Chương 35 Trạm chán trên biển 2
Lúc này trên một trong hai trung hạm quân tiên phong, đang không ngừng áp sát năm thương thuyền họ Trịnh .
-Lạc quân chúng ta cách chúng khoảng sáu trăm mét, có thể t·ấn c·ông.
-Cho thuyền rẽ sang trái, vòng qua chúng. Các nỗ thủ sang mạn thuyền phía trái. Chuẩn bị t·ấn c·ông.
- Vâng .
Mà lúc này một chiếc thuyền khác của quân tiên phong cũng đang làm vậy. Nhưng họ rẽ sang hướng ngược lại, bao vây năm chiếc thương thuyền này.
Còn bên phía thương thuyền Trịnh Phúc, cũng đang run rẩy . Hắn không tin nổi mình lại bị t·ấn c·ông. Phải biết nơi này cách thành Hoan Châu một ngày đường thôi.
Hơn nữa hắn cũng không biết những chiếc thuyền kia là của ai. Kích cỡ to lớn hơn những chiến hạm của quân Tống mà hắn từng thấy qua. Mà khỏa cách sáu trăm mét, đã kiến hắn nhìn thấy trên hai con thuyền kia có các binh sĩ mặc giáp. Thấy vậy hắn lập tức đứng về phía mạn thuyền nói to.
-Các vị đại nhân, tiểu nhân là thương thuyền Trịnh gia, các vị có chuyện gì có thể từ từ nói.
Lạc quân bên phía quân tiên phong hỏi chiến sĩ trên tàu.
-Có thằng nào biết tên Tống kia nói gì không.
Tất cả bọn binh lính đều lắc đầu, thấy vậy tên này liền nói.
-Kệ mẹ nó, nỗ thủ bắn.
Trịnh phúc đang chờ đợi kết quả, hắn tin rằng không thế lực nào không biết họ Trịnh hắn. Nhưng câu trả lời hắn nhận được là một cơn mưa tên.
Trần Thiên Ân phát minh ra các loại trọng nỏ có thể bắn bốn mũi tên dài 1,2 mét. Mang đầu sắt bay xa hơn sáu trăm mét. Và hắn trang bị thứ này trên các chiến hạm. Các nước Cửu Châu cũng có các loại nỏ này nhưng tầm bắn của chúng chỉ tầm bốn trăm mét mà thôi.
Cho nên khi nhìn thấy các thuyền kia cách sáu trăm mét thì tên này dám ra đầu thuyền nói chuyện. Nhưng lúc này hắn mồ hôi chảy như mưa vừa có một mũi tên nỏ bay qua đầu hắn xuyên qua hai tên thủy thủ phía sau hắn.
-Mau chỉnh lên năm độ nữa.
-Đã song .
-Bắn
- Phốc ..phốc... A Á chân của ta.
Bên chiến hạm quân tiên phong đang không ngừng chạy quanh năm chiếc thương thuyền điều chỉnh góc bắn của đại nỗ. Bắn hướng về thương thuyền họ Trịnh. Ở trên biển có sóng nên các đại nỗ thường bị lắc lư khó bắn chúng mục tiêu ở nơi xa.
Trong c·hiến t·ranh v·ũ k·hí lạnh hải chiến ở Cửu Châu thường có hai cách đánh đắm thuyền đối phương . Một là thực hiện các đòn đánh đâm vào thuyền địch làm chúng bị vỡ. Hai là áp sát cận chiến.
Nhưng Trần Thiên Ân tạo ra loại chiến pháp mới hắn gọi đây là pháo kích. Các chiến hạm Cửu Châu không có cách phá các chiến hạm bằng v·ũ k·hí tầm xa, nhưng trần Thiên Ân có . Không phải các đại nỗ, mà là các cỗ máy bắn đá nhỏ có thể ném các thùng dầu đen ra xa khoảng 80 mét . Đây là cách các chiến hạm hiện đại dùng pháo bắn chìm thuyền đối phương.
Chiến pháp của hắn có ba bước thực hiện. Thứ nhất từ khoảng cách xa, hắn dùng đại nỗ gây sát thương cho quân lính và các v·ũ k·hí tầm xa của địch.
