0
Chương 29 Ninh Khải đón tết 4
Quay lại lễ duyệt binh lúc này, sau màn duyệt binh của các kỵ binh là đến bộ binh. Lúc này dân chúng lại không còn bị mấy con voi làm hoảng sợ nữa. Họ đang vẫy tay hò hét cổ vũ cho các chiến sĩ .
Các chiến sĩ bộ binh thấy vậy càng phấn khởi diễn binh, trước ánh mắt u oán của tượng binh và kỵ binh . Hãy nhìn xem hàng ngũ chỉnh tề theo khối hình chữ nhật.
Mỗi một khối bộ binh mười người một hàng, một khối có mười lăm hàng. Bước đi như một, hùng dũng oai vệ . Đặc biệt khi đi qua khán đài đều hô lên" vì lạc hầu chiến..chiến ..chiến "
Cộng thêm nhịp trống trận rộn ràng, càng làm cho người dân phấn khởi. Nghĩ rằng đây là q·uân đ·ội sẽ bảo vệ họ.
Sau khi khối cuối cùng thủy quân đi qua khán đài, lúc này Trần Thiên Ân đứng dây nhìn dân chúng và quân sĩ. Đang đứng nghiêm trước khán đài.
Hắn đánh mắt cho Trần Sửu. Thấy động tác của Trần Thiên Ân. Trần Sửu đứng ra hô to mọi người im lặng. Sau khi mọi người trận tự, Trần Thiên Ân bước lên nhìn xuống dân chúng phía dưới rồi hỏi.
- Hôm nay mọi người ăn no không ?
Dân chúng nghe vậy đồng thanh đáp lại "no. " Thấy vậy hắn lại hỏi tiếp.
- Mọi người có muốn tiếp tục được ăn no không?
Dân chúng lại đồng thanh đáp" có". Thấy vậy Trần Thiên Ân hỏi tiếp.
- Hôm nay mọi người được ăn no là vì ai?
Dân chúng lúc này gào lên" lạc hầu". Trần thiên Ân nhìn họ một lúc sau đó cười lên nói rằng :
- Vì ta sao. Haha... Haha.
Dân chúng nhìn hắn như vậy thì không hiểu. Lúc này Trần Thiên Ân nói :
- Các ngươi được ăn no không phải ta làm. Các ngươi được ăn no chính là do các ngươi bỏ công sức mà có. Hãy nghĩ lại sáu tháng trước Ninh Khải có bộ dạng gì.
- Các ngươi nhớ không? Các ngươi không nhớ sao. Vậy để ta nói các ngươi nghe.
--NGHÈO ĐÓI, BẨN THỈU, VÌ MỘT MIẾNG THỨC ĂN MÀ TRANH ĂN VỚI CHÓ. BÁN VỢ, BÁN CON, NẮM LA LIỆT TRÊN ĐƯỜNG CÁI XIN ĂN.
Người dân ninh Khải nghe thấy lời Trần Thiên Ân nói thì họ nghĩ về sáu tháng trước. Tất cả họ đều khóc có người than rằng "ông trời tại sao đối sử bất công với họ ".
Lại có người than " Sao Hùng Vương không cho lạc hầu quản lý quận ninh Khải sớm hơn" . Trên khán đài nhìn xuống phía dưới Trần Thiên Ân cũng không kìm được lòng. Hắn quát lên.
- NGẬM HẾT MỒM LẠI CHO TA, CÁC NGƯƠI TRÁCH TRỜI TRÁCH ĐẤT, TRÁCH TRIỀU ĐÌNH. SAO TA KHÔNG THẤY CÁC NGƯƠI TRÁCH BẢN THÂN MÌNH. HÃY NHÌN LẠI CÁC NGƯƠI BÂY GIỜ. CÓ CÁI ĂN CÁI MẶC, CÓ TIỀN ĐỂ TRONG NHÀ LÀ VÌ SAO.
