Huyết Liên Chi Họa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Dưới Tán Hoa Lạ.
Thực ra, từ trước khi rời khỏi vòng tay bảo bọc của mẹ mình, Trương Vệ đã được Mục Yên Nhiên, mẫu thân của cậu, cẩn thận căn dặn. Bà biết rằng thế giới bên ngoài đầy rẫy những nguy hiểm và sự khắc nghiệt mà cậu chưa từng đối mặt. Bà luôn nhắc nhở Trương Vệ rằng: "Khi con rời khỏi vòng tay của mẹ, đừng bao giờ chứng tỏ mình thông minh hay giỏi giang hơn người khác. Hãy nhún nhường, thậm chí giả vờ ngây ngô nếu cần thiết. Chỉ khi con biết cách che giấu bản thân, mới có thể tồn tại được trong thế giới đầy cạm bẫy này."
Trương Vệ từ từ đứng dậy, bước lên vài bước để nhìn rõ hơn. Nhưng ngay lập tức, cậu bị cảnh tượng trước mặt làm choáng váng. Xung quanh hai người, rừng hoa anh đào trải dài vô tận, ẩn hiện trong màn đêm với lớp sương mù nhẹ nhàng bao phủ, tựa như một bức tranh thần thoại. Những cánh hoa mỏng manh rơi xuống như tuyết, tạo nên một khung cảnh vừa tuyệt đẹp, vừa kỳ bí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những lời dặn dò ấy đã khắc sâu vào tâm trí của Trương Vệ. Chính vì thế, khi đối mặt với người lạ như Lạc Lạc, cậu đã không ngần ngại khoác lên mình một lớp vỏ bọc giả tạo, che giấu đi khả năng và trí tuệ thật sự. Cậu biết rằng việc thể hiện sự yếu đuối, ngây thơ trong mắt người khác sẽ giúp mình an toàn hơn, không trở thành mục tiêu hay bị lợi dụng.
Trương Vệ ngồi dựa lưng vào thân cây, đầu cúi xuống, hai tay chống lên đầu gối để hỗ trợ đôi chân mỏi mệt. Mồ hôi chảy ròng ròng trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu, thấm đẫm cả áo. Lạc Lạc ngồi cách đó không xa, cũng mệt nhoài không kém. Cô bé lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, rồi thở phào nhẹ nhõm khi không còn nghe thấy tiếng gầm của con yêu tinh nhện nữa.
Trong lúc ố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt Trương Vệ bỗng chạm phải một thứ gì đó trên mặt đất. Những cánh hoa hồng nhạt rơi vãi, mềm mại và mỏng manh như thể vừa mới rời khỏi cành cây, trải đầy trên đất.
"Cánh hoa anh đào..." Trương Vệ lẩm bẩm, đôi mắt mở to đầy thắc mắc. "Làm sao lại có thể..."
Trương Vệ khẽ lắc đầu, ánh mắt tập trung vào không gian xung quanh. "Đào Hoa Trận không phải là một rừng hoa bình thường. Đây là một trận pháp thượng cổ, được tạo ra bởi một tiên nhân từ thời xa xưa, Bạch Liên Tử. Trận pháp này có khả năng phong tỏa tâm trí, khiến kẻ nào lạc vào đều không thể thoát ra nếu không tìm được cách giải."
Cậu không thể để người bạn mới quen này biết rằng cậu đã nhận ra được sự nguy hiểm của Đào Hoa Trận từ rất sớm, và cũng không thể để lộ rằng mình hiểu biết về trận pháp này nhiều hơn những gì vừa chia sẻ. Trương Vệ quyết định sẽ tiếp tục diễn kịch, giữ cho Lạc Lạc cảm thấy an tâm và tin tưởng vào sự dẫn dắt của mình, trong khi cậu âm thầm tìm cách phá giải trận pháp thượng cổ này.
"Đào Hoa Trận..." Trương Vệ lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên sự ngỡ ngàng. Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân lại đối mặt với một trận pháp thượng cổ đã được ghi vào truyền thuyết. Trước đây, cậu chỉ nghe về nó qua những cuốn sách cổ trong Trương Gia Ngọc Thư Đường mà Trương Bảo đã bí mật đưa đến Mục Gia Trang cho cậu được học hỏi, nhưng không ngờ lại có cơ hội chứng kiến tận mắt.