Thứ hai cho thuyền áp sán dần thuyền địch, sử dụng cung thủ và các đại nỗ tiếp tục bắn áp chế địch .
Thứ ba cho thuyền đến vị trí an toàn mà dầu không thể loan đến. Rồi để các máy bắn đá ném các thùng dầu đen về phía thuyền địch. Dùng t·ên l·ửa để làm b·ốc c·háy dầu đen tiệu diệt thuyền địch. Với loại chiến pháp này thủy binh của hắn có thể giảm t·hương v·ong .
Còn tại sao không dùng máy bắt đá lớn để bắn xa hơn. Việc này là do thuyền Trần Thiên Ân làm ra, không đáp ứng được diện tích thao tác các loại máy bắn đá cỡ lớn . Đồng thời bố chí máy bắn đá lớn sẽ làm tàu mất cân bằng khi đi biển dễ bị chìm.
Việc Cửu Châu các nước không phát triển máy bắn đá trên các chiến hạm. Cũng vì họ không cân bằng được thuyền. Nếu bố chí quá nhiều máy bắn đá trên thuyền, thì không có chỗ tác chiến cho thủy binh.
Nếu kẻ thù dùng thuyền nhỏ và có tốc độ nhanh thì những thuyền này sẽ là mục tiêu sống cho các cung thủ của địch. Và một lý do nữa là các chiến hạm của Cửu Châu các nước . Chỉ dùng cho chiến đấu ở sông và các vùng biển nông. Phạm vi hoạt động thấp và chiến trường trật hẹp đã bắt buộc họ phải leo thuyền cận chiến . Và không phát triển các chiến thuật t·ấn c·ông tầm xa.
-Đại nhân khoảng cách chúng quá xa. Cung tên của ta không với tới, nếu tiếp tục như vậy người của ta sẽ c·hết hết.
-Tăng tốc lao về phía trước, sau đó vòng lại lao trực diện vào tàu bọn chúng.
-Vâng .
Trịnh Phúc lúc này cũng sợ hãi nhưng vì kinh nghiệm đi biển nhiều năm hắn biết bây giờ phải bình tĩnh. Hắn biết hai chiến hạm lạ kia đang thăm dò bọn họ . Chúng chỉ bắn tên tầm xa mà không lại gần. Có thể là muốn vờn c·hết bọn họ hoặc là vậy họ chờ viện binh tới.
Trịnh phúc hắn thiên về ý nghĩ thứ hai . Vì nếu hai chiến hạm kia muốn g·iết bọn hắn họ chỉ cần áp sát cận chiến . Hắn tin tưởng hai chiến hạm kia có được các đại nỗ tầm xa, thì chắc chắn chúng cũng không thiếu các loại v·ũ k·hí cận chiến và áo giáp.
Lúc này hắn phải chạy thật nhanh về Hoan Châu thì mới có cơ hội sống sót. Hắn còn đang nghĩ ngợi gì đó thì một tên bên cạnh hắn hét lên. Lắp bắp không nói ra lời đưa tay chỉ về phía trước.
Trịnh Phúc nhìn về phía hắn chỉ thì hắn cũng giống tên kia lắp bắp không nói lên lời. Hắn thấy gì, một chiến hạm khổng lồ phía ngoài bọc sắt thép đen nhánh. Một lá cờ đầu lâu hai xương chéo phất phới bay trong gió, đang ầm ầm lao về về phía hắn phía sau là ba chiến hạm . Giờ đây trong đầu hắn biết hắn sẽ c·hết nếu cứ tiếp tiếp tục như vậy.
-Trần Hùng ngươi làm gì vậy.
-Ta đang nghĩ xem trên thương thuyền này có mỹ nữ nào không.
-Haha nếu có thì cũng đưa cho lạc hầu à. Ngươi vẫn là thôi đi.
-Lái tàu đâm trực điện vào tàu bọn chúng.
Thật đen cho họ Trịnh khi hắn gặp phải quân tiên phong của Trần thiên Ân không có gì bất ngờ. Đại hạm ba cánh buồn của Trần Thiên Ân đã đâm chìm hết các thương thuyền này. Thậm chí họ còn không dùng tới dầu đen khai thác được ở các mỏ than.
