Chương 3 Ninh Khải ta đến đây
-Thiên Ân đi đường cẩn thận phải hay viết thư về nhà. Nếu thiếu tiền tiêu thì viết thư cho mẹ.
Nguyễn Thị Hạnh đang khóc lóc, dặn dò con trai út của mình đi đến nơi biên hoang quận Ninh Khải. Bà ta là em gái ruột của Nguyễn Ánh thượng thư bộ hộ tộc trưởng Nguyễn gia . Một trong sáu đại thế tộc của đại Việt.
- Khóc lóc cái gì nó không c·hết được. Đến đó ít gây sự đừng để người đến tìm ta đi chùi đít cho việc ngươi làm.
Trước cửa trần gia một đoàn người đang đưa tiễn Trần Thiên Ân . Đối mặt với mẹ đang khóc lão cha thì cằn nhằn, hắn trong lòng đầy xúc động. Nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh cười nói lúc lên xe hắn quay lại nói to với cha hắn.
- Con làm cha chịu, thiên kinh địa nghĩa . Cha mà không lo cho con, sau này tôi đếch nuôi ông lúc về già.
- Nhìn gì chạy à. Ngươi muốn ta bị đ·ánh c·hết sao.
Hắn nói song liền đạp thằng Trần Sửu đang lái xe ngựa . Rồi chạy chối c·hết ra khỏi thành trong sự sững sờ của thuộc hạ và người dân bên đường. Sau đó là tiếng gào thét của lão cha đang kêu gia đinh lấy gậy muốn đ·ánh c·hết thằng nghịch tử này.
Ra khỏi thành được năm dặm thì hắn kêu đừng xe, rồi đi xuống nhìn về kinh thành Thăng Long hướng trần gia ở trầm mặc không nói gì hết. Một lúc sau hắn hét lên .
- Một ngày sớm thôi, bố mày sẽ trở về.
- Đi thôi hai ngàn dặm phải đi hai tháng đây.
Thằng sửu đáp "vâng" . Rồi đoàn người lại đi tiếp.
Thư phòng trần gia Trần Cảnh uy nghiêm ngồi đó. Phía dưới là Trần Phúc quản gia của nhà họ trần :
- Đã sắp sếp người bảo vệ trên đường cho nó chưa.
- Bẩm gia chủ Trần Nguyên đã dắt theo hai trăm hộ vệ bảo vệ tam thiếu gia.
Nghe Trần Phúc nói vậy Trần Cảnh lại trầm ngâm một lúc. Sau đó giọng nói lạnh lùng đầy sát ý vang lên .
- Đã tìm hiểu chuyện này thế nào rồi chưa? Là vô tình hay có kẻ gài bẫy.
Không hổ là đại thế lực trần gia nhưng ngày qua cũng không ngừng điều tra làm rõ việc này. Thậm chí đám hộ vệ Trần Thiên Ân tham gia gây sự cũng b·ị b·ắt thẩm tra. Nghe Trần Cảnh hỏi Trần Phúc lập tức đáp.
- Không phải người của ta làm Ngô Ánh Tuyết gãy chân. Có sự nhúng tay của kẻ khác thì giờ vẫn không có bằng chứng. Nhưng họ Ngô nhất quyết quy việc này cho chúng ta làm. Bọn chúng yêu cầu bên ta phải đưa thuật in ấn kiểu mới cho chúng. Lý gia và hoàng đế cũng tạo sức ép muốn có thuật in ấn. Nếu không sẽ không chấp nhận việc phong lạc hầu cho tam thiếu gia và miễn thuế mười năm cho quận Ninh Khải.
Nghe vậy Trần Cảnh chỉ cười lạnh, sau đó cho quản gia lui ra hắn muốn ở một mình. Căn phòng trầm lặng được một lúc thì hắn lầm bẩn " Nhóc con một quận, một chức lạc hầu, mười năm miễn thuế. Hi vọng ngươi có thể là hùng ưng giang cánh bay lên bầu trời che trở cho trần gia ta sau này " .
