Chương 4 bước chân đầu tiên
Ngô gia chính là lấy bán sách làm lợi nhận, ba phần mười nguồn thu tài chính duy trì gia tộc đều thu từ việc này. Bây giờ tự nhiên bị trần gia xen vào đã làm cho Ngô gia bị thiệt hại lớn.
Thế gia luôn lấy tư tưởng sĩ nông công thương. Lấy sĩ phụ đứng đầu, thương nhân hèn hạ thấp kém, họ đè ép thương nhân mục đích chỉ để tạo địa vị cho sĩ phu . Cùng sách có đến chín phần mười sách đều do thế gia kiểm soát. Cho nên quan lại toàn người thế gia.
Trong mắt họ thường dân chính là ngu ngốc là công cụ cho họ điều khiển. Mà thế gia mạnh như hiện tại bởi vì họ có tiền. Thông qua thời gian dài tích góp thôn tính đất đai và nhiều nhất là kinh thương. Phải dù hạ thấp địa vị thương nhân nhưng chúng lại là kẻ kinh thương nhiều nhất.
Bị họ trần cắn một miếng thịt vì thuật in chữ cải tiến. Một cuộc chiến giá sách của hai nhà diễn ra và tấc nhiên người thắng là Trần gia. Mặc dù tức giận nhưng họ Ngô không thể làm gì khác, chúng phải hòa đàm và chia sẻ lợi ích cho Trần gia.
Cuộc chiến giá sách này cũng khiến hoàng thất và lý gia để ý. Nay họ Ngô lại có cớ nên bắt ép Trần gia một cuộc k·iện c·áo của họ Ngô cho tất cả các quan viên hệ họ trần đang nắm trong tay q·uân đ·ội. Thấy vậy lý gia kẻ chủ mưu cũng là thù truyền kiếp của họ Trần nhảy vào . Đây là các đai gia tộc ma sát không còn là tử đệ gia tộc chơi đùa nữa.
Trần Thiên Ân là tâm điểm của vụ k·iện c·áo này. Nhưng ma sát thế gia nào đơn giản vậy, hai hệ quan viên tố cáo lẫn nhau . Nhưng Trần gia là binh nghiệp thế gia sao cãi thắng được họ Ngô. Dù không cãi được nhưng họ Trần tay có binh quyền .Nên các nhà khác cũng không dám ép quá. Vì lợi ích và để bảo hộ cho Trần Thiên Ân nên họ Trần cũng bị cắt mấy miếng thịt. Đến đây Trần Thiên Ân đi Ninh Khải cũng là kết thúc lần t·ranh c·hấp này.
Lúc này tại quan đạo thành Vạn Kiếp một đoàn người tàu xe mệt mỏi đang nghỉ ngơi ở khách điếm. Không ai khác đây chính là đoàn người Trần Thiên Ân.
- Còn mấy ngày nữa đến Ninh Khải.
Sửu lật tấm bản đồ xem sau đó nói.
-- Thiếu gia đi đến sáng ngày kia là đến thành Ninh Sơn. Trước trời tối chúng ta sẽ đến quận Ninh Khải.
Nghe song Sửu nói Trần Thiên Ân thở ra một hơi đã đi hơn năm mươi ngày. Qua tám thành trì, đường đi sóc nảy đã làm cho thiếu niên 14 tuổi mệt không muốn nói.
Đại Việt đường đi toàn đất, phương tiện tuy có xe ngựa. Nhưng đường xấu ngồi trên xe ngựa không khác gì t·ra t·ấn cả. Đoàn người của hắn có hơn năm trăm người, ngày đi bốn mươi dặm.
Trong những ngày qua hắn rời khỏi kinh thành . Tự mình đi đường thấy dân đại Việt chỉ có thể ăn bữa đói bữa no, quần áo bẩn thỉu. Không có trong phim ảnh mà hắn thường xem về cổ đại .
Tuy là đã đến đây mười bốn năm, nhưng chưa bao giờ hắn ra khỏi thành Thăng Long. Giờ tự mắt nhìn thấy mới biết thế giới này không như hắn tưởng tượng nó còn tàn khốc hơn.