Một lúc sau tại đại hạm của Trần Thiên Ân, Trịnh Phúc và năm tên lái tàu đang đập đầu không ngừng xin tha mạng . Trịnh Thị Loan cùng nha hoàn Thị Hạnh thì run rẩy quỳ trên sàn thuyền .
Hai bên của họ đang đứng tu la huyết vệ, phía trước là Trần Hùng đang báo cáo về cuộc chiến cho Trần Thiên Ân. Hắn vẫn bộ mặt tái nhợt và còn thêm một cái bịt mắt đen che một bên mắt nằm trên ghế dài .
- Bẩm Hải Long Vương trận chiến vừa rồi chúng ta g·iết hai trăm mười tám người, bắt sống tám người. Phá hủy tất cả thuyền và hàng hóa.
Nghe Trần Hùng báo cáo song thì Trần Thiên Ân dùng ánh mắt kì quái hỏi lại.
- Ngươi vừa nói phá hủy toàn bộ thuyền và hàng hóa đúng không.
Trần Hùng lúc này nghe Trần Thiên Ân nói vậy liên đáp "vâng". Hắn càng vui vẻ khoe chiến tích, hắn làm sao đâm chìm các thương thuyền họ Trịnh, bắt chủ thuyền và lái thuyền, rồi việc tàn sát hết những kẻ còn lại. Nghe thấy vậy Trần Thiên Ân đưa tay lên trán miệng nói.
-Trần Nguyên đâu.
-Có .
-Ghi vào sổ Trần Hùng và Trần Hoài Ngọc, mỗi tên nợ ta một vạn lượng. Sau khi trở về quân công không đủ thì dùng quân côn thay.
Trần Hùng nghe vậy thì há hốc mồm không hiểu . Hắn quay đầu sang đám tướng lĩnh khác thì lại nhìn thấy một đám lạc tướng đứng xung quanh nhìn hắn cười. Mà cười to nhất là tên Hà Phúc. Thấy Trần Hùng nhìn mình Hà Phúc lại nhìn về phía Trần Thiên Ân thấy không nói gì . Lúc này hắn mới bước đến vỗ vai Trần Hùng nói.
-Vũ khí ngươi sử dụng có mất tiền không.
-Có .
-Vậy sao ngươi đem tiền vất đi .
Nghe đến đây Trần Hùng lập tức hiểu ra, mặt hắn đen lại. Thấy hắn như vậy Hà Phúc lại trêu ghẹo nói.
-Nếu quân công không đủ giả nợ cho lạc hầu thì đến tìm ta à haha haha.
Trần Thiên Ân không để ý đám này nữa mà quay đầu nhìn về phía tám người quỳ dưới đất. Trịnh Phúc thấy Trần Thiên Ân nhìn về phía này. Lập tức bò lên phía trước dùng tiếng Việt nói chuyện.
Từ lúc b·ị b·ắt mang lên đây, hắn đã sợ hãi vô cùng. Hắn không nghĩ tới năm chiến hạm bắt hắn chỉ là một phần nhỏ của hạm đội phía sau. Mà những kẻ này toàn bộ đều mặc áo giáp, v·ũ k·hí chỉnh chu, các chỉ huy được phân cấp rất rõ ràng. Quân lính trên tàu vô cùng kỉ luật . Thậm chí lúc đi qua một số thương thuyền hắn còn nghe thấy tiếng ngựa hí.
Mặc dù đám bắt hắn nói bọn chúng là hải tặc. Nhưng bằng kinh nghiệm của mình, hắn biết đây là một đội quân vô cùng tinh nhuệ và kỉ luật của Đại Việt .
Vì hắn nghe thấy tất cả lính trên tàu đang nói tiếng Việt. Hắn cũng rất may mắn biết tiếng Việt . Nếu không xác hắn đã trôi trên biển cùng đám thuộc hạ của hắn rồi. Khi hắn nhìn thấy quân của hắn bị đám người này bắt nhảy xuống biển. Sau đó dùng giáo xiên c·hết.
Đến bây giờ hắn vẫn run rẩy. Khi lên thuyền này, hắn rất bất ngờ khi chỉ huy một hạm đội khổng lồ này lại là một thiếu niên. Hơn nữa tên này nhìn như bệnh sắp c·hết vậy.
0