u. Hành lang dài dẫn ông đến phòng phong ấn, nơi Đinh Lâm – một trong những người trung thành nhất – đã đứng đợi từ lâu. Ánh mắt Đinh Lâm sáng lên khi thấy Trương Bảo xuất hiện.
Sau hai năm giấu mình trong cổ mộ, ông không thể tránh khỏi sự lo lắng về tình trạng của Mục Yên Nhiên và đứa trẻ. Bà vừa sinh con, cơ thể vẫn yếu ớt, và ông biết rằng việc phong ấn đứa trẻ đã khiến nàng hao tổn không ít nguyên khí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian trôi qua chậm chạp. Trương Bảo tự hỏi liệu quyết định quay lại Mộc Gia Trang có phải là đúng đắn. Ông biết rằng khổ nạn chưa kết thúc, và con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai. Nhưng vì Mục Yên Nhiên, vì đứa trẻ, Trương Bảo sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, dù có phải đánh đổi tất cả.
Trương Bảo hiểu rằng đây là hậu quả của việc phong ấn đứa trẻ. Phong ấn không chỉ ảnh hưởng đến con mà còn làm tổn thương đến sinh mệnh lực của Mục Yên Nhiên. Dù đã rời khỏi cổ mộ, sự liên kết mẫu tử vẫn quá mạnh mẽ, khiến nàng không thể thoát khỏi sự suy yếu.
Mục Yên Nhiên nở một nụ cười mỉm, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc và nhẹ nhõm. “Chàng đã về,” nàng thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng ấm áp. Họ ôm nhau, cảm nhận sự an lành khi lại được ở bên nhau.
"Mục Yên Nhiên, nàng sao vậy?" Trương Bảo nắm chặt tay bà, cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo từ cơ thể yếu ớt của nàng.
“Mục phu nhân,” Trương Bảo bước tới, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, cảm nhận sự gắn kết sâu sắc giữa họ. “Ta đã về.”
"Trương Bảo... Th·iếp cảm thấy... không ổn..." Mục Yên Nhiên nói trong tiếng thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
“Thưa chủ nhân, tất cả đều bình an,” Đinh Lâm cung kính bẩm báo, đôi mắt sáng rỡ khi nhìn thấy Trương Bảo. “Mục phu nhân và công tử đều khỏe mạnh.”
Đến khi thời hạn đã đủ, Trương Bảo quyết định đích thân tới cổ mộ để giải phong ấn cho đứa trẻ. Trên đường đi, lòng ông nặng trĩu với những lo lắng không nguôi. Liệu đứa con của ông có an toàn? Liệu Mục Yên Nhiên có đủ sức để vượt qua những thử thách của hai năm phong bế? Những suy nghĩ này như m·ũi d·ao đâm thẳng vào tâm khảm, làm ông không thể yên lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Bảo khẽ gật đầu, đôi mắt chứa đựng một sự nhẹ nhõm hiếm hoi. Ông tiến về phía pháp trận phong ấn, nơi đã giữ gìn an toàn cho đứa con trai suốt hai năm qua. Bàn tay ông phát ra ánh sáng lam nhạt khi chạm vào vòng tròn pháp trận, từng chữ thần chú phức tạp vang lên, khiến phong ấn từ từ tan biến.
Trong màn đêm u tối, đoàn xe của Trương Bảo lặng lẽ rời khỏi cổ mộ. Ông cẩn trọng điều khiển xe, ánh mắt không rời khỏi con đường trước mặt. Nhưng chỉ sau một đoạn đường ngắn, cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một linh khí kỳ lạ khiến Trương Bảo cảm thấy có điều chẳng lành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.