Dân chúng phía dưới nghe Trần Thiên Ân nói vậy thì đều thoát ra khỏi kí ức đau buồn. Rồi nhìn về phí thiếu niên đứng trên đài cao kia. Họ đồng thanh đáp lại vẫn câu nói lúc trước " Vì có lạc hầu " . Nghe câu trả lời Trần Thiên Ân tức giận đạp đổ chiếc bàn phía trước hắn hét lên .
- NGU NGỐC ...NGU NGỐC, VÌ TA ....VÌ TA. KHÔNG CÓ TA CÁC NGƯƠI SẼ CHẾT SAO, KHÔNG CÓ TA THÌ CÁC NGƯƠI VẪN SỐNG. VÌ SAO ? VÌ CÁC NGƯƠI CÒN TAY CHÂN, CÁC NGƯƠI CÒN SỨC KHOẺ, CÁC NGƯƠI CÒN MUỐN SỐNG. CÓ ĐƯỢC NHƯ HIỆN TẠI ĐỀU LÀ DO CÁC NGƯƠI. TA KHÔNG CHO CÁC NGƯƠI CÁI GÌ HẾT. ĐẤT ĐAI LÀ CÁC NGƯƠI BỎ TIỀN MUA, LƯƠNG THỰC LÀ CÁC NGƯƠI TỰ TRỒNG LẤY, THỊT CÁ LÀ CÁC NGƯƠI TỰ NUÔI. TA ĐÃ CHO KHÔNG CÁC NGƯƠI CÁI GÌ ĐÂU. CỦA CẢI CÁC NGƯƠI CÓ ĐƯỢC LÀ DO CÁC NGƯƠI VẤT VẢ LÀM NÊN. MỖI GIA ĐÌNH CÁC NGƯƠI GIÀU CÓ, MỚI CÓ NINH KHẢI PHỒN HOA NGÀY HÔM NAY .
Nói đến đây Trần Thiên Ân thở phì phò lấy hơi. Rồi tranh thủ liếc nhìn người dân phía dưới, thấy người dân mắt dẫm lệ nhưng là nước mắt hạnh phúc . Trong lòng họ nghĩ rằng lạc hầu nói tất cả là do họ làm ra, lạc hầu chỉ hướng họ đi đúng hướng mà thôi.
- Ta lại hỏi các ngươi có muốn tiếp tục cuộc sống như hiện tại . Có cái ăn, cái mặc, con cái được đi học, bị bệnh có người chữa cho không.
Lúc này đây dân chúng, quân quan như hồng thủy gào thét "MUỐN".
- Vậy tiếp tục hăng say làm việc, quân quan tích cực huấn luyện. Lấy chiến tử xa trường bảo vệ quê hương làm vinh quang. Các ngươi làm được không.
Quân lính gào thét đáp "ĐƯỢC".
- Nông dân tiếp tục khai hoang, nuôi con vật. Ta muốn các ngươi hãy để lương thực mọc khắp ninh khải. Hãy để tiếng gia súc đâu đâu cũng có, hãy để nhà nhà đều có thịt ăn. Các ngươi làm được sao.
Dân chúng gào thét " ĐƯỢC ".
- Công tượng thương nhân hãy tiếp tục sản xuất, kinh thương. Ta muốn thấy hàng hóa chất thành núi, thương đội nối liền không dứt tiền tài chất đầy kho phủ. Các ngươi làm được không.
-Công tượng, thương nhân đáp "được".
- Nho sĩ ta muốn các ngươi dậy mọi đứa trẻ đều biết chữ biết thế nào là đúng thế nào là sai. Giáo dục những đứa trẻ trở thành nhân tài cho đất nước. Ta muốn các ngươi thể hiện hết tài năng của mình . Hãy lưu tên của các ngươi vào sử sách để lại tiếng thơm đến ngàn vạn năm sau. Các ngươi làm được không.
Nho sĩ cũng đồng thanh đáp "ĐƯỢC".
- Y sĩ ta muốn các ngươi hành y cứu thế, không bệnh tật nào các ngươi không chữa được. Hãy để tên các ngươi được ngàn vạn dân chúng biết được. Các ngươi làm được không.