Bậc làm cha mẹ ở đâu cũng vậy. Họ luôn hi vọng con cái sống tốt thành tài có thể che chở cho họ lúc về già. Con cái chính là niền hi vọng lớn nhất cho cha mẹ .Trần Cảnh cũng như bao người khác mặc dù Trần Thiên Ân có danh phế vậy đất kinh thành Thăng long. Hắn cũng không nghĩ con mình là kẻ xấu, có chăng chỉ là trẻ con chưa lớn mà thôi. Nên khi xử lý việc của Trần Thiên Ân, hắn vẫn luôn ra sức bảo vệ . Lấy quyền tộc trưởng mà giúp con trai.
Tại một căn phòng nhỏ, giấy bút nghiên mực ngay ngắn sạch sẽ. Ngô Ánh Tuyết ngồi đó đang luyện thư pháp thì tỳ nữ Hương chạy vào .
- Tiểu thư hắn đi rồi.
Cô ta hơi ngước đầu rồi lại không quan tâm tiếp tục luyện chữ . Hoàng cung Bạch Ngọc Điện hùng vương Lạc Long Quân đang ngồi xử lý chiều chính, thì tổng quản thái giám Đoàn Thọ tiến vào nói về việc của Trần Thiên Ân . Thấy hùng Vương không nói gì hắn cũng chỉ đứng nơi đó cả cung điện im lặng đến đáng sợ. Một lúc sau Hùng Vương mới hỏi.
- Điều tra làm sao. Là tình cờ các đệ tử thế gia xích mích vẫn là có kẻ hãm hại.
Sự việc của Trần Thiên Ân được tất cả các thế lực chú ý tìm hiểu. Cho dù là hoàng thất cũng không ngoại lệ. Đoàn Thọ thấy vậy lập tức đứng ra thưa rằng.
- Có sự tham gia của lý gia, nhưng không có chứng cứ rõ ràng .
- Ừ lui ra đi .
Khi thái giám lui ra lúc này Hùng Vương mới trầm tư . Đầu tiên là nhíu mày sau đó mỉm cười.
- Thú vị .
Lẩm bẩn một câu Hùng Vương lại tiếp tục giải quyết tấu sớ.
-Truyền ba vị công chúa đến đây.
Đoạn Thọ ngoài đoàn đáp "rõ"
Là một quân chủ Hùng Vương tiếp xúc với các nước lớn, há lại không muốn thu binh quyền về tay . Nhưng thế gia là rết trăm chân đánh một thì cả đàn nó phản kháng. Có được hiện nay cục diện thì hoàng gia phải chia rẽ cân bằng . Dùng lợi ích để lối kéo thế gia.
Hoàng thất chỉ mạnh hơn một trong sáu đại thế gia nếu đơn lẻ. Nhưng chúng trong các vấn đề lợi ích thì liên hợp nhau cùng hoàng thất ra điều kiện . Lạc Long Quân là một vị Hùng Vương đầy giã tâm . Nhưng cũng không thể ra tay cùng thế gia đối đầu . Hắn thích vận dụng phương pháp nước ấm nấu ếch xanh.
- Bẩm Vương các vị công chúa đến rồi .
- Vào đi.
- Gặp qua phụ Vương.
Hùng vương Lạc long quân đã hơn bốn mươi nhưng không có con trai . Hắn chỉ sinh ra ba vị công chúa. Lần lượt là Lạc Trưng Trắc, Lạc Trưng Nhị Lạc Triệu Trinh. Nơi này cũng không nhất thiết phải là con trai kế vị phụ nữ cũng có thể làm hoàng .
- Sự việc vừa rồi của Trần- Ngô hai nhà các ngươi cũng biết rồi hãy nói lên cái nhìn cho ta xem.
Ba chị e nhìn nhau sau đó Triệu Trinh một cô gái trẻ tuổi tầm mười lăm tuổi . Tướng mạo đoan trang khá xinh đẹp, nhún nhảy bước lên nói.
- Bẩm phụ hoàng theo nhi thần tên Trần Thiên Ân kia chính là rác rưởi. Mở thanh lâu, quán hát đâu cũng thấy có mặt của hắn . Trêu trọc dân lành đáng ra tội hắn phải c·hết. Nhưng trần gia thế lớn bảo vệ hắn. Nếu lần này không phải Ngô gia, Lý gia ra mặt đè ép thì chuyện này sợ rằng hắn vẫn nhở nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhi thần không hiểu phụ hoàng sao không nhân việc này, trị tội hắn . Mà lại phong hắn chức lạc hầu.