Không khí trở nên căng thẳng, khi cả hai nhận ra rằng việc thoát khỏi trận pháp này sẽ không hề dễ dàng. Trương Vệ, dù nhỏ tuổi nhưng đã được rèn luyện trong Trương Gia, bắt đầu suy nghĩ cách để tìm ra lối thoát, trong khi Lạc Lạc theo sát phía sau, ánh mắt chứa đầy sự tin tưởng vào người bạn mới quen này.
Lạc Lạc, dù không hiểu rõ về trận pháp này, nhưng nhận thấy sự nghiêm trọng trong ánh mắt của Trương Vệ, liền không khỏi lo lắng. Cô bé nhìn cậu, ánh mắt tò mò nhưng vẫn mang theo sự ngạc nhiên, hỏi: "Trương Vệ, ngươi nói Đào Hoa Trận là gì? Chẳng lẽ đây không phải chỉ là một rừng hoa bình thường sao?"
"Mùa hạ..." Trương Vệ thì thầm, vẫn không thể tin vào mắt mình. "Làm sao loài hoa này có thể trổ bông được?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Vệ và Lạc Lạc chạy mãi, đôi chân nhỏ bé của họ rã rời, từng hơi thở trở nên gấp gáp và nặng nề. Cả hai đã cạn kiệt sức lực, không thể chạy thêm được nữa. Cuối cùng, họ dừng lại dưới một tán cây lớn, ngồi bệt xuống đất, cố gắng hít thở lấy lại chút sức lực còn sót lại.
Trương Vệ vẫn ngồi yên đó, đôi mắt chăm chú quan sát những cánh hoa trên tay, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Cậu không thể giải thích được tại sao lại có hoa anh đào ở đây, giữa mùa hạ nóng bức, nhưng cậu cảm nhận được điều gì đó không bình thường đang xảy ra. Điều này làm cậu cảm thấy bất an, nhưng đồng thời cũng khiến cậu tò mò hơn về khu rừng mà họ đang lạc lối trong đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Vệ tiếp tục giải thích, trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực. Đào Hoa Trận nổi tiếng với vẻ đẹp mê hoặc nhưng cũng đầy nguy hiểm. Chỉ cần một chút bất cẩn, cả hai sẽ mãi mãi lạc lối trong mê cung hoa đào này. Những truyền thuyết về Bạch Liên Tử, người tạo ra trận pháp này, cũng được lưu truyền rộng rãi. Ông là một vị tiên nhân với tài năng tuyệt đỉnh, nhưng cũng đầy bí ẩn, không ai biết rõ tung tích thật sự của ông sau khi rời khỏi nhân gian.
Cậu đưa tay nhặt một cánh hoa lên, cảm nhận sự mềm mại và mát lạnh của nó giữa ngón tay. Trương Vệ nhìn quanh, thấy nhiều cánh hoa khác cũng rơi rụng xung quanh, phủ lên cả đôi giày nhỏ của cậu. Điều này càng làm cậu kinh ngạc hơn. Cậu ngước nhìn lên phía trên, cố tìm kiếm cành cây nào đang trổ hoa, nhưng chẳng thấy bóng dáng một cây anh đào nào trong khu rừng rậm rạp này.
Lúc này Trương Vệ, dù trước đó vẫn còn run rẩy sợ hãi trước những gì vừa trải qua, nhưng giờ đây ánh mắt cậu đã trở nên nghiêm túc và cứng rắn, như thể là một con người khác hẳn. Ánh mắt của cậu giờ đây không còn vẻ bối rối, mà thay vào đó là sự tập trung và tỉnh táo lạ thường. Lạc Lạc đứng bên cạnh, cảm nhận được sự thay đổi trong Trương Vệ, nhưng không hiểu tại sao cậu lại đột ngột biến đổi như vậy.
Chương 23: Dưới Tán Hoa Lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Lạc ngồi gần đó, vẫn đang thở dốc, nhưng cũng dần chú ý đến điều Trương Vệ phát hiện. Cô bé cũng nhìn thấy những cánh hoa anh đào rơi vãi, và sự ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt to tròn. Nhưng khác với Trương Vệ, Lạc Lạc dường như không quá bận tâm về sự kỳ lạ này. Thay vào đó, cô bé nhoẻn miệng cười nhẹ, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi trong cuộc hành trình đầy nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Lạc lắng nghe, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô bé chợt hiểu rằng mình và Trương Vệ đang đối mặt với một thứ không đơn giản chút nào. Dù cảnh sắc trước mắt đẹp như mộng, nhưng ẩn chứa bên trong lại là một mối nguy hiểm mà cô không thể lường trước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.