Y sĩ đồng thanh đáp "ĐƯỢC".
- TA MUỐN ĐỂ NGƯỜI DÂN ĐẠI VIỆT NGẨN ĐẦU NÓI CHUYỆN VỚI BẤT KÌ DÂN TỘC NÀO. TA MUỐN TIẾNG NÓI, CỜ LÝ CỦA ĐẠI VIỆT XUẤT HIỆN KHẮP CỬU CHÂU. NHƯNG MỘT MÌNH TA LÀM KHÔNG ĐƯỢC . CÁC NGƯƠI SẼ CÙNG TA THỰC HIỆN ƯỚC MƠ NÀY CHỨ.
Lúc này Hà Phúc hét lên "Vì lạc hầu chiến...chiến ...chiến"
Sau đó toàn bộ quân lính và dân chúng đều nói theo.
- VÌ LẠC HẦU CHIẾN CHIẾN CHIẾN .
- VÌ LẠC HẦU CHIẾN CHIẾN CHIẾN.
- VÌ LẠC HẦU CHIẾN CHIẾN CHIẾN.
Âm thanh vang vọng khắp huyện Vạn Sơn, Trần Thiên Ân thấy vậy hắn cũng chảy nước mắt . Hắn nhìn thấy có thật nhiều người vì hắn mà cố gắng . Hắn cũng phải nỗ lực hơn nữa để thực hiện ước mơ và báo đáp họ. Lúc này Trần Sửu ở phía sau lên tiếng .
- Lạc hầu đã đến giờ chuyển canh .
Nghe vậy Trần Thiên Ân nhìn về phía người dân hắn nói.
- Năm mới đã đến ta chúc cho mọi người phát tài ở năm mới. Chúc cho mọi người một năm mùa màng bội thu. Chúc cho một năm thái Bình.
Lúc này dân chúng cũng hô lên.
- Thái bình ...Thái Bình ..Thái Bình.
Sau đó pháo hoa được bắn nổ rực rỡ trên bầu trời. Dân chúng đã được báo trước nên cũng không kh·iếp sợ. Họ vội vàng vô tay hoan hô, sau đó giải tán tham gia các hoạt động lễ hội vui chơi.
Sau này khi nhớ lại ngày này, nhiều người đã nói rằng " Họ đã cùng đại đế tuyên thệ, họ đã chứng kiến hết việc đại đế thực hiện mộng tưởng đó. "
Thoáng chốc ba ngày đã trôi qua. Dư âm của buổi tối hôm đó vẫn còn trong lòng dân chúng, nhưng trong thiên lao . Nơi đang giam cầm một số người thì lại đang hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Thiên Ân.
- Nói đi ngươi là nhà nào. Các ngươi còn có ai nữa. Nói ra ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết đỡ thấm khổ.
- Đồ cẩu nô nhà họ trần, ngươi và họ trần sẽ c·hết thôi. Ta có làm ma cũng không tha cho các ngươi. Muốn lấy thông tin từ ta nằm mơ đi .
- Tại sao cứ phải khổ như vậy chứ. Dùng hình.
- A ...a .. Giết ta, g·iết ta đi. A a...
Trong phòng giam, lúc này một người phụ nữ trung niên đang bị treo lên trên trần nhà. Trên người cô ta đầy rẫy v·ết t·hương, hơi thở yếu ớt máu tươi liên tục chảy xuống thấm ướt sàn nhà.
Người này chính là Lý Thị Thoa, còn thanh niên đang ngồi xem, nói chuyện kia là Trần Hoài Ngọc. Chỉ huy cảnh vệ, người đã bắt Lý Thị Thoa cùng con gái cô ta Lý Thị Linh. Lúc này Trần Hoài Ngọc lại lên tiếng.
- Nói đi ngươi không muốn con gái ngươi sống sao.
- Các ngươi là ác quỷ. Tất cả các ngươi sẽ c·hết không yên lành.