Hùng Vương nhìn đánh giá con gái thứ ba của mình một lúc. Triệu Trinh còn đang trợn má tức giận cách sử lý của Hùng Vương. Nhìn con gái như vậy, hùng vương cũng không biết nói gì. Chỉ kết luận đưa con gái này có chút ngốc rất khó có thể kế nghiệp mình. Rồi lại quay sang hai người khác nhìn. Thấy vậy Trưng Nhị bước lên thưa.
- Thưa phụ vương thế gia chính là sâu mọt của đất nước, chúng ta cần phải loại bỏ . Hiện nay Tống, Đường, Hán nhìn chằm chằm biên giới nước ta thường xuyên x·âm p·hạm. Mà địch thế lớn ta dù dũng sĩ quyết tử nhưng cũng không chịu được tổn thất.
- Mà thế gia không đánh tới đất của họ thì chúng không toàn lực ra tay. Vậy nên muốn xây dựng đất nước hùng mạnh, chống lại các đại quốc thì ta phải loại bỏ thế gia. Việc Trần Thiên Ân đã cho thấy thế gia chỉ có thế phá bằng cách dùng thế gia khác đối phó. Nếu hoàng thất đè ép thì chúng sẽ lại liên hợp lại chống lại chúng ta.
Hùng Vương thở dài nhìn đứa con gái thứ hai. Trưng nhị mười sáu tuổi là một trong hai
người được chọn kế vị vào lúc này. Ý kiến của Trưng Nhị vừa đưa ra chỉ là một cách uống thuốc độc giải khát mà thôi . Thế gia rễ đối phó lừa gạt vậy sao. Thế gia luôn xích mích với nhau vì của cải tài nguyên, quyền lực. Hoàng thất không muốn thế gia thâu tóm lẫn nhau phải đứng ra điều hòa.
Vì khi một thế gia đủ mạnh chúng sẽ không tìm các thế gia khác, mà nhìn chằm chằm hoàng thất kẻ ngán đường chúng lúc này. Chúng muốn tiến thêm một bước nữa trở thành kẻ thống trị. Vì tránh rắc rối này nên không vị hoàng đế nào dùng cách lấy thế gia đè ép thế gia. Có chăng chỉ lợi dụng để chúng kìm ép lẫn nhau không thể phát triển mạnh hơn hoàng thất. Hùng Vương không nói gì lại nhìn đại công chúa Trưng Trắc thấy vậy Trưng Trắc tiến lên.
- Bẩm phụ Vương nhi thần đồng ý với hai vị em gái nhưng thần bổ xung thêm là. Trưng Nhị nói phải diệt thế gia thì quốc gia mới hùng mạnh. Nhưng làm sao để làm được điều đó. Phải biết rằng thế gia bình thường đấu đá hãm hại nhau . Nhưng nguy cơ diệt tộc thì chúng lại đoàn kết hơn bao giờ hết.
- Cho nên nếu ta không thể một lần diệt hết thì sẽ nhận phản phệ khổng lồ của bọn chúng. Nhi thần cho rằng phải từ từ suy yếu chúng hạn chế việc chúng kiển soát binh lực. Tăng cường p·há h·oại thanh danh của chúng, tạo thế và sức ngừng tụ dân tâm với hoàng quyền. Hoàng thất phải tăng cường quân bị để sẵn sàng phát động t·ấn c·ông diệt bọn chúng.
- Về việc Triệu Trinh nói Trần Thiên Ân tội đáng c·hết nhi thần cũng đồng ý. Nhưng có một việc nhi thần không hiểu . Trần Thiên Ân là phế vật cả kinh thành ai cũng biết nhưng vì sao trần gia lại ra sức bảo vệ hắn như vậy. Thậm chí họ kí điều ước bất lợi cũng muốn bảo hộ hắn.
Đang nghe con gái nói điều thứ nhất Hùng Vương rất hài lòng. Nhưng vẫn còn lo nghĩ tuy có tài nhưng vẫn chưa hiểu rõ đạo lý không làm chủ gia đình sao biết gạo muối đắt. Hạn chế gây xích mích giữa các thế gia hoàng thất vẫn đang làm . Nhưng muốn phát triển q·uân đ·ội mà không có lý do thì thế gia sẽ không cho hoàng thất làm vậy.