Tại sao dân chúng lại bị khổ vậy ư. Nguyên nhân là do năm trước bị l·ũ l·ụt p·há h·oại hoa màu nên giờ mới có cảnh này. Hắn không phải thánh nhân. Từ hôm nay, hắn tự đặt cho mình một nhiệm vụ . Phải để những ngươi đồng bào này có cơm ăn có áo mặc được sống tốt hơn. Hắn không còn là người của trái Đất nữa, đây là nhà của hắn kiếp này . Đây là đồng bào dân tộc của hắn. Nắm tay lại hắn tự cổ vũ cho mình mạnh lên.
- Bọn thằng Tỵ đã tụ họp với người của ta chưa.
Thằng Sửu trả lời.
- Có người liên lạc nói tối nay nó sẽ trở về.
-ừ khi nào nó về thì bảo đến gặp ta. Dọc đường thu người thế nào rồi.
- Đã âm thầm thu hai trăm thợ mộc. Ba trăm thợ mỏ. Năm mươi thợ rèn. Hai mươi y sĩ cùng ba nghìn tráng đinh và một vạn người nhà của họ . Hiện giờ họ đã được chúng ta chia tốp nhỏ tiến vào quận Ninh Khải từ từ.
-Không tệ lui ra đi.
Suốt cả dọc đường hắn không chỉ quan sát dân chúng, hắn còn thu thập người . Hắn biết rằng muốn phát triển Ninh Khải người là không thể thiếu, đặc biệt là các thợ lành nghề và q·uân đ·ội cũng cần người.
Còn vì sao không thu nhiều người hơn. Đơn giản vì hắn không nuôi nổi. Ninh khải quá nghèo đói không phát triển tạo ra ngành nghề cho người dân. Đã ồ ạt nhận người dân vào đây là muốn c·hết.
Từ lúc phụ thân hắn cho ba ngày chuẩn bị đến Ninh Khải này thì hắn đã lên kế hoạch chỉ tiết cho việc phát triển. Thật mệt mỏi, nhiều lúc hắn cũng muốn như những người xuyên không khác. Có được một cái hệ thống có thể triệu hoán q·uân đ·ội văn thần võ tướng như vậy tốt biết bao. Sau đó hắn nhắm mắt ngủ không biết là sau bao lâu thằng Trần Sửu chạy vào:
- Thiếu gia có thành chủ đại nhân Lý Tà Quân đến gặp ngài.
Bị gọi giật mình Trần Thiên Ân không nói lời nào . Đi đến đập thằng Sửu một trận, kiến hắn kêu gào khóc lóc một lúc . Rồi hắn đi ra phòng gặp thành chủ thành Vạn Kiếp.
- Trần lạc hầu đúng là tuổi trẻ mới mười bốn tuổi đã trở thành lạc hầu chưởng quản một quận.
- Nào có, đến đây còn phải nhờ thành chủ chiếu cố à.
Trần Thiên Ân đang đánh giá tên nam tử trung niên trước mặt. Hắn tướng mạo béo đến tạ thịt mỡ còn để râu cá trê . Còn có điệu cười hề hề nhìn là đã muốn đánh. Lý Tà Quân cũng đang quan sát Trần Thiên Ân thân cao mét sáu thân hình cân đôi không nói đẹp trai nhưng cũng không xấu. Nhưng khí chất bất cần đời lại thể hiện ra rất rõ .
- Người đâu dâng trà.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc cười nói như quen biết từ lâu .
- Trần lạc hầu Ninh Khải đất nghèo giặc c·ướp khắp nơi. Người xưa có câu luật vua thua lệ làng, không biết lạc hầu có cách nào đối phó.
Bị hỏi vậy Trần Thiên Ân cũng không mất bình tĩnh nó rằng:
- Lý thành chủ nói đùa rồi. Ta được Hùng Vương phong tước đến quản Ninh Khải. Lẽ nào có kẻ nào phản đối quyết định Hùng Vương hay sao.
- Trần lạc hầu nói rất đúng, là ta quá lo lắng rồi. Trần lạc hầu Ninh khải là nơi khó khăn lắm phỉ tặc . Nếu cần giúp đỡ cứ nói với ta một tiếng. Một vạn quân của ta lúc nào cũng có thể đến giúp ngươi à. Tuyệt đối không nên coi ta là người ngoài.
- vậy ta phải cả ơn Lý thành chủ rồi.