Mà muốn phát triển q·uân đ·ội cần tiền mà còn phát triển tư quân thì tiền phải tự bỏ ra. Hùng Vương lại nhìn còn gái thêm một chút nghe con gái nói tiếp. Nghe thấy điều thứ hai thì hắn lại nhíu mày suy nghĩ . Đúng vậy Trần gia có vẻ hơi khó đoán . Lần này trần gia đã phải b·ị b·ắt ép cắt thịt để cứu Trần Thiên Ân và cho hắn được phong lạc hầu đi tới Ninh Khải . Đối với thế gia lợi ích mà nói một tên bất học vô thuật thì không đáng để như vậy. Cung điện lâm vào yên tĩnh, một lúc sau Hùng Vương cười nói:
-- Chuyện này trong lúc nhất thời ta cũng không hiểu, thôi ta cho người điều tra . Lần này các con đều nói có ý đúng. Nhưng còn một điều ta bổ xung cho các con. Thế gia không thể tận diệt, lớp cũ c·hết lớp mới thay thế . Chúng ta cần là bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời.
- Dùng kế nước ấm nấu ếch xanh để tan sự cảnh giác và suy yếu chúng đến lúc ta có thể tùy ý nhào nặn. Hãy nhìn các nước lớn Tống, Hán Đường bọn họ cũng có các đại thế gia khổng lồ sức mạnh. Nhưng cũng không giám kháng chỉ hoàng đế . Đây mới là điều ta muốn. Thế gia có thể nguy hại nhưng chúng là đồng minh đáng tin cậy trong việc chống lại các nước lớn muốn thôn tính chúng ta.
- Thôi đều trở về đi.
Ba vị công chúa còn muốn nói thêm, song thấy Hùng Vương nói vậy cũng đành nhìn nhau rồi đi ra.
- Vâng. Nhi thần cáo lui.
Đợi khi người đi hết Hùng Vương mới gọi Đoàn Thọ vào nói :
- Vừa rồi trưởng công chúa nói ngươi có biết nguyên do.
Đoàn Thọ chính là tai mắt của Hùng Vương ở kinh thành gió lay nhánh cỏ là hắn đều biết. Khi nghe thấy Hùng Vương hỏi thì hắn lập tức nghĩ đến một sự kiện cách đây hai năm rồi báo cho Hùng Vương.
-- Năm lên mười hai tuổi gia gia hắn là đại tướng quân Trần Thủ Độ làm đại thọ . Lúc ấy hắn uống hết một bắt rượu chúc thọ . Đại tướng quân khen hay đã hứa trước mặt mọi người là sẽ bảo hộ đứa cháu này thành tài bất chấp chuyện gì.
Hùng Vương nghe vậy cũng có chút nghĩ ngợi suy nghĩ một lúc cũng không để ý đến chuyện này nữa. Dù sao mặc dù Trần gia phải nhường một số lợi ích nhưng nói chung cũng không ảnh hưởng nhiều có thể đại tướng quân vì mặt mũi nên đã ra mặt giúp cháu trai.
Chỉ là làm cho đại tiểu thư Ngô gia gãy chân có thể l·àm t·ình trạng căng thẳng khiến Trần gia phải nhường một số lợi ích, còn phải cho Trần Thiên Ân đi đến vùng nghèo đói lại là địa bàn tiếp giáp với Lý gia kẻ thù truyền kh·iếp sao. Chuyện này phải nói từ hai năm trước đại thọ của đại tướng quân Trần Thủ Độ. Đơn giản một bát rượu mà nó bảo đảm trước mọi người sao.
Không phải Trần Thiên Ân ngày đó lấy lý do không muốn viết bài mà tạo ra in rời chữ thuật.
Sau khi nhìn thấy thì Trần Cảnh lập tức bắt tên thợ mộc đã giúp Trần Thiên Ân làm ra. Cùng hỏi rõ việc này còn ai biết không. Thế gia muốn lũng loạn triều cương chính nhờ có sách. giấy có thể sản xuất nhưng in theo kiểu khắc ván gỗ tốn kém vô cùng. Nên nhìn thấy in rơi thuật của con trai thì Trần Cảnh mừng rỡ vô cùng. Sau đó báo với cha mình là Trần Thủ Độ. Biết việc này Trần Thủ Độ mới có câu nói kia.
0