- Không có gì. Không có gì.
Trò chuyện một lúc Lý Tà Quân lấy lý do có việc bận đã trở về. Đợi khi hắn đi song Trần Thiên Ân mắng " Cáo già". Cả câu truyện tên khốn này không cho hắn một hạt gạo lương thực nào,hay vật tư, chỉ có cho mượn binh.
Nói đùa dụng binh diệt thế gia và sơn phỉ còn được. Đánh với dân đói đây là không muốn Ninh Khải của hắn được yên bình đây mà. Dân đói cần gì? Cần lượng thực . Chỉ cần có lương thực thì họ sẽ không gây chuyện. Dùng binh để đàn áp chỉ được nhất thời về sau sẽ càng b·ạo l·oạn hơn. Nhìn Lý Tà Quân rời đi mà hắn chỉ muốn đập tên này một trận. Nén giận song rồi hắn về phòng ngủ tiếp.
Trên một chiếc xe ngựa Lý Tà Quân đang đăm chiêu nghĩ ngợi thì con trai của hắn Lý Tà Thần lên tiếng.
- Cha tên đó thế nào có giống như trong lời đồn không.
- Giống mà cũng không giống . Ta không hiểu hắn là người như thế nào. Lời nói và hành động hoàn toàn trái ngược nhau. Kẻ này cực nguy hiểm tuyệt không giống lời đồn.
Lý Tà Quân là em trai cùng cha khác mẹ với Lý Công Uẩn. Từ khi nhận được thư của của Lý Công Uẩn phải chú ý và tạo áp lực cho Trần Thiên Ân. Hắn đã cho người tìm hiểu và sắp đặt nhân thủ nhằm gây rối Trần Thiên Ân.
Thế gia là rết trăm chân nếu kết tử địch sẽ bị lừa rồi. Theo dõi đối thủ sát sao. Mà mục tiêu không chỉ kẻ cầm quyền hiện tại, mà càng nhìn nhiều hơn về phía kẻ nối nghiệp. Cho dù có là phế vật cũng có điểm phải theo dõi . Vì có thể lợi dụng đám này. Nếu là đối tượng tài giỏi phải nghĩ cách ám hại bằng mưu kế. Nếu cảm thấy cần thiết thì phải á·m s·át.
Thế gia rất kiêng kỵ vấn đề này vì á·m s·át hậu bối sẽ làm mất trật tự cần bằng thế gia. Cho nên nếu bị phát hiện đây chính là không c·hết không thôi. Vì vậy á·m s·át rất ít khi sảy ra. Thay vào đó là mưu kế hãm hại lại được triển khai và các hậu bối tự tranh phong với nhau.
Một vì đào tạo ma luyện con trẻ. Hai là tránh ma sát trực tiếp giữa các đại thế lực. Cho nên khi phải tiếp nhiệm vụ về Trần Thiên Ân thì Lý tà quân đã cho bố chí một cái bẫy mà ai cũng khó giải quyết khi gặp phải .
Đó là ma cũ ma mới tiếp súc nói đúng hơn là các thế lực địa phương sẽ phản đối Trần Thiên Ân và ngược lại Trần Thiên Ân đối phó bọn này. Hắn có đánh giá Trần Thiên Ân qua cuộc gặp bề ngoài đúng là hoàn khố, không có lễ giáo. Nhưng nói chuyện lại kín kẽ vô cùng. Suy nghĩ một lúc hắn lại hỏi con trai.
- Bốn nhà kia trả lời chưa.
- Hoàng gia đồng ý đứng về phía chúng ta, còn ba nhà khác đang lưỡng lựu. Phụ thân sao không tìm thêm phỉ tặc gây hỗn loạn.
- Ngu xuẩn, ngươi đừng quên quận Ninh Khải còn hơn một nghìn binh chú đóng. Mà Trần Thiên Ân là lạc hầu có quyền chỉ huy điều động. Nếu sơn tặc gây loạn thì đám binh kia để làm cảnh hay sao.
Lý Tà Thần không phục hắn nói
- Chúng ta có thể mua chuộc lạc tướng đó. Hơn nữa đám quân đó làm gì có sức chiến đấu.
Nhìn thấy con trai trả lời lý Tà Quân liên đứng lên gõ cho tên này một cái.
- Trần Thiên Ân là ai . Hắn là lạc hầu theo luật Đại Việt hắn có thể chỉ huy một vạn quân. Nếu tiếp quản quân doanh mà đám tướng lĩnh ở đó không nghe thì trực tiếp thay là được rồi.
- Trần gia là binh nghiệp thế gia, thứ bọn chúng có không chỉ là binh mà còn có v·ũ k·hí. Ngươi có nhìn thấy mấy chục xe hàng buộc cờ đỏ canh trừng cẩn thận của Trần Thiên Ân không . Nếu ta đoán không sai thì trong đó toàn áo giáp và trang bị cho q·uân đ·ội. Quân ở đó có thế không ra gì nhưng sơn phỉ tốt hơn chắc. Đánh nhau không chỉ cần người mà còn so trang bị . Ta nói như vậy ngươi hiểu không.
-Vâng. Là con ngu nguội.
Sau khi nghe song cha chửi. Lý Tà Thần lập tức hiểu ra, không còn cãi cố. Nhìn thấy con trai như vậy lý Tà Quân cũng yên tâm. Sai lầm đáng sợ nhất của một người là không biết mình sai ở đâu không nghe ý kiến của người khác. Lý Tà Thần hiểu chuyện làm cho Lý Tà Quân vui vẻ. Hắn có mỗi đứa con trai này, nên rất quan tâm chỉ bảo để nối nghiệp hắn.
-Cho người tiếp tục thúc ép bốn nhà đi .
- Vâng.
Thời gian lại trôi qua đến chiều tối thì thằng Tỵ đến báo cáo nhưng thông tin hắn sắp sếp những ngày qua.
- Thiếu gia quận ninh Khải có khoảng 40 vạn nhân khẩu. Trong đó đa phần là phụ nữ, trẻ em người già. Thanh niên chỉ khoản ba vạn người.
- Quận ninh Khải có năm huyện. Bốn mươi ba thôn trấn . Đa phần là người Điền Việt còn có người Môn một ít người Mèo.
-Kinh tế lấy làm ruộng là chủ yếu . Nơi này đường đi khó khăn, không có khinh thương. Thợ thủ công rất ít, nếu có đã bị bốn nhà thu mua.
- Ở đó có bốn thế gia Đỗ, Hoàng, Trịnh, Mạnh với ba trăm gia đinh có thể chiến mỗi nhà. Bọn này chiếm đất, t·rốn t·huế, buôn bán nô bộc, việc ác vô số.
--Ngoài ra còn có năm cỗ phỉ tặc đóng ở đại Thập sơn là đại hổ trại, Đại phượng trại, huyền Vũ trại Thanh long trại, kì lân trại. Lấy thanh long trại mạnh nhất với hơn 2 nghìn phỉ tặc, có khoảng bẩy trăm tên có thể chiến. Còn bốn trại khác thế lực tương đương tầm một nghìn năm trăm tên. Mỗi trại có khoảng bốn trăm người có thể chiến.
-Quân đội thường trú quận ninh Khải có một doanh. Lạc tướng Hà Phúc xuất thân bình dân. Sức chiến đấu chỉ hơn phỉ tặc, nếu so với người của ta thì chính là rác rưởi.
Trong căn phòng không khí trầm thấp thằng Tỵ đang lải nhải thông tin về quận ninh Khải. Đợi khi Hắn nói song thì chỉ thấy Trần Thiên Ân đang ngồi trên ghế một tay gõ bàn trầm tĩnh.
- Vấn đề không lớn chỉ là có chút đau đầu.
Thằng Mão nhanh nhảu lên tiếng "thiếu gia chỉ là đám nhãi nhép người để ta dắt huyết vệ đến làm thịt bọn chúng"
- Ta không lo lắng bọn chúng. Lui ra đi để cho ta nghĩ một chút.
Trần Thiên Ân ngồi đó trầm ngâm nhìn bản đồ. Hắn đúng là không lo bốn gia tộc và năm trại phỉ . Hắn lo cách nào để phát triển nơi này, được một lúc hắn bỗng ánh mắt phát sáng nhìn về một chỗ vịnh giáp biển. Sau đó hắn gấp lại bản đồ rồi lên giường đi ngủ.
0